Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 108

Ở đây vừa đưa tiễn Mạnh Dân Quân và Lưu Đống Vũ về, Vệ Vũ Hinh và cha cô Vệ Hùng Phi liền tới huyện Thảo Hải.
Lần này họ đến bằng tuyến đường chính. Bí thư huyện ủy Thôi Vĩnh Chí tỏ ra rất nhiệt tình đón tiếp.
Nghiêm túc mà nói, một ông chủ lớn nổi tiếng khắp tỉnh như Vệ Hùng Phi chẳng mấy khi đến huyện Thảo Hải. Thôi Vĩnh Chí vừa đảm nhiệm chức Bí thư, đương nhiên muốn có chút thành tích. Nghe nói Vệ Hùng Phi đến đây, ông ta lập tức đến gặp Vệ Hùng Phi.
Lần này Vệ Vũ Hinh đã không còn lo lắng như lúc xuất hiện vấn đề ở công ty lần trước nữa. Toàn thân dường như đều phát hào quang sáng rõ. Diệp Trạch Đào nhìn Vệ Vũ Hinh đứng trước mặt mình với thân hình mảnh mai, ánh mắt sáng rực lên, liền khen:
- Không ngờ bạn Vệ lại xinh đẹp đến vậy!
Câu nói này có hàm ý đùa vui.
Vệ Vũ Hinh lấy tay vén tóc, liếc nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Chẳng lẽ trước đây tớ không xinh đẹp sao?
Nói xong còn liếc một cái nhìn quyến rũ về phía Diệp Trạch Đào.
Thấy cô gái hết sức phong tình quyến rũ, Diệp Trạch Đào tự thấy không dám lại gần.
Diệp Trạch Đào thấy Vệ Hùng Phi và Thôi Vĩnh Chí bước đến, vội nói:
- Bố cậu đến rồi kìa!
Nói xong liền ra nghênh đón.

Nhìn theo bóng Diệp Trạch Đào, Vệ Vũ Hinh khẽ giậm chân, hừ một tiếng.
Cô rất bực mình với thái độ này của Diệp Trạch Đào. Từ hồi còn học ở trường, cô đã thầm thương trộm nhớ Diệp Trạch Đào, nhưng cũng không bày tỏ cho hắn biết. Có một lần phải lấy hết dũng khí, mười giờ tối cô còn gọi Diệp Trạch Đào đến dạy mình tập xe đạp. Tên ngốc cũng hiểu được ý tứ của cô. Không ngờ Diệp Trạch Đào cầm một quyển sách nói:
- Đêm hôm khuya khoắt, còn tập xe đạp làm gì!
Chuyện này khiến Vệ Vũ Hinh buồn rầu mất một thời gian dài.
Nghĩ lại chuyện đó, Vệ Vũ Hinh còn giận tới mức nổ đom đóm mắt. Diệp Trạch Đào rõ ràng là giả bộ. Mình có chỗ nào không đẹp, hay có chỗ nào không hấp dẫn hắn chứ. Chỉ là muốn hắn yêu mình thôi.
Bây giờ lại nhìn dáng vẻ hiện tại của Diệp Trạch Đào, Vệ Vũ Hinh thầm nghĩ trong lòng: “Chẳng lẽ mình vốn không có chút hấp dẫn nào?”

