Hồng Nhan Loạn

Chương 32

Nhận được sự đồng tình, cô gái áo vàng mỉm cười mừng rỡ, nhanh chóng kéo tay Quy Vãn, hai người lần mò tìm lối đi giữa đám người nhốn nháo, vừa đi nàng ta vừa giải thích: “Từ đây tới ải Ngọc Hiệp tốn chưa đầy một ngày cưỡi ngựa. Chúng ta thừa lúc hỗn loạn cướp lấy một con ngựa trước đã!” Lời vừa nói dứt, bàn tay nàng ta đã vươn ra, một thanh đao bén nhọn rút ra, đánh gục một tên mã tặc đang hốt hoảng tìm đường tháo chạy.

Thấy động tác vô cùng linh hoạt của nàng ta, Quy Vãn ngây người rồi lập tức cùng nàng ta chạy miết về phía trước. Bên tai nghe vô số âm thanh ồn ào, bóng người loang loáng trước mắt, trong tình cảnh hỗn loạn không thể phân biệt này, Quy Vãn chỉ còn cách tin tưởng vào cô gái áo vàng trước mặt.

Binh lính Nỗ tộc nhanh chóng đuổi tới phía sau đoàn xe, giao chiến quyết liệt với một phần đám mã tặc nhưng quân chủ lực của Nỗ tộc lại phân tán, lượn vòng vòng quanh đám người hỗn loạn, tựa hồ đang tìm kiếm thứ gì.

Cô gái áo vàng cảm thấy có gì đó không hợp lý, quay đầu lại, hé ra nụ cười giảo hoạt, hỏi: “Đám quân Nỗ tộc tìm kiếm cái gì vậy? Hay là tìm cô?”

Đáp lại nụ cười càng ngọt ngào, Quy Vãn mỉm cười, trả lời ngắn gọn: “Cô thì sao? Sao cũng muốn trốn?” Nếu nói chuyện nàng phải chạy trốn là có nguyên nhân thì xét theo hành động của cô gái áo vàng kia cũng cho thấy thân phận nàng ta vô cùng khả nghi.

Không ngờ Quy Vãn mặc nhận xong còn hỏi vặn lại mình, cô gái áo vàng xoay người một cước đá ngã một tên mã tặc trước mặt. Một tay nắm lấy dây cương, quay đầu nhìn Quy Vãn đang thở dốc, nàng ta bình tĩnh nói: “Thời điểm đặc biệt, bỏ chuyện thân phận sang một bên đi. Giờ không đi thì không kịp đâu!”

Quy Vãn vội tiến lại gần, cô gái áo vàng nhảy phắt lên ngựa, kéo Quy Vãn lên theo. Hai chân nàng ta kẹp chặt bụng ngựa, con ngựa cất vó chạy như bay, xông thẳng ra ngoài. Ngựa chạy băng qua giữa đám người, lại lo an toàn của người đứng dưới đất nên tốc độ cũng không nhanh lắm.

Chính lúc lòng Quy Vãn buông chùng xuống một chút thì một tiếng thét vang dội đầy kích động truyền thẳng tới bên tai: “Sách Cách Tháp...” Tiếng thét xé toạc đồng hoang, thậm chí còn át cả những bóng người trùng trùng điệp điệp xung quanh, xuyên thẳng tới bên tai Quy Vãn.

Thân ngựa tròng trành lắc lư, Quy Vãn quay đầu lại nhìn về phía quân đội Nỗ tộc phía sau, Gia Lịch dẫn đầu đoàn quân Nỗ tộc đứng phía sau đoàn xe, mặt hắn lộ vẻ âu lo và phẫn nộ, hơn nữa còn mang dáng vẻ vô cùng phức tạp khiến người ta vừa nhìn lập tức cảm thấy đau đớn, thống khổ. Gia Lịch vung cao chiếc roi ngựa, xua hết đám người trước mặt, ra sức lao về phía trước.

Quy Vãn có chút hoảng loạn, nàng không ngờ đã bôi mặt mũi lấm lem mà vẫn không tránh được ánh mắt của hắn. Mắt thấy hắn đang đuổi gấp phía sau, khoảng cách mỗi lúc một thu hẹp dần, Quy Vãn kéo kéo cô gái áo vàng, lớn tiếng nói: “Phía sau sắp đuổi tới rồi!”

Cô gái áo vàng không buồn quay đầu, đáp lại, thanh âm vẫn trấn tĩnh như trước: “Không để hắn đuổi kịp đâu!”

