Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 149

- Cuộc triển lãm đã chính thức bắt đầu, Bí thư Thành ủy Hứa Phu Kiệt và Chủ tịch thành phố Địch Mãnh của thành phố Hắc Lan đều đích thân đến dự. Bí thư Chủ tịch huyện của các huyện cũng tỏ vẻ vô cùng vui vẻ, bọn họ đều đến đông đủ.
Các nhân vật đầu sỏ của các thành phố có mặt là lẽ tất nhiên. Mọi năm cuộc triển lãm này được thực hiện giống như là một cuộc cạnh tranh vậy. Các vị lãnh đạo của thành phố nào thu hút được vốn đầu tư lớn sẽ rất có thị trường, trong tỉnh cũng sẽ được nể mặt. Nếu như không có thành tích, hoặc thành tích yếu kém, thì khi đến tỉnh, có thể sẽ đắc tội lớn, các vị lãnh đạo tỉnh chắc chắn sẽ không có sự đãi ngộ tốt được.
Hứa Phu Kiệt đến thành phố Hắc Lan, đương nhiên là muốn tạo ra thành tích. Ông ta còn chú trọng đến chuyện này hơn cả Chủ tịch xã Địch Mãnh.
Sau khi đã tiến hành xong các thủ tục, mọi người lục tục tiến vào trong hội chợ.
Bỗng chốc nơi đây bỗng ồn ào náo nhiệt.
Thôi Vĩnh Chí và Triệu Vệ Giang dưới sự dẫn đường của các vị lãnh đạo huyện đi tham khảo, xem xét tình hình cuộc triển lãm.
- Không biết lần này có thu hút được vốn đầu tư về huyện Thảo Hải không nhỉ?
Trong lòng Thôi Vĩnh Chí vẫn không có nhiều hy vọng lắm.

Triệu Vệ Giang nói:
- Tôi lật lại lịch sử đầu tư thì thấy cũng không có triển vọng mấy!
Thôi Vĩnh Chí là người từ Chủ tịch huyện đi lên, có chút nóng mặt, nói:
- Huyện Thảo Hải có tính đặc thù, nguồn tài nguyên tương đối ít, giao thông lại không tiện. Tất cả những cái đó đều kìm hãm sự phát triển. Các nhà đầu tư nghe đến tình hình đó của huyện Thảo Hải đã sợ đến chùn bước rồi!
Triệu Vệ Giang mỉm cười nói:
- Lần này huyện chúng ta đã bỏ ra khá nhiều công sức, đưa ra không ít dự án, chắc sẽ thu hoạch được gì đó chứ nhỉ!
Thôi Vĩnh Chí cũng cười, trong lòng ông ta biết rõ, những dự án lần này so với những lần trước cũng không có gì khác biệt lắm.
- Tình hình khu công nghiệp xã Xuân Trúc như nào rồi?
Thôi Vĩnh Chí hy vọng nhiều nhất vào dự án khu công nghiệp ở xã Xuân Trúc này, liền lên tiếng hỏi.
Nghe thấy hỏi, Lý Binh hừ một tiếng nói:
- Ai mà biết như thế nào chứ, tối hôm qua khi tổ chức họp để tiến hành tổng kết, còn chẳng thấy mặt mũi của Diệp Trạch Đào đâu cả. Nghe nói hắn đi gặp thương gia nào đó. Tôi muốn xem xem bọn họ lần này rốt cuộc có thể làm nên trò chống gì không!
Mọi người ai cũng hiểu giữa Lý Binh và Diệp Trạch Đào có mâu thuẫn, nên nghe thấy vậy, Thôi Vĩnh Chí liền hơi chau mày, nhưng cũng không nói gì cả.
Triệu Vệ Giang nói:

