Hồng Nhan Loạn

Chương 68

Mơ mơ hồ hồ nghe thấy một tràng tiếng động vang dội, Quy Vãn mở mắt ra, khung giường đen tuyền, rèm lụa xanh xanh, căn phòng có vẻ xa lạ nhưng ngăn nắp, tinh tươm. Ký ức như nước, từng chút từng chút chảy tràn vào trong óc, nang xót xa than một tiếng, ngồi dậy, mái hiên ngoài cửa sổ treo một chuỗi lưu ly hình chuông gió, gió Nam ấm áp thổi tới, tiếng kêu leng keng trong trẻo, cách một lần cửa sổ nghe thấy, thật êm ái du dương.

Mặc quần áo xong xuôi, thong thả dạo bước đến bên cửa sổ, đẩy cửa ra, lạnh giá từng cơn ùa tới trước mặt, nàng thoáng rùng mình.

Ngoài cửa có tiếng gì xôn xao lắm, kèm theo đó là những âm thanh léo nhéo của tiếng Nỗ mà nàng không hiểu, những thứ đó ngày đêm nhắc nhở nàng, nơi này là một thành phố ở tận phương Bắc xa xôi – Đốc Thành, không còn là chốn kinh kì phồn hoa đô hội nữa rồi.

Nơi này là biên ải vạn dặm xa cách kinh thành…

“Phu nhân…” Lâu Thịnh đứng cách một cánh cửa, cung kính lễ phép gọi khẽ một tiếng, sau đó là một tràng tiếng gõ cửa rất có tiết tấu.

“Vào đi.”

Cánh cửa mở ra, một phụ nhân luống tuổi đi vào, nét mặt hiền hòa, tay bưng một chậu nước nóng hổi, vừa vào đến nơi liền đon đả: “Phu nhân, người dậy rồi đó à, trời đất lạnh giá, mở cửa sổ sẽ bị lạnh…”

Nghe bà ta càm ràm một hồi như vậy, Quy Vãn mỉm cười ảm đạm, nhìn ra cửa, quả nhiên thấy Lâu Thịnh trang nghiêm đứng bên ngoài, nét mặt không hề thay đổi. Phụ nhân kia nhanh chân lẹ tay giúp Quy Vãn trang điểm, miệng còn không khỏi lầm bầm, con người xinh đẹp như vậy mà cả ngày toàn mặc nam trang. Búi lên một mái tóc nam nhi đơn giản, phụ nhân nhìn Quy Vãn cứ tấm tắc mãi, rồi quay ra dọn dẹp phòng ốc. Tay làm không ngừng, miệng cũng không khép, lầm bầm đủ chuyện trong nhà ngoài ngõ miệng nói vừa nhanh vừa nhiều, không ngừng lẩm bẩm, đã vậy đôi khi còn bật cười khanh khách.

Vất vả lắm mới thoát khỏi tay bà ta, Quy Vãn vội vã lao ra khỏi phòng, bỏ lại phụ nhân kia một mình sửa soạn trong phòng, vẫn thấy tiếng lải nhải không ngớt vang vọng tới bên tai, nàng không khỏi thầm than một tiếng với Lâu Thịnh: “Còn lợi hại hơn cả Linh Lung…”

Lâu Thịnh sửng sốt, bật ra một ý cười.

Theo sát Quy Vãn cùng ra ngoài, vừa ra khỏi sân, đã thấy hàng xóm quanh hẻm nhao nhao tới nhiệt tình chào hỏi, kia là Lý thẩm nhà kế bên, Trương Tam bán hoa quả, còn có cả Vương tiểu ca cả ngày quen thói khoác lác… Thấy Quy Vãn mỉm cười đáp lại từng người từng người một, Lâu Thịnh lặng lẽ không lên tiếng, nếu không vì thời cuộc bức bách, phu nhân đường đường là thê tử của Thừa tướng, đám tiểu nhân đầu đường xó chợ sao có thể quấy rầy như vậy… Chỉ là, mỗi khi thấy Quy Vãn mỉm cười tươi rói như mặt trời sớm mai, y lại có cảm giác như bị mê hoặc, trực giác mách bảo với y rằng biến hóa như vậy cũng không hẳn quá tệ, chỉ là vấn đề rốt cuộc ở đâu, loại người thô kệch lỗ mãng như y không cách gì đáp được.

