Phần lớn người dân trên đảo Hồng Kông đều có thói quen đọc báo.
Ngay khi Thẩm Đống vừa được lên trang nhất của các tờ báo lớn thì đã khiến cho người dân trên đảo Hồng Kông bàn tán sôi nổi.
“Ông trời có còn công bằng hay không vậy? Người như thế mà cũng có thể trở thành đại gia tiền tỷ được.”
“Từ một đứa trẻ mồ côi đã đi đến được như ngày hôm nay thật là không dễ dàng.”
“Tiền của tư bản đều dính máu.”
“Cảnh sát nên điều tra nghiêm ngặt về kẻ cặn bã như Thẩm Đống.”
“Ta thật sự bội phục tinh thần dám nghĩ dám làm của Thẩm Đống.”
…
80% người dân trên đảo Hồng Kông đều có thái độ vô cùng phản cảm với Thẩm Đống. Nhưng cũng có một số ít người dân thì rất khâm phục Thẩm Đống, cho rằng hắn là tấm gương điển hình cho việc lập nghiệp từ hai bàn tay trắng.
“Thật đúng là một lũ khốn nạn.”
Âu Vịnh Ân ném mạnh tờ báo lên bàn, bất bình tức giận nói.
Lý Hân Hân cũng nhíu mày: “Chắc chắn là có người châm ngòi thổi gió sau lưng, cố ý gây rắc rối cho Đống ca.”
Thu Đề: “Có thể khống chế nhiều tờ báo và tạp chí như vậy, chắc chắn thế lực đứng sau vô cùng mạnh.”
Thẩm Đống cười lạnh nói: “Là tứ đại gia tộc. Ta đoạt cảng Tân Giới của bọn họ nên bọn họ muốn báo thù ta.”
Âu Vịnh Ân: “Dù cho có là ai đi chăng nữa thì chúng ta cũng thể để mặc cho bọn họ bôi nhọn được, phải phản kích lại.”
Lý Hân Hân và Thu Đề gật đầu đồng ý, cùng đồng thanh nói: “Đúng thế.”
Đúng lúc này, điện thoại trong phòng khách vang lên.
“Đống ca, ta là A Thiền. Cảnh sát đến kiểm tra hộp đêm Bích Hải của chúng ta, dẫn hết toàn bộ khách khứa và các công chúa đi rồi.”
“Lấy lý do gì mà dẫn đi?”
“Bọn họ nói nghi ngờ chúng ta có liên quan đến dịch vụ mại dâm. Bây giờ hộp đêm Bích Hải phải đóng cửa. Người phụ trách ở các quán bar, KTV và hộp đêm khác cũng gọi điện báo với ta là cảnh sát đã dẫn đội đến kiểm tra chứng minh nhân dân của họ. Trong đó có một quán bar còn bị tìm thấy có bột trắng nghi là ma túy. Rất rõ ràng đây là có người cố tình gây sự.”
Thẩm Đống trầm ngâm một lúc rồi nói: “A Thiền, tập đoàn Đằng Phi đã hoàn thành giai đoạn tích lũy vốn tài chính rồi, không cần phải dựa vào những nơi đó để kiếm tiền nữa.”
A Thiền nhanh chóng hiểu rõ ý tứ của Thẩm Đống, nói: “Đống ca, ngươi dự định bắt đầu kế hoạch cải tạo của chúng ta sao?”
Thẩm Đống nói: “Đã đến lúc bắt đầu rồi.”
A Thiền hỏi: “Còn hộp đêm Bích Hải thì sao? Cũng phải cải tạo?”
Thẩm Đống không chút do dự nói: “Đương nhiên. Mục tiêu của tập đoàn Đằng Phi chúng ta là trở thành tập đoàn đa quốc gia lớn nhất toàn cầu. Mặc dù hộp đêm Bích Hải mang lại lợi nhuận khá tốt, nhưng lại là điểm dễ bị đối thủ cạnh tranh tấn công nhất. Cái gọi là để rèn sắt cần phải tự thân cứng rắn, nhiệm vụ của hộp đêm Bích Hải đã đến hồi kết, đã đến lúc nó rời khỏi sân khấu lịch sử của tập đoàn Đằng Phi rồi.”
A Thiền cười khổ nói: “Vậy thì thật quá đáng tiếc.”
Trong lòng Thẩm Đống nảy ra một ý, nói: “Nếu không thì chúng ta bán hộp đêm Bích Hải đi, ngươi cảm thấy sao?”
A Thiền nói: “Đương nhiên là tốt. Lợi nhuận mỗi tháng mà hộp đêm Bích Hải mang lại cũng phải hơn 50 triệu đô la Hồng Kông. Nếu người khác muốn mua lại thì phải ra cái giá ít nhất là 2 tỷ đô la Hồng Kông mới được. Nếu là cải tạo thành khách sạn, muốn đạt được lợi nhuận 2 tỷ đô la Hồng Kông thì ít nhất cũng phải cần đến 20 năm.”
Thẩm Đống gật đầu nói: “Ngươi không cần lo chuyện của hộp đêm Bích Hải nữa, ta sẽ tự mình xử lý. Bây giờ nhiệm vụ quan trọng nhất của ngươi là nghĩ ra một phương án cải tạo tối ưu, để thương hiệu của tập đoàn Đằng Phi được biết đến rộng rãi.”
A Thiền đáp: “Đã rõ. Chỉ là ta đã nhận được điện thoại từ sở cảnh sát Du Tiêm Vượng, yêu cầu ta phải đến đó một chuyến trong một tiếng nữa.”
Thẩm Đống: “Ta sẽ dẫn theo Âu Vịnh Ân đi tìm ngươi.”
Sau khi cúp điện thoại, sắc mặt của Thẩm Đống trở nên lạnh lùng.
Không cần phải nói, những chuyện xảy ra ở các hộp đêm của Đằng Phi chắc chắn là do đám người Lý Siêu Nhân gây ra.
Đầu tiên là bôi nhọ thanh danh của hắn, rồi lại công kích vào những địa điểm kinh doanh bên ngoài của hắn, đám người kia thật đúng là không từ bất cứ thủ đoạn nào.
Thẩm Đống nói: “Vịnh Ân, theo ta đi một chuyến đến sở cảnh sát, ta phải đi nộp tiền bảo lãnh cho những người bị bắt.”
Âu Vịnh Ân đáp: “Không thành vấn đề.”
Lý Hân Hân” “Các ngươi đi đường cẩn thận nhé, lái xe chậm một chút.”
Thẩm Đống cười nói: “Yên tâm, sẽ không sao đâu.”
Một lát sau, Thẩm Đống và Âu Vịnh Ân đã đi vào sở cảnh sát Du Tiêm Vượng, gặp được tổ trưởng của tổ phòng chống hoạt động mại dâm - Giang Sở Phàm.
Giang Sở Phàm năm nay 36 tuổi, có dáng vẻ vô cùng cường tráng, thoạt nhìn khá giống với diễn viên TVB Âu Chấn Hoa ở kiếp trước.