Hồng Nhan Loạn

Chương 22

Rừng trúc xanh biếc, long trúc óng ánh sắc ngọc trong veo, không khí thoang thoảng đưa tới mùi hướng thanh khiết mềm hơi nước, khí lạnh se sẽ ngấm từng hơi thở, cảm giá như hương vị tươi mát len lỏi tới từng ngách tận đáy tâm can.

Gác nhỏ dựng giữa trúc lâm xanh mướt, rèm châu từng chuỗi lả lướt buông trước mái hiên, bất kể kiểu dáng hay hình thức đều khác vật dụng thường thấy ở Khải Lăng quốc. Bóng người ẩn hiện mơ hồ sau tấm rèm châu buông rủ, còn chưa bước vào trong đã nghe thanh âm ôn hoà vọng ra ngoài, lòng rầu rĩ ngẩn ngơ, bước chân thiếu niên chợt ngưng lại giữa chừng, hắn do dự không biết có nên tiến vào hay thối lui.

Tiếng trò chuyện bên trong bất chợt ngừng lại, rèm châu được vén lên, thanh âm trầm thấp động lòng người vọng ra: “Hoá ra cả Tu Văn cũng tới.” Diện dung tuấn nhã như quan ngọc, nụ cười thanh mát như ngọn gió xuân, Lâu Triệt đang đứng ở gác cao, dáng vẻ tao nhã tôn quý. Chỉ có Quản Tu Văn đang đối diện mới hiểu rõ, trong ánh mắt nụ cười của người này ẩn tàng tầng tầng hàn quang và lãnh khốc đủ nghiền nát bất cứ kẻ nào.

“Tiên sinh.” Trên tay còn ôm hộp gỗ không tiện hành lễ, Quản Tu Văn cúi người, cung kính chào. Không ngờ được Lâu Triệt lại đột ngột xuất hiện tại dịch quán của sứ thần Nỗ tộc, trong lòng chấn động không nhỏ, hơi thở gấp gáp hoảng loạn, hắn cố gắng khôi phục tâm tình, lấy lại bình tĩnh, giấu kín tâm tư thâm trầm, ngoài mặt vẫn một vẻ thanh thuần như nước trong gương sáng.

Chỉ thấy Lâu Triệt bật cười khe khẽ, nhận không ra hàm ý ẩn trong tiếng cười, chàng nửa như vui đùa nửa như trêu chọc. “Không nghĩ hôm nay ngươi lại tới tận đây, cứ ngỡ là Đoan vương…”

Tâm Quản Tu Văn nhất thời run lên, mơ hồ nhận ra ý tứ bất tường trong lời nói kia, lập tức khiêm nhường tươi cười: “Đệ tử phụng mệnh Hoàng thượng mang tranh tới trả lại, nhân tiện muốn thăm hỏi sứ thần Nỗ tộc một chút.” Hắn cẩn thận trình rõ mục đích tìm tới, cố gắng làm giảm nghi ngờ trong lòng đối phương.

Lâu Triệt không nói gì, nghiêng người, buông rèm, lách mình trở lại phía trong gác lầu. Quản Tu Văn muốn lui không đặng, đành phải nối gót tiến vào theo. Bên trong, Lâu Triệt và sứ thần Nỗ tộc mỗi người ngồi một bên, trên bàn từng làn hương ấm áp thanh khiết lơ lửng, hương trà sực nức lan toả trong không gian. Quản Tu Văn im lặng không dám lên tiếng, ôm lấy hộp tranh, ngồi ngay ngắn ở vị trí phía dưới Lâu Triệt.

“Bọn ta đang bàn luận chuyện đêm qua Tướng phủ bị kẻ lạ mặt tập kích, ngươi cũng đến đây rồi, không ngại thì góp ý thêm đi.” Không đợi Quan Tu Văn ngồi ấm chỗ, Lâu Triệt đã lên tiếng, lời nói gọn ghẽ dứt khoát.

Hắn khẽ liếc mắt sang sứ thần Nỗ tộc, thấy sắc mặt y lộ vẻ thiếu tự nhiên. Trước sau vẫn một điều kính cẩn nghiêm nhường, Quản Tu Văn giả bộ thoáng giật mình, kinh ngạc hỏi: “Phủ của tiên sinh bị người lạ tập kích? Kẻ nào to gan đến vậy?”