Lúc rời kinh thành hơn nửa tháng trước, giữa đường bị Quản Tu Văn bố trí mai phục chặn lại, may mắn xe ngựa Tướng phủ phân thành ba ngả, đánh lạc hướng mai phục, bọn họ đi suốt ngày đêm, ngựa không dừng vó, cuối cùng đến được thị trấn xa xôi nơi biên cương phía Bắc này, chút bình an trước mắt phải đổi lấy bằng xa cách vất vả, mới thấy quý giá đến thế...

“Lâu Thịnh, đừng có lúc nào cũng đau đáu sầu khổ như thế, ngươi xem trẻ con xung quanh bị ngươi dọa chết khiếp rồi kìa.” Quy Vãn mỉm cười nhìn quanh, nhẹ giọng nhắc nhở.

Giật mình một cái, phục hồi lại tinh thần, Lâu Thịnh cúi xuống, đúng là có một đứa trẻ con, nó giương cặp mắt tò mò và dò xét dõi theo y, nhưng trước sau không dám lại gần. Y đành học theo Quy Vãn, bày ra một nụ cười tươi tắn hòa nhã nhất có thể để cười với nó. Đứa bé vừa trông thấy, mặt mũi trắng bệch, co giò chạy thẳng, núp sau lưng Lý Thẩm.



“Lâu Thịnh, ngươi vẫn nên giữ vẻ mặt sầu khổ đi.” Đầy vẻ an ủi liếc qua Lâu Thịnh cứng đờ, chết trân ở đó, Quy Vãn lên tiếng.

Hai người ứng phó xong xuôi với đám dân địa phương nhiệt tình hiếu khách, tiến thẳng ra đường, đi về phía Túy Hương cư.

Túy Hương cư là quán cơm lớn nhất Đốc Thành, còn Đốc Thành là chốn giao giới giữa Nỗ tộc và Khải Lăng quốc, buôn bán giao thương tấp nập, thành này dung hòa nét đặc sắc nhất của hai nền văn hóa, từ ẩm thực tới trang phục, phong tục tập quán vân vân đều là dự pha trộn giữa hai phong cách, hài hòa đến đáng kinh ngạc. Đường phố tấp nập các nhã sĩ Khải Lăng mang đậm phong cách Nho gia, còn có vô số thương nhân Nỗ tộc cởi mở nhiệt tình và hiếu khách, đâu đâu cũng vang lên tiếng người hai nước trò chuyện, trao đổi, vui vẻ mà thuận hòa. Lúc mới tới đây hai người đều ngỡ ngàng không thể tin nổi, mà cuộc rằng tất cả nhân sĩ kinh thành cũng chẳng ai có thể tin được, rằng giữa hai dân tộc đã chinh chiến suốt trăm năm qua lại tồn tại một nơi có thể dung hòa đôi bên như vậy.

Đi theo con nước đổ nguồn, ngồi ngắm áng mây xa(1), có lẽ chính là nhắc tới thứ cảm giác này đây, Quy Vãn thầm nghĩ. Bước chân vào giữa chợ lớn ồn ào tiếng cười nói, nàng lại cảm thấy bình tĩnh đến khó tin, thoát khỏi một vòng phú quý quyền thế, nàng bất quá chỉ là một kẻ phàm phu tục tử, bị vây giữa vòng thế tục như vậy là lẽ dĩ nhiên. Lắm khi không khỏi nghĩ tới, ba tháng nữa, có thể cùng chàng trọn đời chung hưởng cuộc sống tầm thường này, sẽ có tư vị ra sao.

(1) Nguyên văn: “Hành đáo thủy cùng xứ, tọa khán vân khởi thì”, dịch nghĩa: Đi đến tận cùng chỗ hết nước, Ngồi nhìn lúc mây bắt đầu hiện ra, trích từ bài thơ “Chung Nam biệt nghiệp” (Nhà riêng trên núi Chung Nam) của Vương Duy (699-759), tự Ma Cật, nhà thơ nổi tiếng thời Thịnh Đường Trung Quốc. Vương Duy là nhà thơ tài hoa, sành âm nhạc, giỏi thư pháp và hội họa, ông là người mở đầu cho lối họa Nam Tông, được tôn vinh là Thi Phật.

Đốc Thành vị trí cực kỳ hẻo lánh, ngoại trừ thư từ việc quân, các tin tức khác đều tắc nghẽn, rời kinh thành hơn nửa tháng, không hề hay biết trong kinh đã xảy ra biến hóa long trời lở đất nào, nắm tay siết chặt thành quyền, nàng gắng nhịn vị chua chát lại cuộn lên trong lòng, gạt bỏ những suy tư buồn bã.