- Chủ động làm việc thế là tốt!
- Tôi lại nghĩ đã lâu không lên thành phố nên nhân cơ hội này mà túm tụm bạn bè thì có!
Thôi Vĩnh Chí chau mày lại, trong lòng thầm nghĩ, không hiểu tay Lý Binh này rốt cuộc là thứ hạng gì, tại sao lại có thể đề bạt loại người này lên thành phó Chủ tịch huyện thường vụ nhỉ!
Nghĩ tới mình lăn lộn nửa đời người mới lên được chức Bí thư huyện ủy, Thôi Vĩnh Chí ít nhiều cũng cảm thấy có chút nhụt chí. Nếu như không có hậu thuẫn thì mẹ nó, làm gì còn có tiền đồ cơ chứ. Nếu như mình có hậu thuẫn, thì từ lâu đã không đến nỗi như thế này!
Đúng là tức chết đi được!
Không muốn nghe nữa, nên Thôi Vĩnh Chí bước nhanh lên phía trước.
Mấy gian hàng của huyện đều vắng tanh lạnh ngắt, chẳng thấy ai ngó đến.
Lại càng không thấy ai bàn đến chuyện hợp tác.
Trông thấy tình cảnh đó, Triệu Vệ Giang cũng chau mày, liếc nhìn Lý Binh:
- Xem ra công tác tuyên truyền vẫn chưa tốt!
Đến Lý Binh cũng cảm thấy sắc mặt mình lúc đó khó coi lắm, đang định nói gì đó, liền nghe thấy một giọng phụ nữ:
- Sao lại không thấy gian hàng triển lãm khu công nghiệp của xã Xuân Trúc nhỉ?
- Ừ nhỉ, sao chẳng thấy đâu cả thế?
Giọng hai người vang đến tận đây.
Lại có vài người đi qua, vừa đi vừa nói:
- Nội dung trong cuốn sách tuyên truyền của xã Xuân Trúc thật chân thực. Cứ coi như là không thể cùng nhau hợp tác, thì công ty cũng có thể tiến hành liên kết, giúp đỡ một chút!
- Tôi đã xem kỹ rồi, cảm thấy vẫn có nhiều cơ hội để cùng nhau hợp tác đấy, cứ đi tìm hiểu xem sao!
Hai nhóm người đó đều đang đi tìm gian hàng triển lãm của xã Xuân Trúc, điều đó khiến cho bọn người huyện Thảo Hải cảm thấy không hiểu gì cả.
Thôi Vĩnh Chí nhìn Lý Binh hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Lý Binh cũng không hiểu gì cả, liền lắc lắc đầu.
- Sao gian hàng lại ở tận chỗ này nhỉ, xem ra huyện của bọn họ không trọng thị rồi!

