Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 19

- Sư phụ có khỏe không ạ!
Diệp Trạch Đào mang theo một ít rượu và thuốc, vừa cười vừa đi vào ngôi biệt thự.

Đây là ngôi biệt thự của Lâm Giang, cảnh quan rất đẹp, sau khi gọi điện cho sư phụ dạy Ngũ Cầm Hí của mình, Diệp Trạch Đào liền đến đây.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn tới nhà của sư phụ, có nhiều điều làm hắn ngạc nhiên.
- Tiểu Diệp, chẳng mấy khi con đến thăm ta, mau vào trong ngồi đi!
Một người đứng tuổi dáng vẻ tinh anh từ bên trong bước ra, cười thân mật với hắn.

- Con muốn đến thăm sư phụ lâu rồi nhưng khổ nỗi không tranh thủ thời gian được!
Diệp Trạch Đào vừa đặt quà xuống vừa nói với sư phụ.

- Ha ha, con cũng biết rồi đấy, chúng ta luyện Ngũ Cầm Hí này là công pháp chính tông, ta sống hơn trăm tuổi cũng không có vấn đề gì.
Lúc này Diệp Trạch Đào mới ngồi xuống.
Đây là lần đầu tiên sư phụ mời hắn đến nhà chơi, nhìn ngôi biệt thự này, hắn thật khó hiểu rõ chủ nhân của ngôi biệt thự này với sư phụ trong trang phục mộc mạc của hắn rút cuộc có quan hệ thế nào.
- Ngôi biệt thự này là do con ta hiếu kính, thành phố này khí hậu tốt, là chúng biếu ta đó!
Sư phụ cười nói với Trạch Đào.
Vợ sư phụ hắn cũng đã khuất núi rồi, một mình người già ở nơi này, tuy là cả một ngôi biệt thự lớn nhưng cũng chỉ mượn có một người giúp việc, người đó có vẻ lạnh lùng. Thấy Trạch Đào đến, sư phụ rất vui.
Trạch Đào cũng không để ý nhiều, ngồi xuống bên chén trà.
Nhìn dáng dấp Trạch Đào sư phụ tỏ ra rất vui, trên mặt có ý cười.
Trong hai năm qua, lão coi Trạch Đào như con ruột của mình.
Từ công ty Phương Thảo Địa đi ra, Trạch Đào vội tới đây, nếu nói về những kỷ niệm trong vài năm đại học thì kỷ niệm đáng nhớ nhất vẫn là vị sư phụ đã dạy hắn hai năm Ngũ Cầm Hí.
Sư phụ hắn cũng là người hơi kỳ quặc, bao năm nay vẫn cứ một mình đến công viên gần trường hắn để luyện Ngũ Cầm Hí, rồi chuyện phiếm với mọi người. Tuy đã đi qua nửa đời người nhưng ông vẫn còn tinh thần lắm, đôi mắt ông rất tinh anh.
Do ông có thiện cảm với việc Diệp Trạch Đào đã vô tình cứu được một cô gái, nên đã đồng ý dạy Ngũ Cầm Hí cho hắn.
Ông rất có thiện cảm với Trạch Đào, ra sức truyền dạy cho hắn như dạy cho con trai mình.

-Thế nào, công việc của con vẫn thuận lợi chứ?
Sư phụ họ Điền thấy Trạch Đào ngồi xuống liền cười hỏi.
Đây cũng là lần đầu tiên sư phụ chủ động hỏi về công việc của Trạch Đào.
Hắn cũng kể một lượt tình hình công tác của hắn cho sư phụ nghe.
Điền sư phụ chăm chú nghe nhưng không góp vào một lời nào, nghe xong khẽ gật đầu nói:
- Vạn sự khởi đầu nan, việc gì cũng có quá trình của nó, quan trọng là phải có nền móng, giờ con làm ở xã, có thể thấy được những việc ở cấp cơ sở, rất hữu ích cho sự phát triển của con sau này, chịu khó học hỏi, quan sát nhiều vào con sẽ lĩnh hội được nhiều đó.
Nói xong lời này, ông cũng không hỏi thêm gì về tình hình công tác của hắn nữa.
Lại hàn huyên một lúc, Điền sư phụ mỉm cười nói với Trạch Đào:
- Có người lâu nay vẫn muốn gặp con đấy, con ngồi đây đợi một chút nhé.
Diệp Trạch Đào cười hỏi:
- Thưa sư phụ là ai vậy ạ?
Điền sư phụ cười:
- Không phải con từng cứu một người sao?
Diệp Trạch Đào nghe nói đến đây, lục lại trong trí nhớ hình ảnh một cô gái, chuyện xảy ra lâu rồi, lúc ấy cũng vội nên khuôn mặt người con gái ấy trong ký ức hắn cũng mờ nhạt đi rồi.
Điền sư phụ cười lớn:
- Lúc trước con cứu người ta nhưng kết quả thì người nhà cô ta đã mang cô ta đi rồi.
Điền sư phụ giải thích một chút.
Diệp Trạch Đào còn nhớ rõ tình hình lúc đó, không ngờ có người muốn giết cô gái đó, thấy cô ta bị dồn vào ngõ nhỏ không còn lối thoát, Diệp Trạch Đào không biết lấy đâu ra dũng khí thế xông vào đánh ngã một tên, vì thế mà còn trúng một nhát dao.
Do có Diệp Trạch Đào ngăn lại, người con gái được mọi người bảo vệ nên đã rời đi an toàn.
Cũng từ chuyện đó mà Điền sư phụ bắt đầu thu nhận Diệp Trạch Đào luyện Ngũ Cầm Hí.
- Gặp hay không gặp cũng không có quan hệ gì.
Diệp Trạch Đào có vẻ trong lòng không vui, trúng một nhát dao, cứu được một người, kết quả không nói không rằng liền biến mất, thời bây giờ đạo cứu người thật khó làm.
Hai năm qua sư phụ cũng không nhắc đến chuyện đó. Chỉ có Diệp Trạch Đào đoán rằng gia thế cô gái kia cũng không tồi.


