Hồng Nhan Loạn

Chương 43

(1) Lấy từ câu thành ngữ: “Ngã kiến do liên” (Ta thấy còn thương), miêu tả dung mạo nữ tử xinh đẹp động lòng người.

Hóa ra miếng thủy tinh Trịnh Lưu đưa trong mật đạo được dùng như vậy, Quy Vãn đặt miếng thủy tinh trước mắt, trông ra ngoài, cảnh trí khắp hậu viện cung Cảnh Nghi hiện lên rõ mồn một, hệt như đang tận mắt chứng kiến. Lòng không tránh khỏi kinh ngạc, nàng đảo mắt nhìn một vòng, dừng tại một điểm trong sân. Nụ cười hòa dịu nhã nhặn cũng nhạt phai vài phần, nàng buông miếng thủy tinh, nghiêng đầu cất tiếng: “Hoàng thượng muốn lấy thứ này đặt cược?”

“Lẽ nào không đủ để cược?” Những ngón tay thon dài tinh tế, được chăm chút tỉ mỉ như bàn tay nữ tử bám lấy lan can, Trịnh Lưu nhếch môi, làm như đang ngẫm nghĩ: “Hay là lòng phu nhân còn sợ hãi?”

Tư thái tiêu sái của Quy Vãn thu lại phần nào, ngoái đầu chăm chú nhìn trong viện thêm lần nữa, lòng thoáng do dự, đã biết rõ Trịnh Lưu muốn đả kích tâm lý của nàng, vốn dĩ chẳng nên bận lòng để tâm, cứ yên lặng bình tĩnh mà ứng phó, chẳng hiểu sao vừa nhìn thấy Lâu Triệt và Huỳnh phi là tim nàng rộn lên loạn nhịp, khó đáp nên lời.

Ý cười tràn lên: “Hóa ra sợ thật sao? Thanh khiết sáng trong như vầng nguyệt, hóa ra cũng có lúc tránh không nổi âu sầu muộn phiền sao?”

Ngước mắt đối diện với con ngươi thăm thẳm lạnh lùng sắc nhọn của y: “Quy Vãn chỉ là kẻ phàm tục, sao sánh được tư thái thoát tục của Hoàng thượng.”

Nụ cười như gió xuân thoảng qua, vẫn là dáng vẻ mềm mỏng tuyệt trần.

“Phu nhân an lòng, trẫm cũng là kẻ biết thương hương tiếc ngọc... Nếu phu nhân thật sự không muốn cược, trẫm cũng không ép buộc.”

“Hôm nay Hoàng thượng cao hứng vô cùng, Quy Vãn quyết chẳng dám làm mất nhã hứng của Hoàng thượng, huống hồ tiền cược vốn là đồ của người, Quy Vãn có gan lớn tày trời cũng không dám đối đầu thiên uy.”

Coi như tránh được một lần này, liệu có thể tránh cả đời? Huống hồ tên Hoàng đế gian tà xảo quyệt quỷ kế đa đoan này vẫn còn đây, một lần đặt cược không thành, tất sẽ nghĩ ra vô số âm mưu thâm độc khác, đối mặt với Trịnh Lưu rất khó lường, chi bằng cứ quan sát tình hình thực tế trong cung Cảnh Nghi còn hơn.

Trước ánh mắt chăm chăm như đang kín đáo dò xét của Trịnh Lưu, Quy Vãn một lần nữa cầm miếng thủy tinh lên, quay đầu thu lại hết cảnh sắc quen thuộc như sân nhà mình vào phiến thủy tinh nho nhỏ.

...

Phiến thủy tinh mỏng manh trong suốt lóng lánh ánh sáng, tuôn tràn muôn sắc màu mĩ lệ như hé mở một thế giới khác, trong tĩnh mịch bình yên ngập lên tình ý nồng đượm, vẻ đẹp tao nhã ôn nhu biến ảo khôn lường kia, sự ấm áp loang loáng dịu dàng tuấn tú kia, còn cả mối dây dưa buông không được kia, đều được khúc xạ qua mảnh thủy tinh, rồi lọt thẳng vào ánh mắt đang chăm chú ngắm nhìn của Quy Vãn.