Cuối cùng cũng đã tìm ra gian hàng của xã Xuân Trúc, một người đã lớn tiếng nói với người đang đi bên cạnh.
- Đúng thế, thảo nào xã này lại nghèo đến thế, chắc huyện đã không coi trọng đến đây mà!
Nghe mọi người bàn luận, Thôi Vĩnh Chí và Triệu Vệ Giang cảm thấy như bị tát vào mặt. Những lời nói này cũng may đã không đến tai các vị lãnh đạo, nếu các vị lãnh đạo của tỉnh mà nghe thấy thì không hiểu sẽ xảy ra chuyện gì, có khi cũng thật sự cho rằng huyện đã không trọng thị đến những vùng khó khăn!
Thôi Vĩnh Chí liền liếc nhìn Lý Binh một cái, chắc chắn trong lúc sắp xếp gian hàng đã cố ý làm như vậy, để gian hàng của xã Xuân Trúc tít ở trong góc.
Khi bọn họ đi qua, trông thấy cảnh tượng vô cùng náo nhiệt, rất nhiều người đang đứng ở đó để nghe Diệp Trạch Đào giới thiệu về tình hình của xã Xuân Trúc. Những nhân viên công tác của xã Xuân Trúc không ngừng phát cho bọn họ những tài liệu tuyên truyền.
Chỉ trông thấy Diệp Trạch Đào nói hăng say đến nỗi mồ hôi nhễ nhại.
Trông thấy tình hình ở đây như vậy, lại quay qua nhìn những gian hàng khác, Triệu Vệ Giang thở dài:
- Sao lại có sự khác biệt lớn như thế chứ?
Cục trưởng Cục xúc tiến đầu tư cảm thấy khó hiểu:
- Huyện chúng ta cũng đã tiến hành phân phát tờ rơi, tài liệu mà sao lại không được như thế nhỉ?
Hứ một tiếng, Triệu Vệ Giang nói:
- Làm bất cứ việc gì cũng phải làm cho thấu đáo, tỉ mỉ, cặn kẽ. Phải học tập Chủ tịch xã tiểu Diệp ấy!
Cục trưởng Cục xúc tiến đầu tư cảm thấy trên đầu ông ta đang toát mồ hôi hột.
Diệp Trạch Đào mặc dù không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng hắn vẫn cảm thấy, chuyện này không phải là kết quả của việc hắn phát tờ rơi, tài liệu tuyên truyền ở khách sạn, mà có lẽ là kết quả của người nào đấy đang âm thầm đứng sau giúp đỡ.
Đưa mắt nhìn ra ngoài, thì trông thấy Giang Triều Vĩ đang đứng đó cười rất tươi.
Trong lòng có chút buồn bực, không hiểu thằng ranh này kiếm đâu ra bọn người này cơ chứ, không biết có ích lợi gì không nữa?
Tuy nhiên, Diệp Trạch Đào lại phát hiện ra một tình huống mới. Trong số đó có một số người có vẻ như không phải là người của Giang Triều Vĩ tìm đến. Bọn họ hỏi rất nhiều về tình hình của xã Xuân Trúc, lại đưa ra những câu hỏi mà chỉ những người thật sự muốn đầu tư mới hỏi. Chẳng hạn như các chính sách của huyện, các chính sách của khu công nghiệp vân vân… Mỗi một vấn đề đều hỏi han rất tỉ mỉ. Nhưng sau khi hỏi han xong rồi lại không hề bày tỏ thái độ gì mà quay bước đi ngay.
Trông thấy những người thật sự có ý định đầu tư, Diệp Trạch Đào đều tận tình giới thiệu, giảng giải cho họ.
Ngày đầu tiên nhanh chóng kết thúc, ai cũng đều mệt mỏi, mệt thì mệt đấy, nhưng cũng bực mình. Ngày đầu tiên công tác thu hút đầu tư của huyện Thảo Hải đã không thu được kết quả gì, tất cả các gian hàng đều chốt ở con số 0.
Ngồi trong phòng họp của khách sạn, khuôn mặt các vị lãnh đạo đều trầm xuống. Chuẩn bị trong một thời gian dài như thế rồi, mà ngay ngày đầu tiên đã phải chịu kết quả như vậy, quả thật là không ngờ tới.
Triệu Vệ Giang nhìn về phía Cục trưởng Cục xúc tiến đầu tư hỏi:

- Làm ăn thế nào thế? Chẳng phải các cậu nói Nhà máy hoa quả và Nhà máy ép tương có thể sẽ được ký kết vào ngày đầu tiên sao, sao giờ lại như vậy?
Cục trưởng Cục xúc tiến đầu tư cười mếu máo nói:
- Chắc là bọn họ lại do dự chuyện gì đó, chúng tôi đang cho người đi hỏi tình hình cụ thể!
Thôi Vĩnh Chí nói:
- Các đồng chí, chúng ta đã nhắc đi nhắc lại rất nhiều lần rồi, làm việc gì cũng phải cẩn thận, tỉ mỉ, chi tiết!
Lý Binh nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Khu công nghiệp của các cậu có gì không?
Diệp Trạch Đào nói:
- Mới ngày đầu tiên mà, mọi người cần phải tìm hiểu thêm đã.
Lý Binh cũng không nói được gì nữa.
Lúc này Chủ nhiệm văn phòng Chính phủ cũng đang bước vào phòng nói:
- Tình hình ngày hôm nay nói chung không được tốt. Toàn thành phố mới có một Công ty ký hợp đồng trị giá năm trăm triệu. Các huyện khác cũng không thu hoạch được gì!
Nghe thấy vậy, sắc mặt mọi người mới dãn ra một chút. Triệu Vệ Giang cũng thở phào nói:
- Cứ tưởng chỉ có mỗi chúng ta không thu hoạch được gì, hóa ra là tình trạng chung!
Lý Binh cũng cảm thấy áp lực nhẹ bớt:
- Thì đây mới là ngày đầu tiên mà, đúng là mọi người cần phải tìm hiểu, xem xét kỹ hơn nữa!
Không khí có vẻ khá hơn, mọi người tổng kết tình hình trong ngày, Thôi Vĩnh Chí nói:
- Trạch Đào này, các cậu làm cái gì đó, tôi cảm giác nhiều người chạy đến khu vực gian hàng của các cậu lắm!
Lý Binh hứ một tiếng nói:
- Quyển tuyên truyền của xã Xuân Trúc tràn ngập trên đường, ở đây còn có!
Đúng là kẻ hẹp hòi, nhỏ mọn, để ý đến cả những hoạt động của bọn Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Dựa vào một chút quan hệ, nên tôi cũng đã phân phát những quyển tuyên truyền ở trong vài khách sạn cao cấp.
Triệu Vệ Giang cười ha hả:
- Tốt lắm, làm tốt lắm! Làm như vậy thì chỉ cần vào đó là có thể thấy được nội dung tuyên truyền của các cậu. Thảo nào có nhiều người đến chỗ gian hàng các cậu hỏi han thế!