Nghe hắn hỏi, Lâu Triệt bật người cười vang, trong nét ôn nhu tuấn nhã hé lộ một chút khinh cuồng, tiếng cười trong veo lạnh buốt như băng đá. Bắt gặp nụ cười của chàng, sứ thần không nhịn được sắc mặt khẽ biến. Quản Tu Văn mỉm cười không nói năng, lòng bàn tay nắm chặt âm thầm đổ mồ hôi lạnh.

“Không hổ là cao tú(1) của ta…” Một tiếng cười ấy, một lời nói này, không biết là tán dương hay là chê bai.

(1) Cao túc: Từ dùng để tôn xưng học trò của người khác.

Sứ thần Nỗ tộc vẻ mặt nghiêm trang nhìn Lâu Triệt, cẩn thận lựa lời: “Hôm nay Thừa tướng tới đây, hẳn không phải chỉ để nói chuyện đêm qua Tướng phủ bị đột nhập chứ?” Sắp không thể chịu nổi bầu không khí nhuốm màu quỷ dị đè nặng trong phòng, y đành lên tiếng phá tan cục diện bế tắc.

Thu lại ý cười, Lâu Triệt vẫn thật ôn nhã, nhẩn nha chưa thèm đáp lại câu hỏi của sứ thần, chàng đưa tay cầm chén trà trên mặt bàn, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, lại có vẻ như thưởng thức hương vị, cuối cùng mới khoan thai trả lời: “Tất nhiên ta không tới chỉ vì chuyện Tướng phủ bị kẻ lạ tập kích, nhưng việc này có liên hệ sâu xa, ta không thể không đích thân tới một chuyến.” Dứt lời liền liếc sang Quản Tu Văn đang ngồi kế bên, ánh mắt bỗng chốc trầm xuống lạnh giá.

Cả sứ giả và Quản Tu Văn đều không dám tuỳ tiện tiếp lời, chỉ biết im lặng chờ đợi chàng nói thêm.

Đặt chén trà xuống, Lâu Triệt hướng sang sứ thần Nỗ tộc nói: “Sứ thần vất cả lặn lội ngàn dặm xa xôi tới đây, vậy cũng đủ thấy các vị lòng thành thật tâm muốn giảng hoà. Khải Lăng quốc chúng ta đường đường nước lớn, tất nhiên cũng vui vẻ chấp nhận…” Nhận ra sắc mặt của sứ thần có vẻ dịu xuống một chút, chàng lại tiếp thêm: “Nghe nói mùa đông năm nay Nỗ tộc hứng chịu đại hoạ vì tuyết lớn, ngựa cừa gia súc chết vô số, ngay cả mùa màng cũng không được thuận lợi?”

Vừa nghe vậy, sứ thần mặt mũi trắng bệch, hít sâu một hơi, thấp giọng trả lời: “Chuyện này đúng là có điều nói quá rồi, tai ương tật có nhưng cũng không nghiêm trọng lắm.”

“Lời của ngài cũng giải toả nghi ngờ trong lòng Lâu Triệt này, ta cứ ngỡ rằng Nỗ tộc các người tự động cầu hoà thực ra là vì bản thân đã không còn đủ sức gây chiến nữa kia đấy.”

Sứ thần thất kinh, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, đến cả Quản Tu Văn cũng có phần sửng sờ, không ngờ phía sau việc cầu hoà của Nỗ tộc còn giấu nguyên nhân sâu xa như vậy.

Sứ thần âm thầm kinh hãi, quả thực lần này Nỗ tộc phải tới cầu hoà đúng là vì diện tích chịu thiệt hại do thiên tai giáng xuống quá lớn, bất kể là cây trồng hoa màu hay gia súc đều tổn thất nghiêm trọng. Chiến mã hao hụt đi nhiều khiến Nỗ tộc không thể tiếp tục gây chiến trong ngày một ngày hai được, buộc phải cầu hoà âu cũng là sự vạn bất đắc dĩ mà thôi.