Chàng nói ba tháng nữa chàng sẽ tới, nàng tin chắc chắn như vậy...

“Phu nhân!”, nhận ra nụ cười trên môi Quy Vãn cứng đờ, Lâu Thịnh lên tiếng cắt ngang dòng suy tư của nàng, “Nghe nói Lâm Tướng quân đang luyện binh, phía ngoài Đốc Thành, đã vào thành trước chúng ta một tháng.”

“Luyện binh ư?” Nỗ tộc và Khải Lăng giao chiến đều về phía ải Ngọc Hiệp, Đốc Thành mặc dù có tiếp giáp với Nỗ tộc nhưng thực sự không phải trọng địa quân sự tại sao Lâm Thụy Ân lại chọn luyện binh ở đây? Lập tức tưởng tượng, chuyện này lẽ nào có liên quan đến bản thân nàng, Quy Vãn cười nhẹ lắc đầu, Lâu Thịnh cũng tương tự, đối với vị Tướng quân lãnh mạc kia vẫn thường bất tri bất giác có thêm mấy phần quan tâm không rõ nguyên do.

“Đến rồi.” Thoáng nhìn về phía trước, còn cách Túy Hương cư không xa, bụng réo vang kêu đói, Quy Vãn rảo bước đi trước tiến tới.

Khách khứa ngồi đầy trong Túy Hương cư, cực kỳ ồn ào náo nhiệt.

“Không còn chỗ ngồi sao?” Lâu Thịnh nghiêm sắc mặt hỏi lại để xác thực, tiểu nhị nhìn thấy dáng vẻ hung ác của y, run rẩy gật đầu, bắn một ánh mắt cầu cứu sang vị công tử tuấn mỹ còn lại, chỉ thấy gã nhìn quanh thật nhàn nhã, rõ ràng không hề có ý định ngăn cản gã hung hăng kia.

Giằng co hồi lâu, thấy có hai vị khách ngồi bên cửa sổ trả tiền đứng lên, tiểu nhị cơ hồ mừng đến rớt lệ: “Khách quan, có chỗ, có chỗ rồi.” Bộ dạng cao hứng kia, khiến khách khứa trong tiệm tưởng chừng thứ hắn tìm thấy không phải là chỗ ngồi mà là mẹ ruột thất lạc nhiều năm qua.

Quy Vãn nhìn về phía chỗ ngồi gần cửa sổ, hai người vừa đứng dậy rời đi, vóc người cao ngất, trông dáng vẻ có lẽ là người Nỗ tộc, nhất là người đi phía trước kia, tư thái như rồng cuộn hổ vồ, khoảnh khắc khi hắn xoay mình lại, một cảm giác quen thuộc dậy lên trong Quy Vãn. Thứ uy nghiêm ấy chỉ xuất hiện ở những người địa vị cao quý, nàng đã gặp qua rất nhiều, cũng không quá lạ lẫm. Chỉ là, không biết vì cớ gì, tư thái và khí chất của người đó gợi nàng nhớ về một kẻ đã từng quen...

“Phu... công tử.” Luống cuống sửa lại cách xưng hô, Lâu Thịnh đỡ Quy Vãn ngồi xuống bên cửa sổ, tiểu nhị như trút được gánh nặng, vội vã đi kêu đồ ăn, Quy Vãn vẫn còn nghĩ mãi về kẻ gợi nàng nhớ về một bóng người đã khắc sâu trong ký ức.

Bát cháo tỏa hương thơm nức được bưng lên, Quy Vãn buông bỏ mối ngờ vực trong lòng, thìa vừa buông xuống, một tia chớp xoẹt qua trong óc, nàng hô lên khe khẽ: “Là hắn...”

* * *

“Vương...” Cẩn trọng gọi khẽ một tiếng, lại gặp ngay ánh mắt sắc lẹm của đối phương, Khả Trạm vội vã sửa lại: “Công tử.”

Thấy đối phương chỉ cắm cúi ăn uống, không nói không rằng, gã chỉ có thể kiên trì không ngừng không nghỉ: “Công tử, bỏ nhà đi như vậy, có lẽ không hay lắm đâu. Vạn nhất trong nhà xảy ra chuyện gì...” Giọng nói càng lúc càng nhỏ, bởi gã biết rõ đối phương không muốn nhắc nhiều đến chuyện này. Lòng chỉ biết khóc than, gã đường đường là đội trưởng đội cận vệ quân Nỗ, chỉ khi đối mặt với vị Vương mới đăng cơ này mới phải chịu uất ức như thế.