Dáng vẻ nàng ta hình như rất tự tin, Quy Vãn liền bình tâm lại, siết chặt lấy eo cô gái áo vàng, chốc chốc lại quay đầu xem. Cách nửa cánh đồng, cục diện hỗn loạn vô cùng, nàng vẫn cảm thấy tình cảm rừng rực tựa hồ có thể thiêu cháy người của Gia Lịch. Một cảm giác phức tạp hòa trộn giữa những vật lộn giằng xé, trầm luân, bứt rứt không cam lòng, dẫu cho giữa cảnh binh đao khói lửa, tiếng oán khóc rợp trời, vẫn trầm trầm truyền tới.

Mắt thấy khoảng cách trước mặt mỗi lúc lại thu hẹp dần từng thước, từng thước, Gia Lịch lớn tiếng thét: “Sách Cách Tháp, quay lại đây...”

Cô gái áo vàng hơi nghiêng đầu, giữa lúc hoảng loạn còn cười hì hì nói: “Cô tên Sách Cách Tháp hả? Nguyệt thần sao... Thú vị ghê!” Rồi thoáng nhìn lại, thấy Gia Lịch đã bám sát theo chỉ cách chừng chục thước, sắc mặt nghiêm túc, cô gái áo vàng đưa tay lấy từ trong người ra một món đồ nhỏ, thuận tay vung về phía sau.

Quy Vãn thấy hoa mắt, chỉ cảm thấy như có những đóa hoa từ tay cô gái áo vàng rải ra, vô số những khối cầu xanh biếc lao vun vút về phía chân ngựa của Gia Lịch. Ngựa phía sau lưng hí vang một tràng, Quy Vãn không khỏi tò mỏ quay đầu nhìn lại, thấy ngựa của Gia Lịch lồng lên như hóa dại, nhảy khựng tại chỗ, khoảng cách giữa hai bên lập tức nới rộng ra.

“Sách Cách Tháp... Nàng không thể đi!” Gia Lịch vừa nhanh chóng ghì cương, vừa khàn giọng rống lên, như thể đã hóa điên muốn tiếp tục đuổi theo. Tiếng hắn căng thẳng, run rẩy chứa chất vô vàn kích động.

Dẫu không muốn nghe nhưng âm thanh vẫn khăng khăng xộc tới bên tai, Quy Vãn thoáng chấn động, thấy vẻ mặt hốt hoảng của vị Vương tử ngoại tộc đã mờ dần trong gió. Lúc này, ngựa đã xuyên qua đám người, trước mắt có thể nhắm phương Đông mà thúc ngựa lao thẳng tới, chợt một luồng khí bén nhọn như lưu tinh lao vun vút về phía hai người.

Quy Vãn chưa kịp phản ứng, một cảm giác lành lạnh xoẹt qua cánh tay rồi mất hút, một mũi tên dàì lướt qua y phục. Nàng hốt hoảng ngoảnh đầu trông lại.

Cách đó không xa, mấy binh lính Nỗ tộc đã nhận ra mục tiêu truy đuổi của Hoàng tử, liền giương cung lắp tên, nhắm thẳng về phía Quy Vãn.

Gia Lịch nhận ra tình cảnh hiện tại, mồ hôi lạnh tứa ra đầm đìa, lòng rối loạn, giận dữ gầm lên: “Dừng tay! Dừng tay cho ta! Không ai được phép làm tổn thương nàng... Dừng tay ngay!”

Quân lính Nỗ tộc cảm thấy kỳ quái, đây là biện pháp tốt nhất mà họ vẫn dùng khi vây bắt tù binh trốn trại, nhưng hiện tại lệnh truyền xuống không được dùng cung tên khiến mọi người đều khó hiểu. Quân lính nghe được mệnh lệnh đều hạ cung tên xuống, không dám làm bậy; duy chỉ có một binh sĩ mãi sau đó mới nghe được lệnh, không kịp phản ứng, mũi tên trong tay đã rời cung lướt gió lao đi, nhắm thẳng về phía người trên ngựa.

Hắn buông tay, vừa quay đầu nhìn lại thấy Gia Lịch đã xuống ngựa, nổi giận đùng đùng hướng về phía mình. Tên lính chưa từng thấy vị Vương tử hiên ngang, dũng mãnh này giận dữ đến vậy, trong lòng hoảng hốt, chưa kịp mở miệng giải thích, Gia Lịch đã một đao chém xuống.