Điền sư phụ thoáng nhìn Diệp Trạch Đào cười hỏi:
- Thế nào, trong lòng cậu chắc cũng có oán cô ta hả.
Diệp Trạch Đào lắc đầu nói:
- Con chỉ tự hỏi mình một điều, mọi người bây giờ, cái cốt lõi của đạo đức nằm ở chỗ nào.
Điền sư phụ cười rằng:
- Con người ta ấy mà, khi con làm được một việc tốt, trong lòng con có mong được báo đáp không?

Lão vừa nói câu này Trạch Đào liền cười đáp:
- Ý sư phụ là lúc đó con lấy hết sức bình sinh xông vào thì tuyệt nhiên không hề nghĩ tới chuyện được báo đáp.
Điền sư phụ gật đầu:
- Con đã không nghĩ đến chuyện được người ta báo đáp vậy sao phải oán người ta!
Hắn cúi đầu rồi bất chợt cười, lời nói của Điền sư phụ quả không sai, xem ra trình độ của mình vẫn còn chưa cao.
- Sư phụ nói phải, trình độ của con còn non quá!
Diệp Trạch Đào cười nói.
Với nét mặt tươi cười, Điền sư phụ nói :
- Con giờ đã đi vào chốn quan trường, quan trường là một cải chảo nhuộm lớn, người ta vẫn nói một câu “ người trên giang hồ thân không do mình”, hòa nhã là phải, nhưng giữ được cái đạo đức cốt lõi của bản thân mình, người ta cần đặt ra cái cốt lõi cho đạo đức đấy!
Lời nói của Điền sư phụ làm Diệp Trạch Đào trầm tư suy nghĩ, trong lòng luôn nghĩ tới câu “ giữ được cái tâm”.
Thực ra, thời bây giờ đạo đức con người đã bị giảm đi nhiều, giảm đến mức chỉ còn giữ được cái chủ tâm của mình, nhưng cho dù là như vậy, nhiều người đã không giữ nổi cái tâm của mình.
- Con hiểu ý của sư phụ rồi, người như vậy ngày một nhiều, nhưng trên đời có bao nhiêu loại người, chúng ta không nên coi hiện tượng cá biệt ấy là hiện tượng có trình độ.
Điền sư phụ khen ngợi Trạch Đào:
- Tâm phải luôn tĩnh, cho dù gặp phải bất kỳ chuyện gì cũng phải nhìn dưới con mắt khách quan, thời nay con người khô khan đi nhiều, gặp chuyện gì cũng ra sức khuếch đại nó lên, cứ thế mãi thì đạo đức cốt lõi của con người sẽ bị ảnh hưởng xấu đi thôi.
Đang nói chuyện chợt có tiếng mở cửa.

