Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 114

Sau khi tiến hành báo cáo với Hứa Phu Kiệt, quả nhiên Hứa Phu Kiệt hết sức coi trọng hạng mục này.
Tuy rằng Địch Mãnh không hòa hợp với Hứa Phu Kiệt, nhưng xuất hiện một dự án như thế này, với tư cách là một Chủ tịch thành phố, ông ta vẫn lạc quan, trong lòng cũng xúc động. Đặc biệt là có tăng thêm sự khen ngợi đối với dự án phát triển vĩ mô mà Diệp Trạch Đào đã làm ra. Ông ta đã đảm nhận chức Chủ tịch thành phố trong một thời gian dài, đương nhiên nhìn ra, phương án này của Diệp Trạch Đào nếu như có thể thực hiện được, sẽ có tác dụng thúc đẩy lớn đối với sự phát triển của toàn thành phố.
Sau khi Diệp Trạch Đào đã làm xong những việc mà mình nên làm thì đã không có việc của hắn nữa.
Công việc kế tiếp hắn cũng biết tạm thời không phải là mình có thể nhúng tay vào, ngày hôm sau liền trở về huyện.
Thôi Vĩnh Chí và Triệu Vệ Giang lại ở lại thành phố, bọn họ còn phải theo bọn Hứa Phu Kiệt đến tỉnh vận động một chút.
Đã không có chuyện gì của mình, Diệp Trạch Đào lại nhận được điện thoại do Lưu Mộng Y gọi đến, cô ta nói đã đưa vài người bạn có mối quan hệ tương đối tốt đến huyện Thảo Hải.
Lúc Diệp Trạch Đào nhìn thấy Lưu Mộng Y, bên cạnh cô ấy là mấy cô gái tuổi tác chênh lệch không nhiều lắm so với hắn, lớn cũng thuộc kiểu dáng thiếu phụ.
Nhìn thấy khí chất tao nhã của những cô gái này, Diệp Trạch Đào biết, chắc phần nhiều là con cái của một vài gia tộc có sức mạnh không nhỏ.
- Đây là ân nhân cứu mạng tôi tên là Diệp Trạch Đào.
Lưu Mộng Y giới thiệu Diệp Trạch Đào như thế này.
Mấy người phụ nữ đưa ánh mắt dò xét hướng về phía Diệp Trạch Đào, trong đó một cô gái trẻ nhỏ giọng nói bên tai của Lưu Mộng Y:
- Đẹp trai quá!
Mặt Lưu Mộng Y liền ửng đỏ lên.
- Anh chàng bảnh bao, chúng tôi đến để chuẩn bị đầu tư, có dự án tốt giới thiệu một chút, nhất định phải nể mặt Lưu Mộng Y.
Một cô tên là Vương Hải Lộ cười nói với Diệp Trạch Đào.
Lưu Mộng Y lại tỏ vẻ rất nghiêm túc nói:
- Phương án của các anh đã làm ra chưa?
Diệp Trạch Đào đã có sự chuẩn bị từ lâu, liền bỏ bản phương án đã in ra đưa cho Lưu Mộng Y.
Có chút bất ngờ, Lưu Mộng Y không tự mình xem, mà đưa cho một cô gái, nói với cô ấy:
- Chị Thường chị xem đi.
Cô gái trẻ tên là Thường Duy Chân kia mỉm cười, sau khi nhận liền ngồi ở đó chăm chú xem.

Thấy ánh mắt khó hiểu của Diệp Trạch Đào, Lưu Mộng Y nói:
- Chị Thường là chuyên gia trên phương diện này, chị ấy xem là được.
Những cô gái khác hình như rất coi trọng Thường Duy Chân, đều gật đầu.
Cô Vương Hải Lộ kia nói:
- Nghe Lưu Mộng Y nói, xã Xuân Trúc của các anh tuyệt lắm, nên phải đi xem thế nào mới được.