Trầm mặc một hồi, sứ thần mới lên tiếng, tuôn ra một tràng tiếng Hán trôi chảy: “Nỗ tộc chúng ta có gặp thiên tai, nhưng chưa nghiêm trọng tới mức đó, Thừa tướng không cần quá bận tậm đâu.”

Quản Tu Văn yên lặng ngồi bên lắng nghe, trăm ngàn suy tưởng lướt qua trong óc, hết nhìn sứ thần lại quay sang nhìn Lâu Triệt, lòng do dự.

Lâu Triệt không phản ứng, chỉ thản nhiên chuyển đề tài: “Đêm qua thích khách đột nhập Tướng phủ của ta tựa hồ cũng không có ác ý, có điều phút mấu chốt hắn lại dùng ‘Çố’ của Nỗ tộc để tìm đường thoát thân.”Ánh mắt chăm chăm rọi vào gương mặt sứ thần Nỗ tộc, lại tiếp: “Phu nhân của ta bị kinh hãi một phen, suốt đêm không ngủ…” Vừa nhắc tới chuyện liên quan đến Quy Vãn, Lâu Triệt chợt mềm lòng, giọng nói cũng có vẻ dịu xuống đôi chút.

Sứ thần lập tức mở miệng thanh minh: “Chuyện này nhất định có hiểu nhầm thôi.”

“Ta cũng tin trong truyện này có hiểu nhầm, vì thế ta không hề có ý định truy cứu thêm.” Lâu Triệt đột nhiên đứng dậy, dạo bước tới bên cửa sổ, chăm chú ngắm nhìn rừng trúc xanh biếc bên ngoài: “Nguyên nhân khiến Nỗ tộc các vị tới xin giảng hoà, ta có thể bỏ qua; chuyện nửa đêm đột nhập, ta bất tất phải để ý tới. Nỗ tộc và Khải Lăng quốc có thể kết giao hoà hiếu là điều dân chúng khắp thiên hạ chờ mong…”

Nghe được những lời này từ chính miệng của Lâu Triệt, sứ giả Nỗ tộc không nén được tiếng thở phào nhẹ nhõm, nhưng tự nhủ chắc chắn người này còn muốn đưa điều kiện gì đó, y liền nhanh chóng xốc lại tinh thần, cẩn trọng suy ngẫm những lời ý tại ngôn ngoại.

Xoay người lại, nhìn hai người trong phòng, Lâu Triệt mỉm cười: “Nỗ tộc các vị dâng lên Khải Lăng quốc chúng ta ba món lễ trọng, Khải Lăng quốc nhất định sẽ xuất ra kỳ trân báu vật đáp tạ. Nếu Hoàng tử Nỗ tộc ưa thích mỹ nữ Khải Lăng quốc, chúng ta cũng không ngại lựa ra năm vị giai nhân tặng cho các vị Vương tử. Còn bức tranh kia, nhất định là Hoàng tử của các vị trong lúc cao hứng hoạ ra mà thôi.”

Sứ giả Nỗ tộc nhất thời sững sờ, giương mắt nhìn Lâu Triệt, tâm tư chao đảo, y cẩn thận hỏi lại: “Ý của Thừa tướng có phải là…”

“Tu Văn!” Tiếng Lâu Triệt bất chợt vang lên kiến Quản Tu Văn âm thầm cả kinh, chỉ thấy Lâu Triệt tiến lại gần, “Đưa bức hoạ cho ta.”

Siết chặt chiếc hộp trong tay, Quản Tu Văn do dự không biết có nên đưa ra, đến khi định thần lại mới bất đắc dĩ chuyển bức tranh sang.

Lâu Triệt đưa tay đón lấy chiếc hộp, lập tức lấy cuộn tranh bên trong, từ từ hé ra xem. Quản Tu Văn và sứ thần Nỗ tộc đều quay sang nhìn, bức hoạ bày ra trước mắt, Lâu Triệt cũng buông lời tán thưởng. Tranh này quả là sống động như thật, sinh động phi thường, thật chẳng khác nào Quy Vãn ngoài đời bước vào trong tranh. Chàng không khỏi nghi ngờ, lẽ nào Vương tử Nỗ tộc đã từng gặp Quy Vãn?

