Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 293

Sáng sớm hôm sau, Diệp Trạch Đào liền đi ô tô đến xã Xuân Trúc. Điều hắn quan tâm nhất chính là sự phát triển mọi phương diện của xã.
Phương Di Mai không đi cùng với hắn. Ôn Phương sau khi gọi điện thoại, hàn huyên một hồi, hiện đang ở huyện, nhưng hai người bọn họ ngoài mặt thì đã tỏ vẻ đối lập với Diệp Trạch Đào và Ôn Phương. Hai người bọn họ không tiện gặp mặt nhau lắm.
Đã diễn thì phải diễn cho đủ, cho đúng, phải làm cho Tôn Cương phát điên lên mới được.
Thường Minh Quang sớm đã đứng chờ ở đó để nghênh đón, trông thấy Diệp Trạch Đào đến, gã liền vui mừng nói:
- Chủ tịch huyện Diệp, hiện sự phát triển của xã Xuân Trúc đang tăng tốc!
Lên làm Chủ tịch xã rồi, Thường Minh Quang đã thay đổi hoàn toàn vẻ mặt ảm đạm ngày trước, cả người gã toát ra một diện mạo khác hẳn.
Trông thấy sự thay đổi này, Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy vui mừng.
Ngưu Thường Thắng cũng biết chuyện mình được đề bạt lên làm Bí thư Đảng ủy xã, nên trong lòng vô cùng cảm thán. Nhớ lại trước kia Diệp Trạch Đào còn là thủ hạ của mình, mà hiện giờ sự thăng chức của mình lại là một tay Diệp Trạch Đào dốc sức thúc đẩy. Vì thế mà trong lòng ông ta có một ý tưởng.
Đó là Diệp Trạch Đào là một người rất trọng tình nghĩa. Nếu như hắn đã trọng tình nghĩa như vậy, thì bản thân mình quyết không thể để cho hắn thất vọng. Dù gì cũng đã sống được hơn nửa đời người rồi, lần này hạ quyết tâm đi theo Diệp Trạch Đào!
Tô Trung Toàn lại không ngờ có ngày mình lại được lên làm Bí thư Đảng ủy xã. Gã cũng hiểu cái chức Bí thư của mình cũng là kết quả mà Diệp Trạch Đào đã dốc công ủng hộ. Chính vì thế mà gã vẫn luôn khâm phục con người này. Hiện tại cũng coi như là mình và Diệp Trạch Đào trói buộc cùng với nhau, mình chính là người của Diệp Trạch Đào.
Tô Trung Toàn hiểu rất rõ, bản thân mình là một thành viên trong hệ họ Diệp, nên phải đi theo sát gót Diệp Trạch Đào mới được.
Ba người đi theo Diệp Trạch Đào thăm thú toàn xã.

- Chủ tịch huyện Diệp, hiện nay ở xã đã có vài Công ty thi công cầu đường. Các con đường thông từ xã Xuân Trúc đến các địa phương khác đang trong thời gian thi công!
Cứ nhắc đến chuyện làm đường, Tô Trung Toàn liền cảm thấy hưng phấn. Từ trước đến nay đều do gã dẫn dắt người chỉ huy cụ thể công việc.
Diệp Trạch Đào cũng mừng rỡ nói:
- Tôi tin chỉ cần đường thông rồi, xã Xuân Trúc chúng ta sẽ hoàn toàn có sự thay đổi!