- Vậy được, tôi sẽ dẫn mọi người đi xem tình hình của xã Xuân Trúc.
Mọi người tán gẫu một hồi.
Chỉ thấy cô Thường Duy Chân kia sau khi xem xong phương án nhắm mắt dựa vào chiếc ghế sô pha hình như đang chăm chú suy nghĩ.
Thấy điệu bộ này của cô ấy, Diệp Trạch Đào có chút lo lắng, người phụ nữ này chẳng nhẽ thật sự có bản lĩnh?
- Chị Thường, chị nói đi rốt cuộc là như thế nào?
Lưu Mộng Y nhìn Thường Duy Chân hỏi.
Mở mắt nhìn về phía Diệp Trạch Đào, cô Thường Duy Chân đó nói:
- Nhìn vào phương án này là biết không phải là nhân viên chuyên nghiệp làm. Nói thì rất tốt, nhưng trong đó vẫn tồn tại nhiều khó khăn, đang chờ hoàn thiện!
Quả nhiên là nhân viên chuyên nghiệp, vừa nhìn đã thấy khuyết điểm của phương án, mặt của Diệp Trạch Đào đỏ lên, đành phải nói:
- Nhân tài về phương diện này ở huyện của chúng tôi không nhiều, hơn nữa lại là muốn dùng khẩn cấp, cho nên tôi đành phải tự mình làm một bản.
Lúc này Thường Duy Chân lại khen ngợi Diệp Trạch Đào:
- Không ngờ Chủ tịch xã Diệp cũng là người đa tài, tuy rằng phương án này không chuyên nghiệp, nhưng mà, tư tưởng trung tâm đã nói rõ, vẫn có thể sử dụng được.
Một cô gái trẻ khác tên là Nguyệt Tú cười nói:
- Những thứ mà anh chàng đẹp trai làm ra chắc là được!
Thường Duy Chân mỉm cười nói:
- Phương án mà Chủ tịch xã Diệp làm ra rất lớn, nếu như thật sự có thể thực hiện được không nói đến xã của các anh, đến cả sự phát triển của toàn thành phố cũng sẽ nảy sinh sự ảnh hưởng rất lớn.

Lưu Mộng Y cười nói:
- Chị Thường chị là chuyên gia, chị giúp hoàn thiện một chút là được, cũng coi như là cống hiến một chút cho những người dân nghèo.
Thường Duy Chân liền nhìn về phía Lưu Mộng Y cười nói:
- Điểm dừng chân của phương án này chính là ở tài nguyên vật liệu đá có phải là thật không. Liệu nó có đủ để chống đỡ được sự phát triển của một sản nghiệp không, điều này rất quan trọng. Không có cái này, cả phương án chính là một phương án bỏ đi. Thứ hai, chính là sự hoạt động trên một vài chính sách. Nếu như không có sự ủng hộ của tỉnh, phương án này nếu như muốn thực thi, căn bản sẽ là những lời nói suông. Thứ ba, chính là phải ngăn cản những nhóm người tranh cướp tài nguyên. Đương nhiên, còn có một điều nữa chính là vấn đề ai đi hái thành quả.
Thoáng cái đã nói bốn nội dung, suy nghĩ của Thường Duy Chân vô cùng rõ ràng.
Chu Nguyệt Tú mỉm cười nói:
- Chỉ cần chúng ta đi làm, xem ai dám xằng bậy!
Lời nói này vô cùng ngang ngược, Diệp Trạch Đào cũng phải liếc nhìn cô Chu Nguyệt Tú này một cái, cô gái này cũng xinh đẹp, cảm thấy là loại rất có khí phách.
Lúc nhìn về phía Lưu Mộng Y, chỉ thấy Lưu Mộng Y ném qua một ánh mắt chứa đầy ẩn ý.
Lưu Mộng Y nói:
- Chỉ cần chứng thực vấn đề tài nguyên là được rồi! Cho dù như thế nào đi chăng nữa, chính tích này phải rơi vào anh Diệp!