Gia Lịch ăn đến miếng cuối cùng, mới phát hiện đội trưởng đội cận vệ của mình vẫn chưa hề động đũa, sắc mặt vô cùng khó coi, biết rằng gã lo lắng vì an nguy của chuyến đi này, mới an ủi: “Lần này ta phải tự mình tới, có Mạc Na cải trang rồi, ngươi lo gì chứ.”

“Có điều, Vương, đại vị của người vừa mới hình thành, Đại vương tử nhất định vẫn chưa cam tâm, hiện giờ ngài lại không thủ ở Vương Đình, có khi nào...” Nhỏ giọng kể một mạch hết nỗi âu lo của mình, mới phát hiện sắc mặt Gia Lịch đã tối sầm xuống, Khả Trạm lập tức nín thinh, gã lại nhắc tới điều cấm kị lần nữa.

Nửa năm trước Nỗ vương băng hà, trước khi qua đời vẫn chưa để lại di chiếu ai sẽ kế ngôi, tình cảm thân thiết của hai vị Vương tử cũng theo đó mà tan nát. Nhị vương tử Gia Lịch tài ba xuất chúng luôn được dân chúng Nỗ tộc ủng hộ, lại được các trưởng lão một lòng dốc sức giúp đỡ, Đại vương tử chỉ còn biết buông tay, chẳng ngờ hắn không cam lòng, tụ tập nhân mã muốn đối đầu với Vương tử Gia Lịch, cuối cùng thảm bại, phải chạy tới tận Mạc Hà phía Bắc. Chuyện này, đối với vương thất Nỗ tộc mà nói là điều cố kỵ.

Dùng ánh mắt cấm cản đối phương tự làm lộ thân phận, Gia Lịch kêu tiểu nhị lại tính tiền, giữa chốn đông người hỗn tạp như thế, hắn không dám dông dài cùng gã đội trưởng cấm vệ có dũng không có mưu, chẳng biết sẽ gây ra hậu họa gì, hắn bèn quả quyết rời khỏi tiệm này rồi tiếp tục bàn bạc.

Khả Trạm mắt xám như đổ chì đứng dậy theo Gia Lịch, cùng nhau ra ngoài, trong tiệm ăn ồn ào ấy, gã cũng chẳng thể nói thêm gì. Gia Lịch đi phía trước đột nhiên ngẩn người, chân chậm bước, ánh mắt lóe lên thứ quang mang kỳ lạ: “Là nàng ư? Sao có thể...”

Khả Trạm tò mò nhìn theo ánh mắt hắn, xuyên qua thân mình gã tiểu nhị, nhưng hoàn toàn không thấy gì đặc biệt.

Gia Lịch cũng nhìn lại, thấy người đứng đó đã biến đâu mất, lẽ nào một giây vừa rồi là ảo giác sao? Cũng đúng, sao nàng có thể xuất hiện ở chốn này... Mặt thoáng qua nụ cười khổ, hắn giật minh cảm thấy mất mát. Lờ đi ánh mắt đầy ngờ vực của Khả Trạm, hắn đi thẳng ra ngoài.

Suốt dọc đường đi càng lúc càng trầm mặc, đội trưởng quân cấm vệ Khả Trạm cũng không dám tùy tiện lên tiếng, từ khi ra khỏi tiệm ăn nét mặt Gia Lịch có gì đó cổ quái, gã không khỏi nghĩ ngợi, vừa rồi Vương rốt cuộc đã thấy điều gì?

“... Công tử, lần này chúng ta mạo hiểm như vậy, rốt cuộc là tới gặp ai đây?” Cuối cùng vẫn nhịn không được phải lên tiếng hỏi.

Giọng trầm ổn vững vàng, gạt bỏ tất cả chấn động, thất thần vừa rồi ra khỏi não, Gia Lịch ngắn gọn đáp: “Một kẻ có thể đánh bại Lâm Thụy Ân.”

Khả Trạm há hốc miệng, khiếp sợ tột cùng, ba chữ Lâm Thụy Ân kia với Nỗ tộc mà nói, là một trái núi, cao vời vợi không thể chống đỡ, cũng không thể vượt qua. Cờ của Lâm gia một khi đã giương lên, dẫu cho là dũng sĩ Nỗ tộc cũng không tránh khỏi một khắc do dự bất an. Nỗ tộc từng cho rằng, Lâm Thụy Ân chính là tường thành kiên cố của Khải Lăng quốc, không phá được hắn, sẽ chẳng thể động tới Khải Lăng. Hiện tại có một người có thể hạ gục được Lâm Thụy Ân sao?