Ngưu Thường Thắng cũng vui mừng nói:
- Những chuyện như này trước đây chúng tôi có nghĩ cũng không dám nghĩ. Nào ai ngờ xã Xuân Trúc lại có thể có sự thay đổi lớn đến thế này. Bỗng nhiên trở thành trung tâm của ba tỉnh. Nơi này chỉ cần phát triển đi lên, thì chắc chắn sẽ không chỉ còn là một thị trấn nhỏ nữa rồi!
Mấy người bọn họ vừa đi vừa bàn chuyện. Diệp Trạch Đào trông thấy quang cảnh bận rộn liền trầm tư nói:
- Việc xây dựng khu công nghiệp đã chiếm dụng khá nhiều đất của nông dân, đây là chuyện không thể giải quyết được. Cùng với sự phát triển của xã Xuân Trúc, vấn đề đất đai cũng sẽ trở thành một vấn đề quan trọng. Tôi có ý này, thành thị tất nhiên sẽ phát triển. Xã các cậu trong quy hoạch có thể tận dụng vùng núi. Thành thị trên núi cũng là một ý nghĩ!
Ánh mắt Thường Minh Quang sáng lên:
- Ý tưởng này của Chủ tịch huyện Diệp quả rất tốt. Nếu bao nhiêu núi ấy có thể lợi dụng được, thành thị có thể xây dựng ở trên núi, tận dụng hết các ngọn núi ở đây thì toàn bộ xã Xuân Trúc sẽ được xây dựng rất đặc sắc!
Tô Trung Toàn cũng tán đồng:
- Ý nghĩ này quả thật tốt!
Trông thấy cảnh tượng bận rộn ở khắp mọi nơi, trong lòng Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy kích động.
Nơi này sẽ không bao giờ quay trở lại quang cảnh của ngày xưa nữa. Nó đã tràn đầu sức sống!
- Công tác xây dựng nhà ở nông thôn của các cậu hiện đến đâu rồi?
Diệp Trạch Đào quay sang hỏi Thường Minh Quang một câu.
Thường Minh Quang liền cười:
- Tính tích cực của thôn dân rất cao, Ủy ban xã sở tại đang được tiến hành xây dựng rất nhanh. Thu nhập của nông dân ở đây khá cao, đặc biệt là việc bồi thường trưng đất và tiền lợi tức cổ phần cũng khá nhiều. Quy hoạch của thôn là xây dựng khu buôn bán, nhà ở và tất cả những gì các thương gia dùng. Hiện tại lượng người lưu động cũng không nhiều, nhưng như thế cũng không có nghĩa là sau này không nhiều.
Diệp Trạch Đào gật đầu:
- Phải có một quy hoạch lâu dài. Xã Xuân Trúc nhất định sẽ là một địa phương rất phát triển, rất phồn vinh. Ngành công nghiệp phát triển rồi quyết không thể trở thành một địa phương mà nơi này là một kho kiếm tiền còn nơi kia vẫn nghèo khó. Trong phương diện này nhất định phải dựa vào những thiết tưởng ban đầu của chúng ta mà thi hành theo, trù tính tiến hành quy hoạch chung. Các thôn lấy hình thức tập thể đều có một phần cổ phần trong khu công nghiệp, người nông dân đến lúc đó sẽ có thể có thu nhập từ cổ phần phân chia. Chỉ có như vậy thì toàn xã mới có thể cùng nhau tiến lên con đường giàu có được!