Lời nói của cô không lớn như Chu Nguyệt Tú, nhưng mà, lúc nói ra những lời này, hình như mọi người đều rất đồng ý.
Diệp Trạch Đào chỉ có một suy nghĩ, những cô gái này đều không phải là người lương thiện!
Sau khi mọi người ăn cơm xong xe Hồ Khu đi về phía xã Xuân Trúc.
Đây là một chiếc xe việt dã có tính năng tương đối tốt, mọi người đều ngồi trong xe, Diệp Trạch Đào là người dẫn đường được sắp xếp ngồi ở chỗ phụ lái. Người lái xe là một cô gái lộ ra một luồng sát khí, cô ấy thuộc loại chuyên giúp mọi người lái xe.
Trên đường Diệp Trạch Đào cũng thầm quan sát, cô gái lái xe tên là Tiểu Huệ này vô cùng chuyên tâm, hai mắt rất có thần nhìn về phía trước, không nói chuyện với mọi người.
Các cô con gái trong xe khá đông, nói cũng rất nhiều, cả chặng đường liên tục hỏi Diệp Trạch Đào.
Cũng cả chặng đường Diệp Trạch Đào chỉ có thể trả lời câu hỏi đưa ra của mọi người.
Xe đã đến đoạn đang sửa đường một cách rất nhanh.
Người con gái này căn bản chưa từng thấy tình cảnh lớn như vậy, nhìn thấy cảnh sửa đường đồ sộ, lúc nhìn thấy cờ đỏ dọc hai bên đường, tất cả đều ngạc nhiên há hốc mồm.

Lưu Mộng Y ngạc nhiên nói:
- Anh Diệp, đây chính là cảnh sửa đường mà anh nói với em đó sao?
Diệp Trạch Đào nói:
- Đúng vậy, đoạn đường này chúng tôi đang sửa chữa!
-Anh Diệp, anh lợi hại quá!
Ánh mắt Chu Nguyệt Tú nhìn Diệp Trạch Đào có chút sùng bái.
Nhìn thấy xe của Vệ Hùng Phi ở phía trước, Diệp Trạch Đào vội vàng xuống xe đi đến.
Các cô gái trên xe cảm thấy sự sôi động ở đây, cũng đều xuống xe, đi theo Diệp Trạch Đào lên phía trước.
- Chú Vệ, sao lại đi vậy?
Diệp Trạch Đào hỏi Vệ Hùng Phi người đang đứng trước xe.
Đi bên cạnh Vệ Hùng Phi là Vệ Vũ Hinh sau khi nhìn thấy Diệp Trạch Đào liền ngạc nhiên vui mừng, lớn tiếng nói:
- Trạch Đào anh về rồi sao?
Tình cảm ngạc nhiên bất ngờ đó của Vệ Vũ Hinh hoàn toàn lộ ra.
Lúc này trong mắt Lưu Mộng Y đi theo sau Diệp Trạch Đào tràn đầu sự nghi hoặc.
Lúc này hai bên đều nhìn thấy tình hình, Vệ Vũ Hinh cũng nhìn thấy một đám người Lưu Mộng Y, cảm thấy vô cùng nghi hoặc.
Vệ Hùng Phi nói:
- Công ty có chút chuyện, đành phải rời đi trước, cậu về đúng lúc lắm, sự việc sao rồi?
Diệp Trạch Đào nói:
- Đã tiến hành báo cáo với huyện và thành phố rồi. Thành ủy vô cùng coi trọng, dự tính tiến hành báo cáo với tỉnh.
Mắt của Vệ Hùng Phi sáng lên khẽ gật đầu nói:
- Tốt lắm.
Lúc này Vệ Vũ Hinh liền phát hiện cô gái xinh đẹp và rất có khí chất tên là Lưu Mộng Y này cứ bám chặt phía sau Diệp Trạch Đào, dựa vào trực giác của cô, cảm thấy giữa người con gái này và Diệp Trạch Đào chắc chắn có mối quan hệ không bình thường, trong lòng có chút cảm giác nặng nề, sở dĩ Diệp Trạch Đào mãi không đón nhận tình cảm của mình chắc chắn có liên quan đến cô gái này.