- Trạch Đào, vừa rồi Tổng giám đốc Vệ vừa nói chuyện về anh. Anh và tiểu thư Vệ là bạn đại học. Lần này cha con Tổng giám đốc đến đây, tôi để anh tiếp họ. Nhất định phải tiếp đãi cho tốt. Nếu tiếp không tốt, tôi sẽ khiển trách anh đấy!
Thôi Vĩnh Chí tỏ ra rất vui vẻ trò chuyện với Vệ Hùng Phi. Thấy Diệp Trạch Đào tới nghênh đón liền cười ha hả.
Diệp Trạch Đào vội vàng nói:
- Xin lãnh đạo yên tâm, tôi nhất định sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ.
Vệ Hùng Phi híp mắt nhìn Diệp Trạch Đào, rồi lại thoáng nhìn con gái yêu.
Một người tinh ý như Vệ Hùng Phi ít nhiều cũng nhìn ra tâm ý của con gái mình. Bản thân ông ta đối với Diệp Trạch Đào cũng bình thường, còn cho rằng tạm chấp nhận được, chỉ là thuận theo ý tự nhiên.
Lần này đến đây, Vệ Hùng Phi cũng có ý định muốn tiếp cận gần hơn để xem ý tứ của Diệp Trạch Đào như thế nào.
Người ngoài không biết rằng Vệ Hùng Phi đã âm thầm bố trí một nhóm người đến huyện Thảo Hải khảo sát tình hình trên nhiều phương diện, trong đó có cả phương diện liên quan đến Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào hiện tại thực sự nhận thấy vai trò của mình khá quan trọng. Việc ở đâu cũng phải do chính mình đi làm. Việc tiếp khách này cũng là một nhiệm vụ rất quan trọng
Ăn cơm xong liền về Nhà khách của huyện ủy, Diệp Trạch Đào vào phòng Vệ Hùng Phi. Vệ Vũ Hinh đang đi tắm nên không có ở đó. Vệ Hùng Phi mỉm cười mời Diệp Trạch Đào ngồi.
Đưa cho Diệp Trạch Đào một điếu thuốc, sau khi châm thuốc Vệ Hùng Phi nói:
- Tiểu Diệp à, lần trước cậu có nói với tôi, huyện Thảo Hải có một số tài nguyên. Lần này đến, tôi muốn xem nguồn tài nguyên của các cậu ở đây. Nếu có thể thì tôi muốn đầu tư vào đó.
Diệp Trạch Đào nói:
- Thưa bác, thực tình thì quan trọng là bác muốn đầu tư trọng điểm vào cái gì. Huyện Thảo Hải có rất nhiều tài nguyên, ví dụ như đồ mây tre đan, gia công trái cây, nuôi trồng đều có thể phát triển được.
Vệ Hùng Phi nhíu mày nói:
- Những cái đó không có gì đặc biệt, các địa phương trong tỉnh đều có!
Biết Vệ Hùng Phi am hiểu tình hình của cả tỉnh. Diệp Trạch Đào cũng biết thực sự thì về vấn đề tài nguyên, huyện Thảo Hải không có ưu thế tuyệt đối. Đồng thời, địa phương khác còn đưa ra giá chắc chắn là hấp dẫn hơn, thấp hơn huyện Thảo Hải. Vệ Hùng Phi đã lựa chọn rất nhiều địa phương rồi, lời nói của ông ta không thể tùy tiện được.
- Bác nói không sai!
Diệp Trạch Đào cũng không phản bác, khẽ cười nói.
Hơi ngạc nhiên nhìn Diệp Trạch Đào, Vệ Hùng Phi liền cười nói:

- Nhưng Bí thư của các cậu lại cho rằng cậu đang cố gắng hết sức để kéo tôi về đầu tư cho huyện Thảo Hải. Cậu nói như vậy không sợ tôi chạy mất sao?
Đối với Diệp Trạch Đào, Vệ Hùng Phi cũng có nhiều điểm tò mò. Hắn hoàn toàn không giống những người khác, để xem hắn giải thích thế nào.
Diệp Trạch Đào liền cười nói:
- Bác là một người rất có chủ kiến. Nếu không xem trọng nơi này, thì dù cháu có nói tốt, bác cũng không đến huyện Thảo Hải để đầu tư.
Ánh mắt nhìn kĩ khuôn mặt Diệp Trạch Đào một lúc, Vệ Hùng Phi cười ha hả nói:
- Rất thú vị!
Câu nói này đúng là lời thật lòng của hắn.
Lúc này Vệ Vũ Hinh đã tắm xong đi ra, vừa cầm khăn mặt lau tóc, vừa cười nói:
- Trạch Đào, cậu sắp xếp thế nào rồi?
Nhìn thân thể Vệ Vũ Hinh, vừa mới tắm xong nên da rất mềm mại. Cả người toát ra mùi hương rất đàn bà, đặc biệt là cái dáng cao gầy lại càng làm xiêu lòng người.
Vệ Vũ Hinh thấy trước mặt Diệp Trạch Đào không có chén trà nào, liền mang giúp hắn một ly trà. Đem tới bàn Diệp Trạch Đào ngồi, khi cô xoay người đặt chén trà xuống, xuyên qua cổ áo, Diệp Trạch Đào liếc mắt nhìn thấy cái khe sâu hút. Ánh mắt hắn sững sờ.
Theo ánh mắt của Diệp Trạch Đào, Vệ Vũ Hinh liền phát hiện ra hắn đang nhìn vào nơi ấy. Hai má vốn đã hồng lại càng hồng thêm. Tai đang bình thường, bây giờ cũng ửng đỏ lên.
Hai người đều phát hiện ra ánh mắt của đối phương. Diệp Trạch Đào hoảng hốt, vội chuyển hướng nhìn.
Hít một hơi thật sâu, Vệ Vũ Hinh cũng thấy xấu hổ, giả vờ sấy tóc, cầm máy sấy qua một bên để sấy tóc.
Vệ Hùng Phi không phát hiện ra tình huống đó giữa hai người, mỉm cười nói:
- Vũ Hinh nói không sai. Lần này cũng tôi chủ yếu đến đây làm muốn tán gẫu, giải sầu. Ngắm phong cảnh huyện Thảo Hải của các cậu. Tất cả đều do anh bố trí, sắp xếp. Cậu đưa chúng tôi đi đâu, chúng tôi theo đi đến đó.
Vệ Vũ Hinh lúc này cũng đã bình tĩnh trở lại, mỉm cười nói:
- Tớ nghe nói rất nhiều đến xã Xuân Trúc rồi. Lần này nhất định phải bố trí đến xã Xuân Trúc xem thế nào.
Diệp Trạch Đào liền mỉm cười nói:

- Mọi người cho dù không đề nghị đến xã Xuân Trúc, cháu cũng sẽ sắp xếp đến đó. Gà ác là thuốc Đông y rất nổi tiếng ở xã Xuân Trúc. Đã ăn vào rồi, nhất định mọi người sẽ thích.
Vệ Hùng Phi liền cười nói:
- Được, tôi phải đi nếm thử thuốc Đông y gà ác này của các cậu
Vệ Vũ Hinh nói:
- Nghe nói, đá xây dựng ở đó rất tốt.
Diệp Trạch Đào liền nhìn Vệ Hùng Phi. Trong lòng ít nhiều hiểu được mục tiêu của Vệ Hùng Phi. Vệ Hùng Phi xem ra đã để ý tới tài nguyên đá ở xã Xuân Trúc.
Vệ Hùng Phi liếc nhìn con gái mình, trong lòng thầm nghĩ: “ Con bé này đã tiết lộ cho người ngoài biết mất rồi!”
- Cậu Diệp à, nếu giao thông không theo kịp, xã Xuân Trúc cho dù có tài nguyên cũng khó mà phát triển được!
Vệ Hùng Phi nói.
Diệp Trạch Đào nói:
- Trước tiên ta đi tham quan một chút, sau khi nắm bắt tình hình chú cháu mình sẽ bàn thêm sau!
Vệ Hùng Phi liền lộ vẻ tười cười. Biểu hiện của Diệp Trạch Đào này quả không tồi, cũng không tỏ ra là muốn lấy lòng người khác.
Từ đó đi ra, Diệp Trạch Đào liền tới văn phòng Thôi Vĩnh Chí.
- Trạch Đào, Tổng giám đốc Vệ bọn họ lần này đến huyện Thảo Hải có ý đồ gì không?
Thôi Vĩnh Chí hỏi thẳng.
- Bí thư Thôi, tôi cảm thấy họ có hứng thú với vật liệu đá xây dựng ở xã Xuân Trúc chúng ta. Tuy nhiên, vẫn đang lo ngại vấn đề giao thông.
Thôi Vĩnh Chí khẽ gật đầu nói:
- Hiện nay các cậu đã tu sửa đường đến đâu rồi?
- Đã mở rộng được một phần ba quãng đường. Còn phải sửa lại mới được.
Gật đầu, Thôi Vĩnh Chí nói:
- Việc làm đường ở xã Xuân Trúc, huyện có thể giúp được gì thì đã giúp rồi. Cả huyện lớn như vậy, không thể chỉ quan tâm mỗi vấn đề của các cậu được.
Diệp Trạch Đào liền nói:
- Huyện đã hỗ trợ đủ rồi. Chúng tôi sẽ vượt qua mọi khó khăn để làm đường cho tốt.