Cục trưởng Cục xúc tiến đầu tư nói:
- Chẳng lẽ bọn họ cũng cho phép phân phát tờ rơi tuyên truyền ở đó sao?
Bọn họ không hề ngờ được chuyện đó nếu ở tỉnh có muốn làm như vậy cũng không có cửa để làm. Rất nhiều nơi cao cấp không chấp nhận kiểu phân phát tờ rơi tuyên truyền này. Những nơi đó sợ làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến đẳng cấp của họ. Thế mà tên Diệp Trạch Đào này lại có thể làm nên chuyện đó?
Thôi Vĩnh Chí nhìn về phía Cục trưởng Cục xúc tiến đầu tư hỏi:
- Sao vậy? Không thể làm được sao?
Cục trưởng Cục xúc tiến đầu tư cười đau khổ nói hết những gì mà mình hiểu biết cho mọi người nghe.
Nghe xong, Thôi Vĩnh Chí và Triệu Vệ Giang đều quay qua nhìn Diệp Trạch Đào. Lúc này bọn họ mới hiểu, năng lực của Diệp Trạch Đào đúng là đáng nể!
Thôi Vĩnh Chí liền cười nói:
- Cách nào cũng được, chỉ cần có lợi cho việc thu hút đầu tư, thì mọi người đều tận lực cùng nhau làm. Ở đây các vị cũng nên học tập đồng chí Diệp Trạch Đào. Vượt khó mà vươn lên!
Mọi người đều cười trong đau khổ. Cái khó khăn ấy không phải ai cũng có thể vượt qua nổi. Tên Diệp Trạch Đào này đúng là kẻ có lai lịch đây!
Triệu Vệ Giang nói:
- Ngày mai là một ngày rất quan trọng. Những gì nhìn thấy thì đã nhìn thấy rồi, nhưng gì tìm hiểu cũng đã tìm hiểu rồi, muốn ký kết chắc cũng đã quyết định rồi. Hợp đồng của nhà máy hoa quả và nhà máy ép tương nhất định phải được ký kết. Hợp đồng này Chủ tịch huyện Lý rất xem trọng. Cục xúc tiến đầu tư cũng đã nói đến vài hạng mục, lần này nhất định phải đạt được cái gì đó, không thể đi về tay trắng được!
Đương nhiên, cho dù là Thôi Vĩnh Chí hay Triệu Vệ Giang, bọn họ đều không tin sẽ không thu được cái gì. Chí ít ra thì cũng có Diệp Trạch Đào, lần này nhất định phải xem Diệp Trạch Đào biểu hiện ra sao.
Thôi Vĩnh Chí vẫn có chút không yên tâm, hỏi Diệp Trạch Đào:
- Trạch Đào này, cậu tin tưởng bao nhiêu vậy?
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Tôi tin là sẽ có sự đột phá!
Thôi Vĩnh Chí liền cười, từ trong câu nói của Diệp Trạch Đào, ông ta thấy được sự tự tin rất lớn. Đã có những lời này của Diệp Trạch Đào, thì ông đã cũng không còn lo lắng nữa.
Triệu Vệ Giang cũng cười nói:
- Thế thì tốt, chúng tôi sẽ chờ xem!
Ánh mắt âm trầm của Lý Binh liếc nhìn Diệp Trạch Đào, trong lòng thầm nghĩ, thằng ranh này sẽ không đưa ra các vệ tinh chứ!
Ông ta nhìn Diệp Trạch Đào vẻ không hiểu.
Nếu như Diệp Trạch Đào lại làm nên chuyện, thì Lý Binh biết chắc chắn những ngày sau này của ông ta sẽ rất khó khăn.


Bình Luận (0)
Comment