“Rốt cuộc là ai? Danh tướng phương nào?” Phấn chấn mà hỏi, tới tận lúc này, Khả Trạm mới thấy lần này mạo hiểm cũng thật đáng giá.

Gia Lịch bật ra một nụ cười cổ quái: “Danh tướng? Hắn thậm chí còn chả tính là tướng, chỉ là một tên tiểu nhân thủ đoạn xảo quyệt mà thôi.”

“Tiểu nhân? Thật sự có thể đánh bại được Lâm Thụy Ân sao?”

“Rất nhiều danh tướng chẳng chết trên chiến trường, mà chết vì âm mưu... chẳng có gì kỳ lạ hết.” Biết rõ Khả Trạm đầu óc đơn giản sẽ chẳng thể hiểu nổi, Gia Lịch vắn tắt trong một câu ngắn gọn như vậy.

Trong đầu Khả Trạm lại lóe lên một suy nghĩ: “Vương, ý của người là, chúng ta sẽ lập tức khai chiến với Khải Lăng sao?”

Ném một ánh mắt tán thưởng cho Khả Trạm: “Cứ theo cách nói của người Khải Lăng, chúng ta chỉ thiếu một trận gió đông mà thôi.” Cho nên lần này chẳng màng nguy hiểm tìm tới đây, vì một ngọn gió đông cuối củng này.

“Đến rồi!”

* * *

Lâm Thụy Ân thay thường phục, đi ra khỏi phòng, khí lạnh ùa tới, với hắn tựa hồ không mảy may hề hấn gì. Áo mùa đông nhuộm màu lam biếc , đơn giản, sạch sẽ, càng tô đậm thêm vẻ lạnh lùng của vị thiếu niên Tướng quân, Quân sư đã tới, nhìn hắn đánh giá một phen, tò mò hỏi: “Tướng quân định đi đâu sao?”

“Dạo trong thành một chút thôi.”

“Vừa lúc trong quân cần mua sắm thêm ít vật dụng, ta đi cùng Tướng quân vậy.” Quân sư cười ôn nhã, chẳng ai đoán nổi sau nụ cười ấy còn ẩn giấu điều gì. Lâm Thụy Ân lẳng lặng không ừ hử gì, thờ ơ gấp bội.

Hai người cưỡi ngựa chạy băng băng từ ngoại ô về tới Đốc Thành, giao ngựa cho binh sĩ thủ thành, sau đó hòa lẫn vào dòng người nô nức tiến vào trong thành.

Đến mấy cửa hàng cung cấp quân dụng cần thiết, quân sư nhanh chóng giao dịch đâu vào đó, Lâm Thụy Ân ngược lại tựa như chỉ là kẻ đi cùng mà thôi.

Ra khỏi cửa hàng, quân sư liếc mắt nhìn Lâm Thụy Ân có vẻ thờ ơ hờ hững: “Tướng quân, mấy hôm trước có người báo lên, trong thành gần đây xuất hiện một gã đàn ông mặt sẹo lớn, nét mặt hung thần ác sát, hơn nữa còn một nữ tử vận nam trang, dung mạo cực kỳ tuấn mỹ. Việc này, không biết Tướng quân đã từng nghe qua chưa?”

Giật mình choàng tỉnh, Lâm Thụy Ân có cảm giác bản thân bị nhìn thấu, cau mày, lạnh nhạt nói: “Có nghe qua rồi.”

“Thường ngày ở trong quân huấn luyện tân binh, có chút thì giờ rảnh rỗi Tướng quân sẽ đọc binh thư, hôm nay đột nhiên thái độ khác thường, còn muốn vào thành đi dạo một chút, hóa ra cũng vì nghe được tin này.” Quân sư bình thản tự biên tự diễn, mỗi câu mỗi chữ tựa như châm nhọn sắc lẹm.

“Quân sư có chuyện gì chớ ngại nói thẳng.”

