Hồng Nhan Loạn

Chương 34

Rất hiếm khi thấy Quy Vãn cười tươi như vậy, nụ cười thanh khiết xuất phát tự đáy lòng mừng vui, không mang theo bất kỳ vẻ giả tạo, gượng gạo bề ngoài, dưới ánh mặt trời rực rỡ như kim phấn, nụ cười ấy càng nổi bật, lấp lánh chói lòa... Ánh mắt Lâu Triệt quét khắp trong trướng, nụ cười mừng rỡ tức thời cứng đờ trên môi, ngay khi vừa bước vào trong trướng, biểu cảm trên mặt chàng biến mất, chàng đưa tay phúi sạch bụi cát trên mình, lộ ra một thân cao nhã, thản nhiên nói: “Xem ra, lần này lại làm phiền Lâm Tướng quân rồi.”

Nghe tiếng người nói, Lâm Thụy Ân quay đầu, không hề tỏ ra ngạc nhiên, nghiêm mặt đáp: “Thừa tướng khách khí!”

“Ta lại nợ ngài một mối nhân tình rồi.” Bóng sáng trên mặt chớp hiện chóp tắt, hỉ nộ khó dò.

Lâu Triệt khoan thai bước tới bên giường, nhặt một miếng điểm tâm tinh xảo trong khay lên, đưa tới bên miệng khẽ cắn một miếng nhỏ như đang thường thức, rồi châm chọc: “Hóa ra điểm tâm trong quân cũng ngon lành tới vậy sao?”

Nghe vậy, sắc mặt Lâm Thụy Ân hiện vẻ thiếu tự nhiên, khó có thể mở miệng giải thích rằng những món này được chuẩn bị riêng cho Quy Vãn.

“Tướng quân chu đáo như vậy là thiếp phiền tới người.” Nhận ra vẻ câu nệ của Lâm Thụy Ân, cùng nét ôn nhu đã biến mất trên gương mặt Lâu Triệt từ khi bước qua cửa, Quy Vãn bất giác lên tiếng phá tan không khí nặng nề.

Không đôi co với nàng, khóe môi Lâu Triệt cong lên một đường như có như không, đôi mắt sâu thẳm chăm chú hướng về phía Quy Vãn, ánh mắt phức tạp thoáng hiện chút nhu tình. Chàng đưa tay vuốt ve gò má nàng, bàn tay như thể đã bị hút chặt vào làn da mịn màng tinh tế kia, gương mặt tràn ngập tha thiết yêu thương, chàng dịu giọng xót xa: “Gầy quá!”

Tiếc thương ri rỉ lan tỏa trong không gian, ngay cả ánh mặt trời rực rỡ cũng như váng vất mê say, ảm đạm đi vài phần.

Cảm thấy thân thể mình cứng đờ thiếu tự nhiên, Lâm Thụy Ân không buồn bận tâm đến niềm chua chát đang dần trỗi dậy trong lòng, hắn đứng bật dậy, động tác gãy gọn mà đầy sức mạnh: “Lâu Thừa tướng đường xa khó nhọc, ta không quấy rầy nữa!”

“Tướng quân!” Thân mình hắn sững lại bởi thanh âm trong vắt mà du dương nọ, Lâm Thụy Ân quay đầu, bắt gặp nụ cười nhàn nhạt của Quy Vãn, bên tai còn văng vẳng một lời thật thành tâm: “Cảm tạ ngài.”

Bản chất lãnh tuấn không giấu che nổi một phút buông lơi cõi lòng, Lâm Thụy Ân lộ ra một ánh mắt phức tạp, chợt lóe lên trong khoảnh khắc liền biến mất, gật đầu, vén rèm rời đi.

Ánh dương bên ngoài quân trướng vẫn xán lạn, thế nhưng Lâm Thụy Ân không cách nào cảm nhận nổi vẻ rực rỡ lúc ấy, vùng quay người, hắn bắt gặp Lâm Nhiễm Y đứng cách đó không xa, bèn tiến lại phía trước, gương mặt lạnh lẽo thoáng hiện một nét dịu dàng: “Tỷ tỷ.”