Thình lình, tất cả người có mặt đều bị chấn động khi nhìn máu tươi phun ra từ thân thể người lính nọ, uốn cong thành một vòi đỏ ngầu giữa không trung, máu đỏ ròng ròng chảy. Tên lính chưa kịp tỏ ra ngạc nhiên đã bị Gia Lịch chặt đứt ngang họng. “Bịch” - thấy người đổ sụp xuống, lay tỉnh thần trí của những người chung quanh.

“Chẳng phải ta đã nói không được làm tổn thương tới nàng sao?” Thanh âm vô cùng lạnh lẽo từ miệng Gia Lịch thốt ra, từng dòng máu nhỏ ri ri trượt dài trên lưỡi đao sắc lẻm trong tay hắn, nhỏ xuống đồng hoang mênh mông, sắc mặt Gia Lịch gian tà pha thêm cuồng nộ, còn ẩn ước một chút không cam lòng, hắn ngẩng đầu nhướng mắt trông theo bóng ngựa đã mất hút trong hoang mạc.

* * *

Rất lâu sau tiếng gió thổi bên tai gầm gừ như tiếng rít vang mới ngừng lại, ngựa hí một tràng dài vang dội rồi dừng lại. Quy Vãn hít sâu một hơi mới dần dần hoàn hồn, từ sau lần trải qua một phen sinh tử ở dốc Phượng Tê, nàng sinh ra sợ hãi với chuyện cưỡi ngựa, nếu không phải lúc nguy cấp nhất định không dám cưỡi ngựa. Hơi trấn tĩnh trở lại, cô gái áo vàng trước mặt đã xoay người nhảy xuống, nàng ta ngửa đầu nhìn Quy Vãn, cười nói: “Giờ tạm thời không còn nguy hiểm nữa, có thể nghỉ ngơi một chút rồi!”

Quy Vãn cũng xuống ngựa theo, nàng đưa mắt ngắm nhìn bốn phía. Nơi này không còn là chốn đồng hoang mênh mông nữa, cỏ xanh trải dài bát ngát, một làn gió nhẹ thổi qua cũng đủ khiến cỏ xanh rập rờn thành từng làn sóng động lòng người, từng đợt từng đợt tựa như có một bàn tay mềm mại lướt qua mặt đất. Hương vị tự nhiên tươi mát ùa tới theo cơn gió mơn man, cảnh đẹp ngỡ ngàng bừng lên trước mắt khiến Quy Vãn mê đắm, dẫu nguy nan vẫn còn lần khuất trước mặt nàng.

“Nơi này là một thông đạo vô cùng bí mật cách ải Ngọc Hiệp một quãng, tên gọi Lục Hải, rất đẹp đúng không?” Thấy biểu cảm của Quy Vãn, cô gái áo vàng không nhịn được cười, chậm rãi giải thích.

Quy Vãn gật đầu, mỉm cười đáp: “Quả là rất đẹp!”

Gió nhẹ thoảng qua, một mảng biển trời xanh lục cuộn lên rập rờn, cô gái áo vàng nhắm nghiền hai mắt, nhè nhẹ hít thở, rồi đột nhiên nàng ta mở choàng mắt, ánh nhìn sắc lém, quay đầu liếc nhìn Quy Vãn: “Cô là ai? Vì sao Vương tử Gia Lịch của Nỗ tộc phải đích thân truy đuổi cô? Cô chắc là người Khải Lăng quốc nhỉ?”

“Hỏi một mạch năm bảy câu như vậy ta biết trả lời câu nào đây?” Quy Vãn nhẹ nhàng đáp.

“Vậy ta hỏi thẳng cô!” Cô gái áo vàng lại gần Quy Vãn, ánh mắt xoáy vào mắt nàng, tựa hồ muốn nhìn thấu tất cả: “Cô là gian tế của Nỗ tộc sao?”

Quy Vãn không vội trả lời, nàng cẩn thận đánh giá đối phương một chút, đắn đo rất lâu nàng mới dứt khoát trả lời: “Ta không phải gian tế!” Rồi hỏi ngược lại cô gái kia: “Cô thì sao? Không những biết võ nghệ còn rất can đảm, rốt cuộc cô là ai?”

Cô gái áo vàng cũng nhìn Quy Vãn một hồi, cuối cùng bật cười thành tiếng vui vẻ, toát ra cảm giác hào sảng hiếm thấy ở thiếu nữ: “Ta cũng đoán cô không phải gian tế.” Nói rồi nàng ta thả người ngồi xuống tại chỗ, bày ra dáng vẻ vô cùng khoan khoái.