Quản Tu Văn nhìn theo bức tranh, ánh mắt phức tạp, ẩn ước một niềm thống khổ riêng, hắn đưa tay đỡ lấy tách trà mới pha để kế bên, không cẩn thận khiến trà trong cốc sóng ra ngoài, nước trà bỏng gắt tưới lên bàn tay mà hắn vẫn không nhận ra.

Lâu Triệt chăm chú ngắm nhìn bức tranh hồi lâu, không hề dời mắt, chàng chậm rãi buông từng chữ: “Người trong tranh là thê tử của ta.”

Hai người còn lại nghe xong, chẳng ai giật mình kinh hãi, một người đã sớm biết sự thật, kẻ kia đêm qua đột nhập Tướng phủ đã dư sức khảo chứng thân phận người trong hoạ. Có điều, giờ đây tận tai được nghe chính Lâu Triệt xác nhận điều này vẫn không tránh khỏi sửng sốt, rõ ràng trên triều Lâu Triệt còn một mực phủ nhận, đến giờ bất ngờ xác thực, nhất định có nguyên nhân gì khác.

“Vì thế, sau này hi vọng không còn ai cầm bức hoạ thê tử của ta chạy lung tung tìm người nữa. Bức tranh nhất thời cao hứng vẽ ra này cứ đem đốt đi.” Chàng chậm rãi mang bức tranh tới bên cửa sổ, lấy hảo tập trong người ra mồi lửa châm một góc, ánh lửa bùng lên, ngọn lửa liếm quanh bức tranh, gắt gao nuốt lấy tấm giấy mỏng manh. Chớp mắt, bức tranh đã hoá thành tro tàn.

Ba người cùng giương mắt nhìn cuộn tranh tan biến trong lửa đỏ, sứ giả Nỗ tộc có chút ân hận, Vương tử giao cho y tìm kiếm tung tích người trong tranh, xem ra hiện tại chỉ có thể tay trắng về không. Đối với vị Thừa tướng nho nhã thanh tao của Khải Lăng quốc, y vẫn luôn có cảm giác thâm trầm lãnh mạc không thể dò tới, lại càng không tơ tưởng chuyện bất tuân ý nguyện của người này.

Quay đầu xem vẻ mặt khác lạ của hai người kia, Lâu Triệt lại tao nhã cười tươi: “Tranh không còn nữa sẽ chẳng còn ai lắm chuyện thừa hơi, Nỗ tộc và Khải Lăng quốc có thể thuận lợi giao hảo. Thật đúng là chuyện tốt, nhất cử tam tiện, không phải sao?”

Hôm sau, sứ thần Nỗ tộc liền xin diện kiến thánh nhan, cất lời cáo biệt, y im lặng không hề nhắc tới chuyện tìm người trong hoạ nữa, mang theo kì trân dị bảo và năm mỹ nhân Khải Lăng quốc rời khỏi kinh thành, thẳng đường tiến về Nỗ tộc.

Thánh thượng lộ nét mừng vui, thấy việc phiền lòng được giải quyết gọn nhẹ, lúc thượng triều hết sức hân hoan, bá quan văn võ trên dưới mặt mày rạng rỡ.

“Trạng nguyên gia, xin hãy thong thả…” Nghe được tiếng gọi sau lưng, Quản Tu Văn kinh ngạc nhìn người vừa gọi, nét mặt khẽ đanh lại cảnh giác, hắn trăm ngờ vạn ngờ cũng chưa từng nghĩ người vừa gọi mình là Đoan vương Trịnh Cầu. Dẫu không đoán được người này tìm tới có ý đồ gì, nhưng không thể không đứng lại chờ.

Đoan vương mau chóng lại gần, sóng vai với Quản Tu Văn chậm rãi rời triều đường, nhằm thẳng hướng cửa cung đi tới, miệng không ngớt tán tụng: “Trạng nguyên gia tuổi trẻ tài cao, nhân phẩm phong lưu, thật khiến bổn vương kính ngưỡng không thôi đó!”

Quản Tu Văn ngoài miệng liên tiếp than “Vương gia quá khen!”, trong lòng lại âm thầm đề cao cảnh giác, không biết Đoan vương tiếp cận có mục đích gì.