“Thụy Ân!” Nét mặt Lâm Nhiễm Y vô cùng nghiêm trang, thậm chí còn mang một chút nghiêm túc khó gặp, nhẹ giọng cất lời: “Tỷ muốn nói chuyện với đệ.”

* * *

Lâm Thụy Ân rời đi rồi, doanh trướng phút chốc chìm vào thinh lặng khôn cùng. Cách mặt lâu ngày, lòng Quy Vãn có trăm lời ngàn ý muốn ngỏ, giờ đây mặt đối mặt nhau, lại chẳng cách nào cất nổi thành lời, chỉ biết nhếch môi, vẽ ra một đường cong tuyệt mĩ, cười nhẹ không nói năng.

Bàn tay Lâu Triệt lưu luyến không rời gò má Quy Vãn, mân mê xuống tận cần cổ trắng mịn gần như trong suốt, cảm nhận được từng rung động mong manh của dòng máu chảy trong huyết quản. Chàng buông một tiếng thở dài, ra sức ôm lấy cổ Quy Vãn kéo nàng về phía trước, đồng thời cúi đầu, hôn lên bờ môi đỏ mọng đã vương vấn trong nỗi mong nhớ của mình bấy lâu.

Quy Vãn còn chưa kịp phản ứng lại, cần cổ liền bị kéo tới theo, ngẩng đầu đối diện với cặp mắt thăm thẳm, u ám, trầm mặc lẫn lộn đầy những nan giải kia, tựa như trong đáy mắt ấy còn dày lên tầng tầng sương mù mịt mùng và lớp lớp nhu tình cuộn trào... Nhất thời kinh ngạc, một cảm giác ướt át mềm mại đã tan ra, lan tới bên môi. Răng môi kề cận, trăn trở, quấn quýt đùa bỡn, khác hẳn với vẻ ngoài tao nhã thanh cao, nụ hôn của Lâu Triệt mang theo thứ chiếm hữu bá đạo, không cho phép mảy may cự tuyệt.

Đến tận khi sắp ngạt thở mới được buông ra, Quy Vãn mở hé môi, muốn hít lấy một chút không khí trong lành, nhẹ thở ra một tiếng, Lâu Triệt lại lập tức bám riết không rời, bờ môi lại dây dưa không dứt, bá đạo đầy cường hãn đấy mà không kém phần dịu dàng ấm áp, trước sau siết sao mê đắm, nuốt trọn từng nhịp thở ra yếu ớt của Quy Vãn.

“Nàng thật đẹp...” Rất lâu rất lâu sau mới chịu buông Quy Vãn ra, tham lam ngắm nhìn gương mặt đã đỏ hồng của nàng, nhẹ buông một lời tán thưởng, tựa hồ như mới được thấy nàng lần đầu, kiên quyết không chịu dễ dàng bỏ qua dù chỉ một chi tiết nhỏ nhoi, những muốn đem nàng khảm tận đáy lòng. Giọng nói vẫn chưa hồi phục lại sau nụ hôn thật dài, thật sâu, thoáng chút khàn đục, càng toát ra men tình nồng đậm.

Không có rượu, thế nhưng không khí cuộn lên thứ cảm giác ngọt ngào ngây ngất khiến người ta mê say, Quy Vãn hít thật sâu, dường như tất cả hơi nóng trên cơ thể nàng đã dồn cả lên mặt, nhìn ánh mắt chăm chú của Lâu Triệt, không khỏi lộ ra chút mờ mịt, cảm nhận sâu sắc sự biến đổi trong thái độ của đối phương.

“Quy Vãn à!” Giọng nói khàn khàn khẽ rung lên trong cuống họng, ánh mắt Lâu Triệt dần khôi phục vẻ sáng trong, “Nàng xem, hình như ta yêu nàng mất rồi.”