Ngón tay buông lơi, thứ ánh sáng rực rỡ sắc màu kia cũng theo đó mà rớt xuống, tiếng chạm đất giòn giã còn chưa ngân hết, đã vỡ vụn thành muôn mảnh, hệt như ngàn vạn vì tinh tú lập lòe rải rác khắp mặt đất, ánh sáng rực rỡ kia chưa kịp bừng lên chói lòa đã tắt lịm tan biến...

Trịnh Lưu mỉm cười nhìn khung cảnh hiện ra trước mắt, vẻ lạnh lẽo bén nhọn ngập lên trong mắt, thế nhưng giọng nói lại càng ôn nhu, y cố ý buông lời trêu trọc: “Xem ra Huỳnh phi của trẫm và Lâu khanh đúng là động tình khó lòng khắc chế rồi...”

Rất lâu rất lâu sau đó, vẫn chẳng có tiếng người hồi đáp, y quay đầu lại, những lời hiểm ác bội phần còn chưa kịp bật ra khỏi bờ môi mỏng kia, ánh mắt vừa chuyển dời, lập tức nghẹn lại trong họng.

Nét mặt vô tội ấy, còn cả nụ cười thanh khiết như mây trời, nàng nghiêng đầu một thoáng, như thể đang suy nghĩ điều gì đó, không hề mang chút dáng vẻ tổn thương, nhưng lại khiến y có cảm giác nỗi bi thương to lớn đang bùng lên nhấn chìm nàng, tất thảy làm kẻ khác phải thương tâm. Nụ cười của Trịnh Lưu ngập đầy khôi hài, rộ lên nét tàn khốc mà hoan hỉ vô bờ.

“Tới tận lúc này, trẫm mới phát hiện ra phu nhân đúng là đẹp đến độ kẻ khác phải động tâm.”

Ngón tay không biết e dè sợ sệt mơn man gương mặt trắng nõn ngọc ngà, buông lời sâu xa: “Trẫm thích nhất là vẻ lộng lẫy hoa mỹ bị hủy hoại tổn thương, tuyệt cảnh tan tác vụn vỡ mới khiến người ta không thể rời mắt.”

Dịu dàng chống lại vẻ ôn nhu đầy ác ý của y, mi mắt thoáng khép lại rồi hé mở, lộ ra dáng vẻ mê đắm lòng người: “Ưu ái của Hoàng thượng, Quy Vãn nào dám nhận.”

“Phu nhân đã quên mình cược thua sao? Lớn mật cự tuyệt trẫm như vậy, lẽ nào nàng coi thường mạng mình đến thế?”

“Quy Vãn nào dám coi thường tính mạng mình đến thế!”, kẻ này ma quái âm u khó dò như vậy, chỉ một chút thất thố sẽ để y nắm được nhược điểm của mình, “Thứ Hoàng thượng coi khinh, với kẻ khác vẫn là trân bảo mà.”

Thực sự coi mạng người như cỏ rác, phải là vị Hoàng đế ngôi cao chín tầng đang ở trước mặt đây.

“Phu nhân tới nước này vẫn còn miệng lưỡi giảo hoạt đến vậy, xem ra vẫn chưa lâm vào đường cùng rồi?” Phải làm sao mới có thể đẩy nàng vào thế cùng đây? Lòng y chợt nảy ra một thứ ham muốn, muốn ra tay bẻ gãy đôi cánh của nàng, muốn xóa nhòa nụ cười lãnh đạm kia của nàng, muốn vùi dập cái tự tin cùng cao ngạo hàm ẩn của nàng.

Không kiềm nổi lòng mình, y thầm thì nỉ non: “Trẫm đây trăm chờ ngàn đợi, được thấy phu nhân vùng vẫy vì lâm vào tuyệt cảnh...”

“Hứng thú của Hoàng thượng thật khiến Quy Vãn cảm khái, đáng tiếc cho thiếp kẻ phàm tục, khó có thể cùng Hoàng thượng chung hưởng khoái hoạt.” Thứ lạc thú nhuốm màu tàn khốc cực điểm ấy, nghe tới đã thấy run sợ vài phần, thứ lạnh lẽo ghê rợn đến cực điểm ấy, thấm vào lòng, khiến người ta “đông cứng”.

“Vậy hôm nay phu nhân thua rồi, tính sao đây?” Thay đổi phương pháp, lại gây khó xử cho đối phương, những muốn thưởng thức khoảng khắc tuyệt vọng thêm lần nữa.