Lưu Mộng Y cũng phát hiện tình hình, từ sự vui mừng ngạc nhiên chạy đến của Vệ Vũ Hinh có thể nhìn ra, cô gái trẻ này chắc chắn có tình cảm với Diệp Trạch Đào.
Giữa bọn họ rốt cuộc đã phát triển đến bước nào rồi?

Đây là chuyện mà Lưu Mộng Y rất muốn biết.
Hai người con gái đứng ở đó nhìn nhau, cùng tìm kiếm sự thiếu sót của đối phương.
Hai người đều xinh đẹp, sau khi cùng nhìn nhau một trận, ai cũng đều không nhìn ra đối phương có thiếu sót gì cả.
Diệp Trạch Đào nhìn thấy hai người con gái đang nhìn nhau, lại không biết hai người có quá nhiều suy nghĩ như vậy, liền giới thiệu:
- Mộng Y, đây là bạn học cùng đại học với tôi Vệ Vũ Hinh
Lại nói với Vệ Vũ Hinh:
- Vũ Hinh, đầy là Lưu Mộng Y, bọn họ là bạn của Lưu Mộng Y, lần này đến xã Xuân Trúc để khảo sát.
Vệ Hùng Phi là một thương nhân lần đầu tiên nghĩ đến chính là mối quan hệ cạnh tranh trong thương mại, ánh mắt tràn đầy sự cảnh giác, nghĩ đến dự án lớn như vậy có thể sẽ phải chia sẻ với người ngoài, trong lòng liền có chút sốt ruột. Những nhân viên mà ông ta sắp xếp đã dẫn chuyên gia đến tiến hành các loại khảo sát ở xã Xuân Trúc, lấy mẫu của tất cả các loại vật liệu đá mang về rồi. Bây giờ đang đợi kết quả, ông ta đang rất hy vọng có thể kiếm được một khoản tiền kếch sù.
Bây giờ nhìn số người đó, Vệ Hùng Phi cảm thấy đang có một nguy cơ.
- Ba, ba về trước đi, nếu Trạch Đào đã đến rồi, con sẽ ở lại xem xem.
Vệ Vũ Hinh cũng cảm thấy rất bất an, quyết tâm ở lại để tìm hiểu thêm vấn đề.
Vệ Hùng Phi sửng sốt, lúc này mới nghĩ đến tình hình của bọn Lưu Mộng Y, liền liếc mắt nhìn những người con gái này, trọng điểm là nhìn Lưu Mộng Y người phụ nữ cứ theo sát Diệp Trạch Đào, lập tức hiểu suy nghĩ của con gái mình, thầm thở dài một tiếng, đành phải nói:
- Được rồi, ba về trước giải quyết một chút, giải quyết xong ba sẽ mau chóng tới.
- Trạch Đào, tôi ở lại có được không?
Vệ Vũ Hinh mỉm cười hỏi Diệp Trạch Đào.
Lúc này Diệp Trạch Đào mới phản ứng lại, chuyện này có chút vấn đề, hai người phụ nữ chạm mặt nhau, còn không biết sẽ làm ra những chuyện gì, lúc đang nói chuyện, Lưu Mộng Y đã mỉm cười nói:
- Tất nhiên là không có vấn đề gì rồi, bạn học của Trạch Đào mà, chúng ta chắc chắn phải tiếp đón tốt, anh Trạch Đào, anh nói có đúng không?
Các xưng hô của Lưu Mộng Y đã có sự thay đổi, đặc biệt là tiếng “Anh Trạch Đào” làm cho toàn thân Diệp Trạch Đào run lên, đành phải mỉm cười gật đầu nói:
- Đúng, đúng!




Bình Luận (0)
Comment