“Ta tên Lâm Nhiễm Y, là hậu duệ của một tướng lĩnh Khải Lăng quốc.” Giới thiệu sơ qua một chút, nàng ta quay đầu sang nhìn Quy Vãn.

Quy Vãn mỉm cười tiêu sái, nghĩ lại những lúc hai người kề vai sát cánh cùng trải qua sinh tử, nàng cảm thấy có lòng tin với cô gái kia. Quy Vãn mấp máy môi, định bụng giới thiệu danh tính với nàng ta, đột nhiên thấy mặt Lâm Nhiễm Y biến sắc, nàng ta bất chợt bật mình đứng lên khỏi bãi cỏ rồi kéo Quy Vãn chạy theo.

Lâm Nhiễm Y kéo Quy Vãn chạy tới vùng có rậm rạp tươi tốt nhất, ngồi sụp xuống, tiện tay lôi Quy Vãn nấp xuống cùng mình. Đến tận khi đã chắc cả hai người cùng khuất bóng trong đám cỏ cao, nàng ta mới nhẹ giọng giải thích: “Có người tới!”

Không hề giật mình, Quy Vãn cúi sát người, hỏi: “Lục cầu khi nãy còn không? Ném xuống lối đi trên bãi cỏ đi.”

Lâm Nhiễm Y hơi ngẩn người một chút, nàng ta nhớ ra con ngựa đang gặm cỏ ở ngoài, nấp ở đây không phải biện pháp tối ưu, vì thế nàng ta bèn sờ tay vào ngực, lấy ra một nắm trái cầu xanh biếc, ném trên bãi cỏ ban nãy họ cưỡi ngựa chạy qua.

Quả nhiên tiếng vó ngựa vang lên, chỉ có một thớt ngựa phi nhanh tới, men theo dấu vết vừa rồi Quy Vãn và Lâm Nhiễm Y đi qua. Đến chỗ có rải những trái cầu màu xanh, ngựa đột nhiên hí vang, người trên ngựa kinh ngạc, không hiểu lý do, kéo mạnh dây cương, còn chưa kịp khống chế con ngựa thì Lâm Nhiễm Y đã nhảy vọt lên, vung đao chém tới cổ người trên ngựa.

Người trên ngựa đang hoảng loạn lập tức có phản ứng, vừa tránh một đòn đánh ra của nàng ta, vừa nhảy khỏi ngựa, đồng thời nhấc chân tung ra một tràng liên hoàn cước về phía Lâm Nhiễm Y.

Lâm Nhiễm Y dựa theo tình hình, lập tức biến chiêu, xoay người một cái, chém xuống hạ bàn của kẻ vừa cưỡi ngựa xông tới. Kẻ đó nhanh chóng thối lui vài bước, cả hai người ra tay đều không đắc thủ, tự giác lùi lại, đưa mắt trông về phía đối phương, Lâm Nhiễm Y kinh ngạc.

Ngay cả Quy Vãn cũng hơi giật mình, vốn tưởng là binh lính Nỗ tộc đuổi tới nơi, thật không ngờ kẻ tới là thủ lĩnh đám mã tặc vừa rồi.

Thủ lĩnh đám mã tặc lùi lại, ánh mắt xoi về phía Quy Vãn và Lâm Nhiễm Y, thấy hai nàng có ý phòng vệ, trên mặt y hiện vẻ bất đắc dĩ; cuối cùng, do dự mãi y cũng lấy ra dải tơ bạc cất trong tay áo, hỏi: “Dải tơ bạc này của ai?”

Giờ phút này tự nhiên mang chuyện này ra hỏi không khỏi có chút kỳ quái, Lâm Nhiễm Y và Quy Vãn không biết nên đáp ra sao. Lòng Quy Vãn dậy lên một thứ cảm giác vô cùng hoang đường, thủ lĩnh đám mã tặc cưỡi ngựa đuổi theo nhưng tìm được người chỉ hỏi mỗi vấn đề như vậy, chuyện này đúng là khó tin. Trầm tư một lát, cuối cùng Quy Vãn quyết định rút trong tay áo một dái tơ giống y như đúc đưa ra: “Là của ta!”

Thủ lĩnh mã tặc vốn đang ngờ vực, vừa nhìn thấy dài tơ trong tay nàng, hai mắt sáng rỡ. Y không màng Lâm Nhiễm Y đã ra tay thủ thế, lập tức tiến sát lại, đến khi còn cách ba bước mới quỳ sụp xuống, vô cùng cung kính nói: “Tiểu nhân Lâu Thịnh đến muộn, xin phu nhân thứ tội.”
Bình Luận (0)
Comment