Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 310

- Chủ tịch huyện Diệp, ngài vẫn ở trong căn phòng này sao, ngài xem hay là chuyển đến tòa nhà lớn đi, có đặc biệt dành một phòng cho ngài.
Ngưu Trọng Trung tìm đến Diệp Trạch Đào hỏi.

Ai cũng biết khi tòa nhà được xây lên rồi, mà ở xã này Diệp Trạch Đào vẫn ở căn phòng dột nát này, trước khi Diệp Trạch Đào còn chưa chuyển nhà, thì các thầy cô cũng không dám chuyển.
Diệp Trạch Đào mỉm cười:
- Tôi ở đây cũng khá tốt, không phải chuyển đi đâu cả, để các thầy cô vào đó sống đi, dạy dỗ các cháu mới là quan trọng!
Ngưu Trọng Trung nhìn căn phòng của Diệp Trạch Đào nói:
- Ôi, không lâu sau cũng phải sửa lại căn phòng này rồi, mọi người cuối cùng cũng có được một chỗ ở tốt!
Diệp Trạch Đào gật đầu nói:
- Chúng ta cũng phải tạo ra một môi trường tốt cho các thầy cô và học sinh. Chỉ như thế, mới có được nhiều nhân tài xây dựng xã Xuân Trúc! Bước tiến tiếp theo của xã ta sẽ không ngừng cải thiện điều kiện học tập ở đây, một nơi đang đi lên làm giàu trên con đường chân chính, giáo dục chính là gốc rễ!

Ngưu Trọng Trung thở dài:
- Tôi chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có một ngày như vậy!
- Sẽ càng ngày càng tốt hơn, đến lúc ấy, chúng ta còn cần bố trí thiết bị giáo dục, phải làm cho trường Trung học xã Xuân Trúc trở thành trường trung học tốt nhất huyện!
Ngưu Trọng Trung hai mắt sáng ngời:
- Tôi tin ở Chủ tịch huyện Diệp!
Xới một bát cơm, Diệp Trạch Đào bưng ra ngoài cửa ngồi xổm trước nhà ăn, nhìn dáng vẻ vui mừng của bọn trẻ, trong lòng hắn cảm thấy mãn nguyện vô cùng. Lúc này, hắn lại không nghĩ đến chuyện đối đầu, trong bụng chỉ có một ý nghĩ, bản thân đã làm được việc tốt cho xã Xuân Trúc.
Trong đời người nếu có thể làm được một, hai việc có ý nghĩa để sau này về già nhớ lại, vậy thì đời này không còn gì phải hối tiếc!
Diệp Trạch Đào tự cảm thấy những việc mình làm có thể lưu lại trong kí ức của mình đến già.
- Thầy Diệp , những món quà ấy thế nào?
Dương Ngọc Tiên bưng bát cơm ngồi trước mặt Diệp Trạch Đào.
Xem ra lại là bọn trẻ bày trò đây! Đối với năng lực tổ chức lãnh đạo của Dương Ngọc Tiên, Diệp Trạch Đào không hề nghi ngờ chút nào.
Nhìn Diệp Trạch Đào, Dương Ngọc Tiên nói:
- Thầy Diệp, nhìn thầy có vẻ mệt mỏi, có phải có chỗ nào không khỏe?
Diệp Trạch Đào liền cười, nói:
- Thầy Diệp của em ngày ngày kiên trì luyện Ngũ Cầm Hí, cơ thể vô cùng khỏe mạnh.
Dương Ngọc Tiên cũng cười rồi nói:
- Em cũng ngày ngày kiên trì luyện, bây giờ ngày nào cũng có tinh thần, à phải rồi, mẹ em hôm nay đến thăm, bà cũng nhìn thấy ngôi trường rồi, trong lòng vui khỏi phải nói!
- Thế mẹ em đâu?
Diệp Trạch Đào hỏi.
- Bà đã cùng bố em về từ sớm, sức khỏe của bà bây giờ khỏe hơn nhiều rồi, đi đường núi cũng không có vấn đề gì.
Diệp Trạch Đào cũng mừng cho Dương Ngọc Tiên, cười nói:
- Thế thì tốt quá, tăng cường luyện tập, tăng cường dinh dưỡng, vậy thì nhanh khỏi lắm.