Nhận ra vẻ cấp bách mơ hồ trong mắt Quản Tu Văn, Đoan vương nở nụ cười thâm trầm, nhỏ giọng thì thầm: “Xem ra Trạng nguyên gia có thành kiến sâu đậm với bổn vương rồi, bổn vương xưa nay chỉ cứ tài năng mà yêu kính thôi.”

“Đa tạ Đoan vương tán thưởng…” Quản Tu Văn trước sau khiêm nhường cười cười, trên mặt không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào.

“Đáng tiếc thật…” Đoan vương buông một lời thở than, dẫn dụ sự chú ý của Quản Tu Văn, lại bày ra vẻ tiếc hận cảm thán: “Hình như Thừa tướng của chúng ta lại chẳng muốn dung ngài.”

Ý cười càng đậm, Quản Tu Văn vẫn ung dung như thường: “Đoan vương thật khéo đùa, tiên sinh với ta có ân tái tạo, ơn nghĩa như cha như mẹ, làm gì có tâm đố kị hiền tài chứ.”

Chứng kiến nụ cười thanh thuần của hắn, Đoan vương không khỏi thầm khen một tiếng, tuổi đời còn trẻ như vậy đã khéo giấu che cảm xúc, cứ như vậy vài năm nữa nhất định lại thành một quyền thần, đáng tiếc, hiện tại vẫn còn hơi non nớt. Y nghiêm mặt nói: “Là bổn vương lỡ lời, mong Trạng nguyên gia chớ trách tội.”

Hai người nói nói cười cười một chặp, miễn cưỡng qua loa đàm đạo vài câu, chớp mắt đã tới chỗ xe ngựa đứng chờ ngoài cửa cung. Đoan vương vờ vô ý gợi chuyện: “Nói ra mới thấy thật lạ, hôm nay sứ thần Nỗ tộc này chưa nói gì đã nhanh chóng bỏ đi rồi. Trạng nguyên gia không thấy tò mò sao?”

“Hạ quan không có ý tò mò…”

“Trạng nguyên gia quả thực khiêm tốn.” Đoan vương mỉm cười, “Chuyện này ngài phải tỏ tường hơn ai hết mới đúng chứ.”

Không một phút buông lơi cảnh giác, Quản Tu Văn bày ra bộ dạng vô tội, nói: “Hạ quan thật sự không hiểu ý của Vương gia.”

Đoan vương chẳng hề tỏ vẻ cáu giận, hướng ánh mắt ngập tràn ý vị về phía hắn, nhẹ giọng nói: “Cái tên sứ giả Nỗ tộc kia mang tranh tới tìm người cơ mà. Người trong tranh là ai, chắc hẳn Trạng nguyên gia còn tỏ tường hơn bổn vương.”

Thấy đối phương trước sau không mảy may có phản ứng, Đoan vương nói tiếp: “Chúng ta làm người quang minh chính đại không nói chuyện ám muội dông dài. Bổn vương có chút lễ mọn tặng Trạng nguyên gia, muốn mời ngài xem thử.” Nói xong bàn tay đưa vào trong áo lấy ra một cuộn tranh, ngay khoảnh khắc cuộn tranh xuất hiện, Đoan vương nhận ra đáy mắt Quản Tu Văn phảng phất vẻ phức tạp.

Bàn tay run run, Quản Tu Văn cơ hồ không dám đón lấy bức tranh kia, tim đập dồn dập, hắn có cảm giác đã bị người khác nhìn thấu, Đoan vương cười cười nhét hoạ quyển vào tận tay hắn, nhìn hắn từ từ mở cuộn tranh.

Không thể tưởng tượng được, bức hoạ bị đốt kia đang hiện ra ngay trước mắt, Quản Tu Văn gần như ngừng thở, hắn ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn bức tranh trên tay, lòng dậy sóng cuồn cuộn.