Một tay xoa xoa bả vai, co kéo manh áo rách tả tơi, sắc mặt không đổi, vẫn ung dung tự nhiên trước sau như một: “Hôm nay là thiếp thua sao?” Ánh mắt khẽ chuyền, nhìn thẳng vào mắt đối phương, “Hôm nay chỉ có thể nói là không thua chẳng thắng, Hoàng thượng, nữ tử trong sân kia chính là ái phi của người, lẽ nào người quên rồi?”

Trịnh Lưu hừ nhẹ: “Thì sao đây?” Cùng lắm cũng chỉ là một con cờ quan trọng, sao có thể động tới tâm tư y.

“Thể diện hoàng gia, dẫu cho Hoàng thượng chẳng buồn để tâm, nhưng vẫn còn rất nhiều người để ý, tỷ như... Đoan vương.”

Dứt lời, Quy Vãn cười nhạt nhìn vào gương mặt chợt trầm xuống của đối phương, thầm cười trong dạ, tiếp: “Hoàng thượng nếu đợi đến khi Đoan vương để ý tới thể diện Hoàng tộc, Hoàng thượng liệu có khó xử không? Dù sao trong mắt thế nhân, đây vẫn chính là nữ tử Hoàng thượng yêu thương.”

Với cái ngạo nghễ của kẻ làm vua như Trịnh Lưu, lẽ nào lại sa vào tró cười cho thế nhân.

“Tới phút này phu nhân mới bộc lộ khả năng, xem ra vô cùng tin tưởng có thể an toàn ra khỏi nơi này.” Vẻ nghiêm túc hiện ra, vì đối phương chẳng thần phục, lòng không vui sát ý lại lộ ra.

“Hoàng thượng nói cho người hay một bí mật!”, giọng điệu khờ dại hệt như một cô gái hồn nhiên ngây thơ, thấy Trịnh Lưu thoáng ngẩn ra, Quy Vãn ghé sát lại: “Vừa rồi núp sau bệ rồng có hai người, người có tin không?”

Nét mặt đông cứng lại, Trịnh Lưu như kinh hãi lại giận dữ, lạnh lùng nói: “Ngươi tưởng những lời này lừa được trẫm?”

“Thế sự như cuộc cờ, Hoàng thượng, sai bước này, bước sau tất sai. Hoàng thượng anh minh như vậy, sẽ tự biết phải làm sao mới đúng.” Cuộc chiến hôm nay đã dùng hết bản lĩnh nàng có, để an toàn rời khỏi cấm cung này mà phải phung phí đến vậy, lòng không khỏi nhuốm chút thê lương.

Trịnh Lưu trầm ngâm không nói năng, chăm chăm nhìn thẳng vào Quy Vãn, chừng như muốn phân định lời nàng nói là thật hay dối. Nhìn kỹ một hồi, mới lộ ra nụ cười: “Thú vị lắm, phu nhân, hôm nay trẫm được gặp nàng trong điện Ngự Càn, đúng là được lợi rất nhiều.

Mong phu nhân nhớ cho kỹ, giữa chúng ta còn một món cược, xem phu nhân cuối cùng sẽ trả gì đây, trẫm nói cho nàng hay, hẳn nàng sẽ hối hận cả đời... Hối hận cái khoảnh khắc nàng bước chân vào điện Ngự Càn kia, nàng đã thành kẻ thân bất do kỷ rồi.

Chuyện hôm nay, nếu trẫm nghe được nửa lời đồn đoán, hậu quả thê thảm tới đâu, không phải thứ phu nhân có thể gánh nổi. Nàng ngàn vạn lần chớ quên, cẩn trọng mồm miệng.”

Đến tận khi đã bước ra khỏi điện, những lời nói âm trầm lạnh lẽo kia vẫn lẩn khuất bên tai, Quy Vãn bất giác vòng tay ôm chặt lấy mình, đúng khoảnh khắc bước chân ra khỏi cung điện tĩnh mịch này, bốn bề vắng lặnh không người, nụ cười còn vương khuôn mặt, nước mắt đã lem bờ mi.