- Ừ, tài nguyên vật liệu đá ở xã Xuân Trúc đúng là rất tốt. Trước đã có ông chủ đến nghiên cứu, vấn đề mấu chốt vẫn là giao thông. Không có đường giao thông nhanh và thuận tiện, không để vận chuyển đá đi xa được. Vận liệu đã này vốn không thể sử dụng tại chỗ. Lần này các cậu một mặt làm đường, một mặt liên hệ với bên ngoài. Đã làm rất tốt. Cố gắng hết sức để bàn bạc với mấy người của Tổng giám đốc Vệ. Có thể đưa được một doanh nghiệp về đầu tư là đã xúc tiến việc phát triển kinh tế của cả huyện rồi.
Diệp Trạch Đào mặc dù đang gật đầu, trong lòng lại nghĩ việc này không thể tùy tiện để lộ ra bên ngoài.
Diệp Trạch Đào biết rất rõ, Vệ Hùng Phi hiện tại thấy không có ai đến đầu tư, ông ta có thể thu mua với giá thấp nhất. Nếu quá rẻ thì sẽ bỏ qua dự án này. Đối với nhân dân trong xã mà nói là một việc tổn hại đến họ
Lúc này cha con họ Vệ cũng đang bàn bạc về Diệp Trạch Đào.
Vệ Hùng Phi thấy con gái mình vẫn nghĩ về Diệp Trạch Đào, cảm thấy cần phải nói chuyện với con gái một chút.
Nhìn về phía Vệ Vũ Hinh, Vệ Hùng Phi nói:
- Tên Tiểu Diệp này chỉ là một cán bộ xã, muốn phát triển được rất khó.
- Bố giúp cậu ấy nhé.
Vệ Vũ Hinh nói.
Thấy con gái vẫn đang sấy tóc, Vệ Vũ Hinh nhíu mày nói:
- Ở tỉnh còn nhiều người tốt như vậy sao con không để mắt tới.
Vệ Vũ Hinh đỏ mặt lên nói:
- Bố nói cái gì vậy?
Vệ Hùng Phi thở dài:
- Bố thấy tên Tiểu Diệp này cũng không quá để ý đến con đâu!
Nghe được lời này, Vệ Vũ Hinh cầm máy sấy mà không biết đang thổi vào đâu, đứng bần thần ở đó.
Vệ Hùng Phi nhìn thấy vẻ mặt của con gái, trong lòng liền thở dài: “Xem ra con gái mình hết thuốc chữa rồi!”
Đang nói chuyện thì mấy người do Vệ Hùng Phi phái đến liền gõ cửa đi tới.
Vệ Hùng Phi muốn tìm hiểu một chút về tình hình trong huyện.
Đối với Diệp Trạch Đào - người thanh niên mà con gái thích, Vệ Hùng Phi càng muốn tìm hiểu nhiều hơn.


Bình Luận (0)
Comment