Tưởng Thiên Dưỡng nghe thế thì cạn lời.
Sắc mặt Đinh Dao thì càng xanh mét.
Chuyện này một khi truyền ra ngoài, mặt mũi băng Tam Liên bọn họ xem như mất hết.
Tưởng Thiên Dưỡng nói: "Đại Phi và Thẩm Đống có chút giao tình, chắc không sao đâu."
Lâm Hoài Nhạc lo lắng nói: "Chúng ta và Thẩm Đống kết thù lớn như vậy, chỉ sợ hắn sẽ không cam lòng buông tha."
Đinh Dao nhíu mày, nói: "Thẩm Đống là người thông minh, hắn sẽ không dễ dàng đối địch với ba xã đoàn lớn chúng ta."
Tưởng Thiên Dưỡng nói: "Bất kể thế nào, chúng ta đều phải cẩn thận."
Trên đường trở về, Tưởng Thiên Dưỡng nhận được điện thoại của Trần Diệu.
"Tưởng tiên sinh, ta đang ở nhà xác của cục cảnh sát. Thẩm Đống động sát tâm, chúng ta đã chết hơn một trăm bốn mươi anh em."
Tưởng Thiên Dưỡng hỏi: "Đại Phi đâu?"
Trần Diệu nói: "Bị trúng đạn ngay giữa trán. Nghe một người anh em bị thương nói, Đại Phi bị Thẩm Đống bắn chết ngay tại chỗ, cho dù Đại Phi cầu xin tha thứ cũng vô dụng."
Sắc mặt Tưởng Thiên Dưỡng trở nên khó coi nói: "Ta biết rồi. Tiền an cư và tiền chữa bệnh nhất định phải trả, không thể để các anh em tệ thất vọng."
Trần Diệu nói: "Đã hiểu."
Cúp điện thoại, Tưởng Thiên Dưỡng nhắm hai mắt lại, chỉ là đôi mày cau chặt lại kia cho thấy trong lòng hắn ta cũng không bình tĩnh.
Cái chết của Đại Phi khiến Tưởng Thiên Dưỡng hiểu được sự tàn nhẫn của Thẩm Đống.
Một khi xác định là kẻ địch, cho dù lúc trước quan hệ với mình không tệ, Thẩm Đống cũng có thể xuống tay, bởi vậy có thể thấy được hắn tuyệt đối là một nhân vật kiêu hùng.
Bên kia, Đại Thiên Nhị lái xe về đến nhà.
Tối hôm nay, Thẩm Đống đại khai sát giới, khiến cho một kẻ lăn lộn giang hồ bảy tám năm ở Hồng Hưng như hắn cũng phải kinh hồn bạt vía.
Đội ngũ mấy trăm người lại bị hắn một người một đao giết chết.
Bất kể là côn đồ bình thường, hay là cao thủ như Đông Hoàn Tử, không ai có thể là chống lại một chiêu của Thẩm Đống.
Người đáng sợ như vậy quả thực chính là sát thần trên đời!
Bật đèn phòng khách lên, Đại Thiên Nhị đang chuẩn bị đi tắm.
Một thanh âm lạnh lùng truyền tới.
"Ngươi là Đại Thiên Nhị?"
Đại Thiên Nhị biến sắc, nhìn người áo đen ngồi trên sô pha, nói: "Ngươi là ai?"
Người áo đen nói: "Sát thủ Tiểu Trang mạnh nhất dưới trướng Đống ca."
Đại Thiên Nhi không nói hai lời, lập tức sờ hông mình.
Đáng tiếc, tốc độ của hắn ta quá chậm.
Không đợi hắn rút súng ra, Tiểu Trang đã bóp cò, bắn thẳng vào giữa tráng Đại Thiên Nhị.
Tiểu Trang lạnh lùng nói: "Loại người như ngươi mà dám đi giết Đống ca, đúng là không biết tự lượng sức mình."
Nhét thi thể Đại Thiên Nhị vào trong một cái túi màu đen, Tiểu Trang khiêng hắn ta ra ngoài.
"Đống ca, đã giải quyết Đại Thiên Nhị rồi."
"Tốc độ của ngươi đúng là rất nhanh."
"Chủ yếu là A Hoan cho ta địa chỉ nhà của Đại Thiên Nhị, tiết kiệm thời gian."
"Ngươi ném thi thể Đại Thiên Nhị đến trước cửa nhà Tưởng Thiên Dưỡng, coi như là quà ta tặng cho hắn."
"Đã hiểu."
Ngày hôm sau, Tưởng Thiên Dưỡng nhìn thấy thi thể Đại Thiên Nhị trước cửa.
"Phát hiện từ lúc nào?"
Trần Diệu nói: "Sáu giờ sáng. Có anh em phát hiện thi thể hắn trong bụi cỏ cách cửa chưa đến ba mươi mét."
Tưởng Thiên Dưỡng trầm giọng nói: "Không cần tra, chắc chắn là Thẩm Đống làm, mục đích chính là ra oai phủ đầu ta."
Trần Diệu gật đầu, nói: "Thẩm Đống quá độc ác."
Tưởng Thiên Dưỡng thở dài: "Nước cờ này đi sai rồi. A Diệu, thông báo cái chết của Đại Phi và Đại Thiên Nhị đi."
Trần Diệu nói: "Vâng."
Sau khi Hàn Tân bận rộn cả đêm ở Hào Giang biết được chuyện này, lập tức gọi điện thoại cho Thẩm Đống.
"A Đống, tại sao phải giết Đại Phi và Đại Thiên Nhị?"
Thẩm Đống thản nhiên nói: "Ta chỉ đang phòng vệ chính đáng. Tân ca, ngươi có biết chuyện Tưởng Thiên Dưỡng liên hợp với băng Tam Liên Bang và Hòa Liên Thắng chặn đường giết ta không?"
Hàn Tân không chút do dự nói: "Không biết."
Thẩm Đống nói: "Vậy là tốt rồi. Nếu ngươi biết mà không báo cho ta biết, ta sẽ vô cùng thất vọng."
Hàn Tân trầm mặc chốc lát, nói: "A Đống, ngươi và Đại Phi quan hệ không tệ, tại sao nhất định phải giết hắn?"
Thẩm Đống nói: "Một người có quan hệ tốt với ta sẽ tới giết ta ư? Từ lúc Đại Phi quyết định chấp hành mệnh lệnh của Tưởng Thiên Dưỡng, giữa chúng ta đã không còn gì để nói. Tân ca, ta hy vọng người lần sau tới giết ta không phải là ngươi hay Thập Tam Muội."
Hàn Tân nói: "Ngươi yên tâm, chúng ta sẽ không làm loại chuyện tìm chết như vậy."
Cúp điện thoại, Thẩm Đống ăn xong bữa sáng, rồi đi xử lý tang sự của Đại D.
Là một trong những thủ lĩnh đứng đầu Hòa Liên Thắng, nhưng người đến phúng viếng hắn cũng chỉ có lác đác vài người.
Bởi vậy có thể thấy được, nhân duyên của người này quả thật không được tốt lắm.
Lúc Thẩm Đống bận rộn tang sự của Đại D, Trần Hạo Nam cũng bận rộn tang sự của Sơn Kê và Đại Thiên Nhị.