Thân mình nhẹ chấn động, Quy Vãn nhìn chăm chăm vào mắt chàng, ẩn ước chút khó tin, hé ra một nụ cười thật nhẹ, nhuốm màu hư ảo: “Lời này ngoài dự liệu của thiếp rồi...”

Ngón tay nhẹ nâng cằm nàng lên, buộc nàng không thể quay nhìn hướng khác, chàng trầm giọng lên tiếng: “Ta biết lúc này nàng còn băn khoăn, nhưng ta có thể đợi, chúng ta còn rất nhiều thời gian... Có điều, nàng nhất định không thể yêu ai khác, biết không?” Giọng nói vì những nguyên do không xác định mà càng trở nên kiên định vững vàng.

“Ta sẽ không gặng hỏi gút mắc giữa nàng và Vương tử Nỗ tộc, cũng không truy cứu nguồn cơn chuyện này, chỉ cần nàng quên hết mọi chuyện đi, mặc ta xử trí tất cả là được.”

Hình như chàng càng ngày càng không thích kẻ khác dây dưa dù một ánh mắt lên Quy Vãn, thứ ánh mắt chuyên chú không thuộc về chàng ấy khiến chàng bất an, làm chàng chán ghét, thực sự chỉ muốn dốc sức gạt hết bằng sạch tất cả, thê tử của chàng, tuyệt không cho phép bất kì ý đồ săm soi nào.

* * *

“Vương tử, còn đuổi theo nữa, trước mặt chính là ải Ngọc Hiệp, đã vào đất của Khải Lăng quốc rồi, chúng ta vẫn nên rút lui thì hơn.” Một binh sĩ ăn vận kiểu thám báo rảo bước tới tâu lên.

Sắc mặt âm trầm, lạnh lẽo không nói không rằng chăm chăm nhìn về phía trước, dẫu cho dõi mắt ra xa xa chỉ thấy bát ngát đồng nội mênh mang, nhưng hắn biết rõ phía trước chính là chốn được xưng tụng ải Ngọc Hiệp “đất thép thành đồng”. Lòng trĩu nặng, tay siết chặt cán đao, có chút do dự.

“Vương tử... Không thể tiến thêm được nữa, nghe nói nửa tháng trước Lâm Thụy Ân đã dẫn binh từ kinh thành ra miền biên ải, hiện tại đang trấn thủ trước mặt. Lần này chúng ta không mang theo nhiều binh mã, vẫn nên lui về từ từ tính toán thì hơn.” Hết lời khuyên lơn can gián vị Vương tử cố chấp này, người lính có vẻ khổ tâm, bộ dáng Vương tử khi nổi giận mấy ngày trước còn in sâu trong óc, thi thoảng nghĩ tới liền cảm thấy rùng mình hãi hùng.

Lòng vật lộn giằng xé, Gia Lịch siết tay càng lúc càng chặt, mu bàn tay hằn lên gân xanh lét. Hai ngày ròng rã cật lực đuổi riết, vẫn không sao đuổi kịp nàng, khó có thể một lời nói cho trọn nỗi niềm không cam tâm của hắn, liên tục giày vò, khiến hắn không một giây phút thoải mái. Kế hoạch ban đầu bị xáo tung lên, chuyện trao đổi cũng không thành, mà nàng... đến nàng cũng biến mất. Hung hăng cắn chặt răng, Gia Lịch quát: “Lập tức gửi tin cho phụ vương ta, báo cho người hay, chúng ta hạ trại nghỉ ngơi cách Ngọc Hiệp quan ba mươi dặm, tùy thời lĩnh mệnh!”

Binh sĩ cả kinh, đây rõ ràng là tiền đề để khai chiến, ngay đến một tên tiểu tốt như hắn còn hiếu rõ lúc này không phải thời điểm để khai chiến, lẽ gì Vương tử lại hạ lệnh ấy? Còn muốn mở miệng khuyên can, nhưng vừa nhác thấy gương mặt xanh lét u ám tỏa ra sát khí đến độ dư sức cứa nát kẻ nào dám mon men đến gần của Gia Lịch, định lên tiếng rồi lại thôi, cuối cùng đành nín lặng, đi truyền đạt mệnh lệnh.