Thu hết từng cử chỉ của hắn vào tầm mắt, Đoan vương mặt không đổi sắc, quả nhiên, giữa triều đường hôm đó, lúc bức tranh được mở ra, y vô tình phát hiện những thương yêu nhung nhớ trào lên trong lòng vị Trạng nguyên trẻ tuổi này. Dẫu rằng hắn che giấu vô cùng tốt, nhưng vẫn không thể tránh được ánh mắt cố ý dõi theo. Đoan vương chậm rãi mở miệng: “Lúc họa sư trong cung chép lại tranh, ta đã nhờ họ thảo thêm một bức, chuyện này không ai hay biết đâu. Trạng nguyên gia cứ an tâm.”

Quản Tu Văn cẩn thận che giấu cảm xúc, ánh mắt chuyển dần sang lãnh đạm, mặt không biến sắc, hỏi lại: “Đoan vương làm thế này là có ý gì?”

Đoan vương đưa tay vỗ vỗ vai hắn, ý bảo cứ thư giãn không cần lo lắng quá, rồi dùng giọng nói đầy ý lấy lòng thì thầm: “Trạng nguyên gia không cần căng thẳng, bổn vương cũng chẳng có ý gì khác, chẳng qua thấy ngài thực thích tranh này nên tặng cho ngài mà thôi.”

Quản Tu Văn lạnh lùng không trả lời, đã nhận ra kẻ kia có dụng ý không hề đơn giản, hắn bình tĩnh chờ đợi y nói tiếp.

“Tranh tất nhiên là đẹp, nhưng có thế nào cũng không thể so với người thật được.” Đoan vương cười cười buông lời đùa cợt, bước chân cũng không chậm lại, “Nghe nói huynh trưởng của Lâu phu nhân sắp thuyên chuyển tới Tấn Dương thành, Lâu phu nhân cũng đi theo tiễn người tới tận Sâm Châu; sứ thần Nỗ tộc cũng về cả rồi, thật hay là đường của họ với lộ trình của Lâu phu nhân cũng kề cận nhau.” Đoan vương như vô tình nhắc tới hai chuyện không hề liên qua tới nhau.

Quản Tu Văn chấn kinh, hai mắt trợn tròn, ánh mắt mãnh liệt bắn thẳng về phía Đoan vương, hắn mím môi không nói câu nào.

Đoan vương lơ đãng nói tiếp: “Chẳng hay Trạng nguyên gia có hứng thú với lễ vật của ta hay không?”

Y đột nhiên dừng bước, khiến Quản Tu Văn cũng không thể không ngừng: “Thứ bổn vương muốn và thứ Trạng nguyên gia cần dẫu không hề tương đồng nhưng biện pháp lại vừa vặn giống nhau, không biết Trạng nguyên gia có nhã hứng hợp tác với bổn vương không?”

Lời y nói như gió thổi bên tai, suy nghĩ rần rật xoay chuyển trong đầu Quản Tu Văn, lòng hắn rối loạn ngổn ngang. Kẻ trước mắt không hề dễ đối phó, Lâu Triệt lại càng khó đối phó, nếu phải nhẫn nhịn chờ cơ hội rồi mới hành động tiếp thì rốt cuộc phải chờ đến năm nào, tháng nào đây… Bất chợt, gương mặt nàng lúc say ngủ hiện lên trong óc hắn, gợi lên nhu tình vô hạn trong tâm hắn, trăm ngàn ý niệm vụt qua tâm trí hắn.

Trầm ngâm một lát, Quản Tu Văn cuộn bức họa lại, giấu vào trong áo, nở nụ cười giả lả, nhẹ nhàng cúi người trước Đoan vương: “Lễ hậu của Vương gia đã khiến hạ quan thấu tỏ ý nặng tình sâu, hạ quan sao có thể cự tuyệt hảo tâm của người chứ.”

Nghe được lời hắn, Đoan vương bật cười sang sảng, tiếp lời: “Trạng nguyên không hổ là bậc tuấn tài đương thời, tình thâm ý trọng lại càng thấy hiếm thấy, khiến người ta kính nể!” Y kín đáo khích lệ.

Quản Tu Văn cũng cười vang, tiếng cười trong trẻo êm tai, giữa quan đạo tịch mịch vắng vẻ hiện ra hai bóng người nói nói cười cười vô cùng vui vẻ, nhưng đằng sau vẻ mặt tươi cười ấy lại hàm ẩn bao nhiêu toan tính sâu xa.
Bình Luận (0)
Comment