Nói tới đây, Diệp Trạch Đào cười nói:
- Có người nói tôi đang làm cơm tập thể. Kỳ thật bằng không có lúc nồi cơm tập thể cũng là một loại bảo đảm. Có được sự bảo đảm đó rồi, những người nông dân mới có thể an tâm tiến hành làm những công việc khác. Nhiều nguồn thu nhập mới có thể đảm bảo cho người nông dân có đủ cơm ăn, áo mặc. Một số ít người giàu là chuyện chúng ta không hề cần đến, mà điều chúng ta cần chính là tất cả mọi người đều cùng giàu có, sung túc!
Mấy người đều chăm chú nghe Diệp Trạch Đào nói.
Đến một nơi đang cải tạo lại nhà dân ở địa phương, nhìn thấy công trình đang được xây dựng dưới một quy hoạch thống nhất, Diệp Trạch Đào cảm thấy vô cùng vui vẻ, nói:
- Bất luận là xã hay thôn, đều nhất định phải nhớ điểm này, không được cho phép người dân tự ý xây dựng. Tất cả đều phải theo một tổng thể quy hoạch. Nếu như mọi người làm loạn, thì sẽ không thể nào hình thành sức mạnh tổng hợp được!
Thường Minh Quang nói:
- Xin Chủ tịch huyện Diệp yên tâm, đấy là những điều mà ngài đã ra quyết định, những lời của ngài tất cả mọi người dân đều sẽ nghe theo. Hiện tại xã đã cho mời chuyên gia trên thành phố xuống để lập ra phương án thiết kế, sau đó thông qua sự thảo luận của các thôn dân mới tiến hành thực thi một cách cụ thể. Sau khi xây dựng xong, toàn bộ chính quyền xã đều hoàn toàn thay đổi. Một khu dân cư vô cùng đẹp được hình thành, rất náo nhiệt, quây quần, tụ tập, vui chơi giải trí, ẩm thực, nhà hàng... thôn dân sẽ có thể có rất nhiều nguồn để thêm thu nhập!
- Ừ, nơi đây là chính quyền xã nên khi phát triển sẽ dễ dàng hơn một chút. Các cậu cũng nên trọng thị sự phát triển của các thôn, có một số người dân thôn phân tán, có thể thử tập trung di dời, liên tục khai thác, phát triển tư tưởng!
- Rất nhiều thôn đã tiến hành hành động, Mọi kế hoạch xây dựng nông thôn mới của họ đều theo một quy hoạch thống nhất. Ngài không biết đấy thôi, tính tích cực của người nông dân rất cao, vốn vay ngân hàng do có sự bảo lãnh của xã, thêm vào đó các dự án của các thôn đều là những dự án có thể kiếm ra tiền, chính vì thế mà cho vay tiền.
Trông thấy mọi người ai cũng hoan hỉ, Diệp Trạch Đào nói:
- Việc theo dõi tài chính là vấn đề hết sức quan trọng, nhất định không được thả lỏng!
Tô Trung Toàn nói:
- Xin Chủ tịch huyện Diệp yên tâm, chuyện này trên xã đã nghiên cứu rồi, đã cho thành lập một tổ chuyên để giám sát tài chính.
Tất cả mọi việc đều đang phát triển theo chiều hướng tốt, trong lòng Diệp Trạch Đào cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Lần này về xã để giám sát tình hình công tác, mục đích chủ yếu của Diệp Trạch Đào chính là muốn xem sau khi mình ra đi, bọn Thường Minh Quang có tiến hành công việc theo những yêu cầu của mình hay không. Thấy sự phát triển của xã vẫn đang trên đà tăng tốc, Diệp Trạch Đào vô cùng phấn khởi.

Xem xong tình hình ở đây rồi, cũng không cần ai đi cùng, Diệp Trạch Đào liền đến trạm thu mua.
Khi bước vào cửa liền thấy Dương Quân đang vội vội vàng vàng đi ra.
- Chủ tịch huyện Diệp, ngài đến đấy à!
Dương Quân mừng rỡ nói.
- Cậu định đi đâu sao?
- Nhà máy ngói hiện giờ bận quá, tôi phải ra đó xem thế nào.
Nghe đến nhà máy ngói, Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy thích thú. Đó chính là một dự án nhỏ mà hắn nhất thời nghĩ ra, cũng không hiểu bây giờ nó thế nào nữa, liền nói:
- Vậy được, chúng ta cùng đến đó xem sao.
Hai người nhanh chóng đi đến Nhà máy ngói cách ủy ban xã một đoạn khá xa.
Từ xa đã nhìn thấy nhà máy có rất nhiều thôn dân, Diệp Trạch Đào nói:
- Sao lại có đông người thế?
Dương Quân liền cười nói:
- Thưa Chủ tịch huyện Diệp, ngài không biết đấy thôi, màu ngói do máy móc của nhà máy ngói này sản xuất ra vô cùng đẹp mắt, giá tiền lại không cao, nên mọi thôn dân đều rất thích. Hiện tại các thôn đều đang trong quá trình xây dựng, nhu cầu cần dùng đến ngói màu rất lớn, luôn cung không đủ cầu. Mà ngài cũng đã từng nói, đối với một số địa phương khó khăn thì có thể đặt cọc một số tiền rồi lấy ngói. Ngài đã trông thấy chưa, mọi người đều đang đợi ở đây, chỉ cần sản xuất ra là sẽ nhanh chóng chuyển đi ngay.
Diệp Trạch Đào trong lòng có chút giật mình, không ngờ nhu cầu dùng ngói màu lại lớn đến như vậy.
Dọc đường đi, những thôn dân trông thấy Diệp Trạch Đào đều vồn vã tiến đến chào hỏi.
- Chủ tịch huyện Diệp, nhờ có phúc của ngài, mà chúng tôi mới có cuộc sống khá giả như ngày hôm nay!
- Chủ tịch huyện Diệp, từ trước đến nay tôi chưa bao giờ tưởng tượng được mình sẽ có một căn nhà lớn như thế. Bản vẻ tôi đã được xem rồi, sau này mà xây lên chắc sẽ to đẹp lắm!
- Chủ tịch huyện Diệp đúng là người tài giỏi, nếu như không có Chủ tịch huyện Diệp thì xã Xuân Trúc chúng tôi không có ngày hôm nay!
- Đúng thế còn gì, hiện giờ trên huyện đã ngưỡng mộ chúng ta lắm đấy. Trước đây con trai muốn lấy vợ thì chẳng có mống nào thèm đến xã Xuân Trúc, bây giờ thì tốt rồi, nhà nào cũng chen chúc nhau đến, bọn họ muốn tranh nhau đến xã chúng ta đấy mà!