Mẫu thân à, người thường nói, con hát phải mang mặt nạ, bao nhiêu nỗi buồn, niềm vui, bao nhiêu giận dữ, ai oán giữa cuộc diễn đều chỉ là diễn thôi, vậy mà vì sao, vừa rồi trong Cảnh Nghi cung, thấy hai người đó ôm ấp nhau, con lại thấy chua xót không thể kiềm nén đến vậy.

Ai có thể nói cho con hay, lệ trong cuộc diễn chỉ là diễn, vậy lệ sau tấm mặt nạ của con hát, ai người thấy? Lấy gì đắp đổi đặng?

* * *

Gió mát hây hây thổi, mang theo làn hương ngọt ngào của cỏ thơm lá biếc, gió lướt qua mặt hồ trong vắt, gợn lên từng đợt từng đợt sóng lăn tăn. Diêu Huỳnh đứng trong đình viện, dáng vẻ mình hạc xương mai gầy yếu mong manh, dịu dàng kể lể chuyện trò với kẻ trước mặt.

Nhu tình mềm mỏng, hàng mi cong cong như vầng trăng non, bờ môi mấp máy hé mở rồi khép còn mượt mà mềm mại hơn cánh hoa thắm, đôi khi vụt ra một tiếng cười khúc khích như oanh vàng thánh thót lựa tiếng, tư thế tuyệt mỹ đủ làm mềm nhũn trái tim bất kỳ ai. Cớ sao phút giây này, lòng mình lại chẳng xuyến xao gợn sóng.

Lâu Triệt cười cười, có chút lạ lùng vì tâm tình của mình, cô gái này đã từng quyến luyến vấn vương trái tim chàng, giờ đây gần trong gang tấc mà như xa tận chân trời. Một nụ cười đó, đã cảnh còn người mất/

Trái tim loạn nhịp, một bóng dáng kiều diễm ngả vào lòng chàng. Lâu Triệt cúi đầu nhìn dung nhan mỹ lệ vô song ấy, hơi cau mày, lạnh nhạt hỏi: “Nương nương, người đang làm gì vậy, mau buông tay.” Muốn đưa tay đẩy ra, lại phát hiện nàng đã siết mình thật chặt, nhất thời buông không được.

“Lâu Triệt... Chàng là kẻ nhẫn tâm, chàng ném thiếp một thân một mình vào chốn hang hùm miệng cọp này, chẳng màng thiếp sống chết ra sao, biết rõ có người bỏ Tạng hồng hoa vào thuốc của thiếp, thiếp muốn dựa dẫm chàng một chút không được sao?”

Tư thái người thấy còn thương, nỗi lòng rung động tâm can.

Đột nhiên bàn tay dồn sức, Lâu Triệt tóm lấy cánh tay nàng, đẩy ra xa một thước, ánh mắt ấm áp trong suốt thoáng lóe lên vẻ bén nhọn: “Nương nương, nếu đã biết đây là chốn ta lừa ngươi gạt, cũng nên biết một vừa hai phải.”

Con ngươi Diêu Huỳnh loang loáng như nước hồ thu, giờ đây lệ đã hoen mi, như oán như sầu ngước nhìn Lâu Triệt: “Nói vậy có ý gì?” Giọng nói mềm mỏng còn thoáng run run.

Chàng trai tuấn mĩ đứng giữa đình viện, ung dung vân vê tay áo, xóa đi dấu vết dây dưa vừa rồi, lại lộ ra dáng vẻ cao nhã, quý phái mà hào hoa dịu dàng, liếc mắt nhìn Diêu Huỳnh một chút, như buông tiếng thở dài.

“Huỳnh phi nương nương, vừa rồi đã tra được từ kẻ thử thuốc, người bỏ Tạng hồng hoa vào thuốc của người chính là Lệ phi.” Ngăn cản Diêu Huỳnh đang chực chen vào, giọng Lâu Triệt càng lạnh đi vài phần, “Đồng thời cũng phát hiện ra một chuyện thú vị.”

“Chuyện gì chứ?” Giọng điệu êm ái đã khôi phục được bình tĩnh, mềm mại hỏi lại.

“Người không biết sao, thế thì lạ thật!” Lâu Triệt khẽ bật cười. “Ả ta nói, đã từng tìm tới Huỳnh phi nương nương, báo rõ với người trong thuốc bỏ Tạng hồng hoa, nhưng người lại cho ả ta tiền, muốn ả ta ngậm miệng cho chặt, người tình nguyện uống cạn thuốc này.”