Chỉ thoáng chốc sau, vùng biên cảnh cách ải Ngọc Hiệp ba mươi dặm đã thành nơi hạ trại của quân sĩ Nỗ tộc, nhác trông, thấy một vùng đồng hoang rợp bóng binh mã.

Tin chiến sự sắp dấy lên nhanh chóng truyền đến ải Ngọc Hiệp.

Quân doanh trong Ngọc Hiệp quan, khi ấy đã là giữa mùa hè, ngày nắng chói chang, nhưng nơi này vốn là phương Bắc, nắng nóng mùa hè dường như chẳng lưu lại vết dấu gì ở chốn ấy. Ngoài quân trướng hiện bóng hai nam tử tuấn tú hiên ngang, chàng thiếu niên Tướng quân vận áo giáp bạch vũ đưa quân báo trong tay cho Lâu Triệt đang mỉm cười như gió xuân.

Liếc qua nội dung trên quân báo, Lâu Triệt dường như chẳng buồn bận tâm, một thân áo gấm thêu vân xanh, hòa cùng gương mặt tuấn tú nho nhã của chàng, thật giống một quý công tử lạc bước giữa chốn quân doanh.

“Đây là việc quân khẩn cấp đó ư?” Bật ra một nụ cười châm chọc.

Lâm Thụy Ân cầm lại tin báo việc quân, giọng điệu bình tĩnh không mảy may bất an lo lắng: “Xem ra Nỗ tộc muốn gây chiến rồi!”

Thừa tướng trẻ tuổi bật cười, nụ cười cuồng ngạo ẩn ước hơi thở lạnh lẽo: “Nói vậy là vị Vương tử Nỗ tộc kia mất bình tĩnh rồi...”

“Lần này binh lực bọn chúng không lớn mạnh lắm, thắng bại thế nào những tưởng đã rõ.” Nhớ tới chuyện Quy Vãn sấp ngửa chạy thoát khỏi Nỗ tộc, mơ hồ cũng đoán ra huyền cơ trong đó.

Trầm mặc không nói không rằng, Lâu Triệt tựa như đang nhấn nha suy ngẫm, nụ cười lịch thiệp nhã nhặn vẫn ngự trị trên khuôn dung. Gương mặt cười nói đấy mà thở ra cảm giác hung hiểm cùng sự lạnh lẽo vô tình: “Hoàn toàn không cần khai chiến với chúng. Để chúng tự biết khó mà lui đi.”

Không hiểu vì sao chàng đột nhiên thay đổi chú định, Lâm Thụy Ân cau mày, nói: “Đây là thời cơ tốt để đánh cho chúng không còn manh giáp.”

“Ta đã có kế hay buộc chúng phải lui binh, chung quy cũng chỉ mất một ngày, rồi sẽ chấm hết.”

“Cớ gì phải đợi thời cơ nữa? Đây không phải thời cơ tốt nhất sao?” Quả là khó hiểu, Lâm Thụy Ân nhịn không được phải chất vấn.

“Hiện tại mặc dù binh lực của Nỗ tộc không đủ mạnh, nhưng chúng ta vẫn đang trong thời điểm quan trọng của quá trình chỉnh đốn quốc lực, không nhất thiết phải dây dưa gây hấn với chúng.” Ý cười trên khóe miệng Lâu Triệt càng đậm, ngước nhìn sắc trời, nhẩm tính đã đến lúc Quy Vãn phải ăn cơm, liền bước thẳng về phía trại chính. Trong khoảnh khắc lướt qua Lâm Thụy Ân, chàng mở miệng nói: “Huống hồ hôm nay có ra trận, thì kẻ đánh bại hắn là Lâm Tướng quân ngài, kẻ kia, ta muốn triệt hạ bằng chính sức mình.”
Bình Luận (0)
Comment