Nghe mọi người bàn luận, Diệp Trạch Đào cảm thấy sung sướng và thỏa mãn. Cuối cùng thì nỗ lực của chính mình đã gặt hái được thành quả.
- Chỉ cần mọi người đoàn kết lại với nhau, tập trung sức lực lại bên nhau, cùng đi theo Đảng, đi theo Chính phủ thì tôi tin cuộc sống của mọi người sẽ càng ngày càng tốt hơn lên!
Diệp Trạch Đào nói với mọi người như vậy.
- Đúng, đi theo Chủ tịch huyện Diệp cuộc sống của chúng ta sẽ ngày càng tốt hơn!
Mọi người cũng đồng thanh nói.
Đi vào trong nhà máy hết sức đơn sơ này, Diệp Trạch Đào liền nhìn thấy quả nhiên máy móc nhanh chóng đã ép ra được rất nhiều ngói màu rực rỡ.
Cầm lấy một viên ngói lên xem, Diệp Trạch Đào trông thấy nó trơn bóng, nhưng màu sắc của nó không khiến cho người ta bị chói mắt.
Dương Quân cười nói:
- Loại ngói này so với dùng cây trúc và cây cỏ để lợp mái thì tốt hơn, cứng hơn rất nhiều, đặc biệt là những ngôi nhà được thiết kế theo phong cách cổ xưa, thêm vào đó loại ngói này trong núi đào viên thôn xóm sẽ là một cảnh rất đẹp!
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Cậu cũng có ý làm thơ đấy hả!
Dương Quân cười nói:
- Tôi thì làm gì có ý thơ kia chứ. Toàn bộ quy hoạch và thiết kế đều do anh làm mà. Tôi chỉ là nghe theo anh mà thôi. Công ty du lịch cũng đang thiết kế một số thôn xóm thành điểm du lịch đặc sắc. Đến lúc đó thì sẽ được nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng đẹp.
Đặt mình trong núi, ngắm mây bay, trong chốn thanh sơn thúy trúc, lại được ăn những món ăn dân dã, được ngồi nhàn hạ trong một khung cảnh tuyệt đẹp mà buông câu. Những cái đó chắc chắn sẽ hấp dẫn rất nhiều du khách đến.
- Nói hay lắm, ý tưởng hay lắm. Phải dám nghĩ, dám làm. Cậu yên tâm đi, cùng với sự phát triển của khu công nghiệp xã Xuân Trúc, cùng với sự xác lập vị trí là trung tâm của ba tỉnh, thì lưu lượng người đến xã Xuân Trúc sẽ ngày càng tăng. Đến lúc đó, cuộc sống của mọi người đích thực là tốt hơn rất nhiều!
Xung quanh Diệp Trạch Đào có rất nhiều thôn dân, bọn họ đều đang chăm chú lắng nghe những lời mà Diệp Trạch Đào nói. Cùng với sự miêu tả của Diệp Trạch Đào, mọi người dường như đã thấy được một tương lại sáng lạn đang chờ đón.


Bình Luận (0)
Comment