Thẩm Đống đã trả lời một vài vấn đề theo cách vô cùng trực tiếp thẳng thắn, điều này đã gây ra bất lợi đối với tứ đại gia tộc. Chắc chắn bên phía đài truyền hình sẽ tiến hành cắt ghép, biên tập lại, Nhạc Tuệ Trinh cũng không rõ liệu đài truyền hình có cho phép phát sóng buổi phỏng vấn này hay không.
Thẩm Đống nói: “Có thể đưa cuốn băng ghi hình đó cho ta, ta sẽ sao chép lại. Nếu các ngươi chỉnh sửa biên tập lại quá nhiều, hoặc là không thể phát sóng từ đài truyền hình thì ta sẽ cho đăng hết toàn bộ nội dung buổi phỏng vấn này lên báo, không sai một chữ.”
Nhạc Tuệ Trinh nói: “Không thành vấn đề.”
Thẩm Đống cảm ơn một tiếng rồi bảo người sao chép lại cuốn băng ghi hình ra một phần, sau đó đến đài truyền hình Châu Á trả lại bản gốc cho Nhạc Tuệ Trinh.
10 giờ tối, Nhạc Tuệ Trinh gọi điện thoại cho hắn.
“Thẩm tiên sinh, vô cùng xin lỗi ngươi, đài truyền hình không cho phát sóng buổi phỏng vấn của chúng ta hôm nay.”
Thẩm Đống khẽ mỉm cười, nói: “Không sao, ta đã đoán trước được chuyện này. Ngày mai ta sẽ đăng toàn bộ nội dung buổi phỏng vấn lên trang nhất của hơn 10 tờ báo lớn. Chắc là chuyện này sẽ không tạo ra ảnh hưởng gì lớn đến ngươi chứ?”
Nhạc Tuệ Trinh nói: “Về phía ta thì không có vấn đề gì cả.”
Thẩm Đống: “Vậy là tốt rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Đống nhíu mày.
Có hai đài truyền hình có sức ảnh hưởng nhất trên đảo Hồng Kông, một là đài truyền hình Châu Á, hai là đài truyền hình Vô Cực.
Trước đó Thẩm Đống đã bàn bạc với Đường Bồi Quân, muốn khống chế một vài phương tiện truyền thông để sử dụng cho riêng mình.
Trong khoảng thời gian này, Đường Bồi Quân đã mua được cổ phần của hơn mười mấy tờ báo, ngoại trừ cổ phần của hai đài truyền hình Châu Á và Vô Cực.
Nguyên nhân không phải ở giá cả, mà là do gần như toàn bộ cổ phiếu gốc và cổ phiếu đang lưu thông của hai đài truyền hình này đều bị các cổ đông nắm chặt trong tay, căn bản là Thẩm Đống không mua được.
Lúc này, Âu Vịnh Ân bưng đến cho Thẩm Đống một tách trà nóng và nói: “Ba tiểu thư kia đã tìm luật sư để chuẩn bị khởi kiện, tố cáo hộp đêm Bích Hải ép bọn họ bán thân.”
Thẩm Đống nhấp một ngụm trà, cười lạnh: “Ba người phụ nữ kia thật là ngu xuẩn hết thuốc chữa. A Thiền đâu? Đã ra khỏi sở cảnh sát chưa?”
Âu Vịnh Ân nói: “12 giờ trưa ngày hôm nay đã đi ra rồi. Còn những người khách khác cũng đã được bảo lãnh.”
Thẩm Đống gật đầu, vuốt nhẹ mái tóc dài của Âu Vịnh Ân, nói: “Ngươi vất vả rồi.”
Âu Vịnh Ân: “Chuyện này chẳng là gì cả. Như ta đã nói lúc trước, vụ kiện của A Thiền thì 100% có thể thắng được. Nhưng mà hộp đêm Bích Hải sẽ không thể hoạt động trước khi có phán quyết của tòa.”
Thẩm Đống nói: “Ta chuẩn bị bán nơi đó.”
Âu Vịnh Ân: “Không cảm thấy tiếc sao?”
Thẩm Đống: “Sau này tập đoàn Đằng Phi không cần phải kinh doanh trong những lĩnh vực đó nữa.”
Âu Vịnh Ân hỏi: “Nghe A Thiền nói ngươi chuẩn bị kinh doanh mảng nhà hàng khách sạn?”
Thẩm Đống ừ một tiếng, nói: “Toàn bộ các KTV, quán bar, hộp đêm, vũ trường và các địa điểm ăn chơi giải trí khác trong tay ta đều sẽ đổi thành nhà hàng hoặc khách sạn hết.”
Âu Vịnh Ân nói: “Có thể chừa lại một chỗ cho chúng ta vui chơi được không?”
Thẩm Đống cười nói: “A Thiền nói có ít nhất hơn một nửa địa điểm giải trí là không thích hợp để sửa sang lại. Đợi đến khi nào có danh sách rồi thì ngươi có thể đi xem một vòng, thích chỗ nào thì giữ lại cái đó, xem như quà ta tặng ngươi.”
Âu Vịnh Ân hôn nhẹ một cái lên má Thẩm Đống, vui vẻ nói: “Cảm ơn lão công.”
Thẩm Đống nhướng mày nói: “Chỉ hôn cảm ơn thôi thì sao mà được, ngươi phải cho ta lợi ích thực tế.”
Âu Vịnh Ân vội vàng đè lại bàn tay không thành thật kia của Thẩm Đống, quát nhẹ: “Không được. Hân Hân và Thu Đề sắp về rồi, chúng ta không thể làm ở đây được.”
Thẩm Đống ôm cô lên và nói: “Vậy thì vào phòng ngủ.”
Sáng ngày hôm sau, có mười mấy tờ báo lớn đã đăng toàn bộ nội dung buổi phỏng vấn của Nhạc Tuệ Trinh và Thẩm Đống lên trang nhất, điều này đã gây nên một sự chấn động khắp đảo Hồng Kông.
“Mẹ nó, Thẩm Đống thật là to gan.”
“Hắn đây chính là tuyên chiến với tứ đại gia tộc rồi.”
“Ta đã biết chắc chắn là tứ đại gia tộc hãm hại Thẩm Đống mà.”
“Một đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ lại có thể trưởng thành được như ngày hôm nay, quả thật nên gọi là kỳ tích.”
“Ta có linh cảm là cuộc chiến giữa Thẩm tiên sinh và tứ đại gia tộc sẽ càng ngày càng trở nên khốc liệt hơn.”
”Tứ đại gia tộc lại có thể làm loại chuyện vô liêm sỉ này, thật là ghê tởm mà.”
“Ta cảm thấy có hơi thất vọng đối với đài truyền hình Châu Á. Ngay cả cuộc phỏng này mà cũng không dám phát sóng, đảo Hồng Kông có còn là nơi được quyền tự do ngôn luận nữa không?”