“Tướng quân, người nghĩ bây giờ là lúc nào chứ? Quốc thái dân an? Mưa thuận gió hòa? Tướng quân, người phải biết, lúc này là thời khắc nguy nan của Khải Lăng chúng ta.” Giận tái mặt, quân sư nghiêm nghị nói, “Trong triều rối loạn bất an, ngoài triều hổ dữ nhăm nhe. Lúc này trong triều tranh đoạt không thấy hồi kết, Lâu Thừa tướng và Hoàng thượng giằng co, nghe nói còn dính dáng cả một vọng tộc phía Nam, thế cục đến giờ vẫn chưa phân định, người trong triều ai nấy nơm nớp lo sợ, hoang mang bất an. Mà mối lo bên ngoài càng sâu, ai nấy đều cho rằng Nỗ vương vừa mất, sắp tới sẽ không xuất binh, nhưng Tướng quân, người và ta đều biết Nỗ vương mới kế vị Gia Lịch là kẻ hùng tâm tráng trí, hơn nữa lúc này tân vương vừa mới đăng cơ, thổi vào lòng quân một luồng sinh khí mới, tựa như mãnh hổ vừa tỉnh giấc sâu, bất kì lúc nào cũng có thể giương nanh chìa vuốt về phía Khải Lăng chúng ta...”

“Ta biết...” Lâm Thụy Ân lạnh mặt, ngay cả giọng nói cũng lạnh băng.

“Nếu Tướng quân đã rõ, thì ta đây nhiều lời rồi!”, đột nhiên ngừng bặt, quân sư chỉ vào ngõ nhỏ trước mặt, “Tướng quân có thể tự mình lựa chọn đi.”

Biết rõ con hẻm trước mặt mình chính là nơi Quy Vãn đang ngụ do quân sĩ báo lên, Lâm Thụy Ân đứng ở đầu hẻm, mặt mày mông lung, do dự khó quyết, tại sao hắn lại đến đây?

Tình thế hiện nay, dù cho đi vào rồi sẽ ra sao? Do dự hồi lâu, nhẹ tiếng thở dài, xoay người, trở lại đường vừa tới.

Quân sư thấy vậy gương mặt ánh lên chút mừng rỡ, vai trò vừa là thầy vừa là bạn của y có bao nhiêu nỗi khó khăn, chỉ mình y biết rõ nhất. Chính mắt y chứng kiến Lâm Thụy Ân trường thành từng ngày, hắn với y như con cái dứt ruột sinh ra. Chỉ hy vọng hắn sẽ chẳng lầm đường lạc lối... Vì nỗi khổ tâm này, dẫu cho có phải đóng vai phản diện xấu xa, y cũng tình nguyện nhận lấy.

Hai người trở về trên con đường đông đúc bậc nhất Đốc Thành, ngựa xe tấp nập, người người chen chúc, Lâm Thụy Ân ngơ ngác, đụng phải một tráng hán lướt vội qua, hắn sửng sốt, vươn tay muốn đỡ đối phương. Kẻ kia bị hắn đụng phải, chân tay loạng quạng, lảo đảo mấy bước cuối cùng mới đứng vững lại được. Hai bên đều giật mình nhìn đăm đăm về phía đối phương.

Lâm Thụy Ân bấy giờ mới nhận ra đối phương có hai người, kẻ va vào mình là một người đàn ông mắt to mày rậm, ánh mắt thẳng thắn, dáng vẻ chính trực, thật thà phúc hậu. Còn kẻ đi cạnh gã, ánh mắt thâm trầm không lường được, giận dữ pha lẫn uy nghi không nói nên lời. Cả hai dáng vẻ khôi ngô vạm vỡ, xem bộ dáng không phải nhân sĩ Lăng Khải. Ôm quyền, Lâm Thụy Ân xin lỗi: “Vừa rồi đã đắc tội.”

“Không, là chúng ta đắc tội.” Đối phương nói tiếng Hán vô cùng lưu loát, có điều khẩu âm có chút kỳ quái, vội vàng liếc mắt nhìn Lâm Thụy Ân một cái, dáng vẻ dò xét, không đợi hắn kịp hoàn lễ, hai người lập tức rời gót bỏ đi.

Quân sư nhìn chằm chằm vào hai người đang mỗi lúc một xa, kinh ngạc nói: “Hai người kia không giống người thường.”

Lâm Thụy Ân gật đầu đồng tình, người vô tình bị hắn đụng phải tất ngã nhào, nhưng người kia chỉ loạng choạng mất mấy bước, rõ ràng là thân thủ bất phàm.

Lúc bấy giờ, chẳng ai hay biết, lần gặp gỡ ấy là điểm bắt đầu của số mệnh...
Bình Luận (0)
Comment