- Đến rồi!
Điền sư phụ cười.
Vừa dứt lời, một cô gái rất xinh đẹp bước vào.
Từ lúc cô gái bước vào cửa, ánh mắt Diệp Trạch Đào sáng bừng lên. Mái tóc cô phất phơ, cài trên tóc một vật trang sức, dáng người thanh mảnh, trang phục nhã nhặn, người cô gái như toát lên một thần thái khác lạ.
Hai năm không gặp, chỉ còn mơ hồ liên tưởng giữa tướng mạo của cô gái trước mặt và cô gái mà mình đã từng cứu.
Càng nhìn rõ, càng thấy quen.
Vừa bước vào cửa, ánh mắt cô gái luôn nhìn về phía Diệp Trạch Đào với vẻ mặt đầy xúc động.
Cô được gia đình bảo hộ, sau khi suy xét kỹ lưỡng, họ đưa cô ra nước ngoài học hai năm để tránh chuyện tranh giành lẫn nhau ảnh hưởng đến tiếng tăm của gia đình. Trong hai năm qua trong lòng cô luôn nhớ đến người đã không quản tính mạng bảo vệ mình.
- Ha ha, Mộng Y, chẳng phải cô rất muốn gặp ân nhân cứu mạng của mình hay sao? Giờ cậu Diệp đã đến đây rồi sao cô còn đứng đó?
Điền sư phụ cười và nói với người con gái.
- Anh Diệp, anh không trách tôi chứ?
Cô gái tên Mộng Y này cũng có chút hương sắc.
Thấy người đứng trước mặt mình chính là người thanh niên đã trúng một nhát dao vì mình, Mộng Y vô cùng xúc động, dòng những suy nghĩ phức tạp đang chảy trong lòng cô.
- Cô không sao chứ?
Sau lời dẫn dắt của Điền sư phụ, hẳn cũng đã bình thản trở lại, thấy cô gái thanh nhã xinh đẹp như vây, chút oán trách trong lòng như tiêu tan hết, hắn liền hỏi thăm tình hình của cô.
Thấy Diệp Trạch Đào không có ý trách mình, cô gái đỏ mặt, nhỏ nhẹ nói:
- Anh đã cứu tôi, tôi lại đi không nói một lời, hai năm nay, tôi vẫn muốn gặp anh để nói lời cảm ơn anh.
- Ngồi xuống nói chuyện, ngồi xuống nói chuyện đi!
Điền sư phụ cười ha ha dục hai người.
Cô gái nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạch Diệp Trạch Đào.
Trên người cô gái tỏa ra một mùi hương dễ chịu khiến hắn cảm giác cô có một khí chất đặc biệt.
- Tôi nghe nói anh Diệp đến một nơi tên là Xuân Trúc công tác, vậy tình hình nơi đó thế nào?
- Xã tôi thuộc diện nghèo, người dân trong xã khổ lắm.
Nói tới công việc của mình, sự gượng gạo ban đầu của Diệp Trạch Đào dường như biến mất, hắn nói chuyện khá cởi mở về tình hình xã Xuân Trúc.
Diệp Trạch Đào còn lấy ra trong túi một ít ảnh đưa cho Mộng Y xem.
Vừa nhìn những tấm ảnh Diệp Trạch Đào nói qua tình hình ở xã Xuân Trúc.
Mộng Y tỏ ra rất dịu dàng, yên lặng lắng nghe Diệp Trạch Đào nói chuyện, đôi mắt hay liếc nhìn hắn.

- Thật khổ!
Mộng Y thởi dài một tiếng.
Điền sư phụ cũng lật xem mấy tấm ảnh, xúc động nói với Diệp Trạch Đào:
- Mười năm năm trước tôi cũng từng đến đây, không ngờ qua nhiều năm mà tình hình ở đó không có biến chuyển gì, mấy ông lãnh đạo ở đó làm ăn gì không biết?
- Lần này tôi lên tỉnh chính là muốn tìm cách để giúp đỡ những học sinh ở đó!
Diệp Trạch Đào vừa nghĩ tới tình cảnh ở xã lòng anh lại không bình tĩnh được.
- Anh có ý tưởng gì thế nào?
Mộng Y hỏi.
Diệp Trạch Đào nói qua về phương án hắn hiến sách cứu công ty Phương Thảo Địa.
Mộng Y nghe xong một hồi khẽ gật đầu nói:
- Phương án không tồi, nếu thực hiện được, nhất định sẽ có lợi cho sự phát triển của xã Xuân Trúc.
Điền sư phụ trầm ngâm một lát rồi mới lên tiếng:
- Con vẫn ở một tầng cấp hơi thấp, vậy hãy làm tốt việc này đã rồi tính tiếp.
Diệp Trạch Đào nói:
- Cách nghĩ của tôi rất đơn giản, tôi sẽ dốc hết sức mình, tôi đã được giao việc xây dựng lại trường học thì nhất định phải làm cho tốt.
Mộng Y tỏ vẻ kính nể nói:
- Tôi muốn đến chỗ anh xem một chuyến có được không vậy?
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Được thôi, cái khác thì không nói chứ món ăn quê thì chỗ tôi không ít.
- Tôi tên là Lưu Mộng Y
Cô gái nhỏ nhẹ nói.
Diệp Trạch Đào nhìn thoáng qua Điền sư phụ, thấy có chút khó hiểu, hắn thấy sư phụ và Lưu Mộng Y thân thiết như vậy thì tưởng họ là người nhà, nhưng thật sự lại không phải vậy.
Điền sư phụ nhìn bộ dạng của Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Mộng Y hiện giờ cũng đang làm kinh doanh, có thể cô ấy sẽ giúp được con.
Lưu Mộng Y cười rất dịu dàng không có chút gì giống với người làm kinh doanh cả.


Bình Luận (0)
Comment