Gió vi vu đột nhiên ngừng bặt, nhu tình trên gương mặt tuyệt mỹ của Huỳnh phi trước sau không đổi, nhưng nhuộm thêm vài phần âm thầm thống khổ, ý cười bừng lên, khóe miệng vẽ ra một đường cong đẹp đẽ: “Đúng vậy, ta không muốn sinh con, hại chết long tử, nên giờ chàng muốn tới đây bắt tội ta?”

Nhẹ than một tiếng, thu tất cả cảnh sắc trong đình viện vào đáy mắt, chút tình ý cuối cùng cũng tan tác theo tháng năm vô hình ấy, ánh mắt cụp xuống, giọng nói ngân vang lạnh lẽo: “Người an lòng, nữ tỳ thử thuốc kia đã không còn mở miệng nói được nữa rồi. Người vô cùng an toàn, ta cảnh cáo nương nương lần cuối, thế sự trong hậu cung thay đổi trong nháy mắt, muốn tự mình làm gì cũng nên biết xóa sạch dấu vết, tránh để kẻ khác dèm pha.”

Lời nói thâm tình thấm thía, như đang răn dạy thuật tranh quyền, Huỳnh phi càng nghe càng hãi hùng, hai mắt trừng lớn, kinh ngạc nhìn đối phương, ý tứ trong từng câu từng chữ, rõ ràng là...

“Sau này ta cũng không thể giúp người thêm nữa, nương nương tự mình thu xếp ổn thỏa.”

Không được, ánh sáng duy nhất trong thế giới của nàng tựa hồ đang tiêu tán giữa không trung, lòng chấn động kinh hoàng, nàng thình lình xông lại, túm chặt lấy tay áo kẻ đang chuẩn bị xoay người rời đi, “Lẽ nào chàng quên những gì đã hứa hẹn với ta trước kia, sẽ chăm lo bảo vệ ta cả đời...”

“Người còn cần ta quan tâm lo lắng sao? Mỗi lần ta tới hậu viện này, tất cả cung nữ nội thị đều biến mất không bóng dáng, cũng chẳng kẻ nào dám xông vào, nương nương à!”, gỡ bàn tay đang níu chặt lấy ống tay áo mình, “Thế lực của người trong cấm cung này, đã vững vàng đến mức lộ liễu rồi, còn cần bên ngoài lo lắng cho sao?”

Mối dây dưa cuối cùng đã cắt đứt, ngưng thần nhìn thật sâu vào cô gái trước mặt, Lâu Triệt rủ mày, khóe môi nhếch lên nụ cười nhạt, vẻ lạnh lùng trong đáy mắt ngăn trở ý định muốn tiến lại níu kéo của Huỳnh phi, cuối cùng cất bước rời đi.

Lâu Triệt nhanh chân bước vài bước, muốn gấp gáp rời cung Cảnh Nghi, thấy cung nữ tiến lại mang đèn lồng soi đường cho chàng, mới hay trời đã sẩm tối, thầm than đã lưu lại quá lâu. Vừa quay đầu trông lại, nhìn sang phải chợt thoáng thấy kinh ngạc, ánh mắt lạnh đi vài phần, hỏi khẽ cung nữ bên cạnh: “Cung điện kia là nơi nào?” Trước kia chưa từng để ý, đối diện đình viện này lại có một tòa điện tầm thường như vậy.

Cung nữ ngạc nhiên nhìn theo, mỉm cười đáp lời: “Bẩm Thừa tướng, đó là điện Sùng Hoa, là nơi trước kia Thái hậu thường dâng hương lễ Phật.”

“Từ điện ấy có thể thấy hết cảnh sắc trong nội viện này sao?”

“Lâu Thừa tướng lại đùa rồi!”, cung nữ ngây ngốc bật cười, “Xa như vậy làm sao thấy được cảnh trí bên này chứ? Lâu Thừa tướng lo lắng quá rồi.”

Gió lạnh nổi lên khắp bốn phương bên thềm trước Cảnh Nghi điện, nụ cười ôn hòa của Lâu Triệt che khuất ánh mắt bén nhọn, hư vô mù mịt, phất tay áo rời đi.
Bình Luận (0)
Comment