- Dương Ngọc Tiên, tôi biết cô chắc chắn sẽ chạy đến đây mà!
Chợt thấy Thôi Nguyệt Lan bưng bát cơm bước đến.
- Thì sao, sao tôi không thể tới?
Dương Ngọc Tiên trừng mắt nói với Thôi Nguyệt Lan.
Hai cô này, vừa gặp là cãi nhau, Diệp Trạch Đào hứng thú nhìn họ.
- Thầy Diệp, Sao thầy lại dạy Dương Ngọc Tiên luyện Ngũ Cầm Hí mà không dạy em? Tôi chắc chắn khỏe hơn cô ấy! Thầy cũng phải dạy em!
Thôi Nguyệt Lan ưỡn ngực lên nói.
Diệp Trạch Đào nhìn Dương Ngọc Tiên:
- Bạn bè cùng học phải đoàn kết, em bớt chút thời gian dạy Ngũ Cầm Hí cho Nguyệt Lan!
Dương Ngọc Tiên bĩu môi một cái:
- Chỉ sợ cô học không được!
- Ai nói vậy? Tôi làm được!
- Cô nghe cho kĩ, đây là gia truyền của nhà thầy Diệp, không được truyền ra ngoài!
Dương Ngọc Tiên nói.
Thoáng nhìn Diệp Trạch Đào, Thôi Nguyệt Lan lấy sức gật đầu một cái nói:
- Tôi quyết không truyền ra ngoài!
Diệp Trạch Đào cười khổ trong lòng, sao lại tự biến thành gia truyền thế này!
Lúc này một vài học sinh nữa lại đến, mọi người liền vây quanh Diệp Trạch Đào, bàn luận chuyện trường học.
Nhìn thấy các học sinh vui vẻ như vậy, Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy vui theo, hắn nói:
- Trách nhiệm chủ yếu của các em bây giờ là học, rõ chưa, vì sự phát triển của xã Xuân Trúc, phải cần có kĩ thuật hiện đại, nhân lực có tri thức, đến khi ấy, các em có thể ngồi tại một văn phòng rộng rãi sáng sủa làm việc, đến khi ấy gia đình của các em cũng sẽ đổi khác, phải cố lên!
Thôi Nguyệt Lan nói:
- Thầy Diệp, em học trên lớp hiện giờ cũng phải gọi là thuộc năm người đứng đầu!
- Còn kém nhiều!
Dương Ngọc Tiên nói.
- Là thế nào, đừng coi thường người khác, chưa biết chừng không lâu sau tôi còn vượt cả cậu đấy!
Thôi Nguyệt Lan ấm ức nói.
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Các em học kỳ sau thi rồi đấy, thầy hy vọng các em đều có thể thi đỗ trường trên huyện, đến lúc ấy lại học chung một lớp.
Dương Ngọc Tiên nói:
- Thầy Diệp, em thì không thành vấn đề, chỉ sợ những người khác thôi!
- Hừ, Dương Ngọc Tiên, chúng ta cùng chờ xem!
Các học sinh đều tỏ thái độ dồn dập, nhất định phải cố gắng học.

Ăn cơm xong, Dương Ngọc Tiên và Thôi Nguyệt Lan cùng đến phòng Diệp Trạch Đào đun nước giúp, dọn dẹp một chút trong nhà rồi mới rời khỏi ký túc xá của hắn.
Lặng lẽ ngồi bên trong kí túc xá, Diệp Trạch Đào cầm cuốn sách về phương diện tài chính chăm chú xem.
Chỉ có lúc này Diệp Trạch Đào mới có thời gian tự mình cảm nhận.
Quyển sách này là một trong những cuốn sách giáo khoa của trường Đảng, Diệp Trạch Đào mặc dù hồi còn học Đại học cũng đã từng học qua một chút nội dung phần này. Trải qua một năm làm việc, khi cầm quyển sách lên lần nữa, Diệp Trạch Đào mới phát hiện ra bản thân lại tiếp thu được rất nhiều kiến thức.
Trong lòng đang nghĩ, xem ra lí luận phải kết hợp với thực tiễn mới được.
Khi đang xem hết sức chăm chú, bỗng có điện thoại của Lưu Mộng Y.
Vừa nhấn điện thoại, Lưu Mộng Y liền hỏi:
- Trạch Đào, nghe nói Tôn Cương vừa chết, có thật vậy không?
Nghe thấy tiếng Lưu Mộng Y, Diệp Trạch Đào hỏi:
- Em đã về nước rồi sao?
Nhìn thấy điện thoại từ trong nước gọi đến.
Lưu Mộng Y nói:
- Là Trịnh Tiểu Nhu gọi điện báo cho em biết, nói là em bây giờ có thể đã về rồi.
Lại là Trịnh Tiểu Nhu!
Diệp Trạch Đào phát hiện người phụ nữ này thật sự là một con người không chịu ngồi yên, thật không biết cô ta đang nghĩ cái gì, xem ra cô ta và Lưu Mộng Y cùng trộn lẫn với nhau.
Diệp Trạch Đào liền đem toàn bộ tình cảnh kể một lượt cho Lưu Mộng Y.
Lưu Mộng Y thật sự là không biết việc Tôn Cương còn có những chuyện khác, nghe xong cô sợ hãi nói:
- Không ngờ gã ta lại là con người tồi như vậy!
Diệp Trạch Đào nói:
- Bố của Tôn Cương sau khi nhìn thấy cuốn sổ tay của anh ta cũng đi luôn.
Diệp Trạch Đào không hề nói Ôn Phương đã lấy được quyển sổ tay, chuyện chính mình lại giao cho Điền Lâm Hỉ, mà chỉ nói là lấy được từ sau cái chết của Tôn Cương, nghe thấy bên trong cuốn sổ có nội dung như thế.
Thì ra như thế, Lưu Mộng Y cũng nói liền mấy câu:
- Đáng chết.
- Trạch Đào, em cũng đã rất lâu rồi không đến xã Xuân Trúc, em định nhanh chóng đi xem.
- Tốt lắm, xã Xuân Trúc bây giờ thay đổi rất nhiều.
Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy vui mừng.
Hai người hàn huyên một hồi, Lưu Mộng Y không nỡ rời cái điện thoại.
Nói chuyện điện thoại xong, Diệp Trạch Đào nhìn ra bên ngoài cửa sổ, màn đêm dần buông xuống, trường học kia đã trong tình hình sáng sủa.
Chứng kiến tình cảnh của những dãy phòng học kia, Diệp Trạch Đào lại nghĩ tới tình cảnh học tập dưới ngọn đèn dầu của bọn nhỏ, nghĩ đến lúc chúng có thể học tập dưới ánh đèn sáng sủa như bây giờ, trong lòng cũng vui vì học trò.
Khi vừa muốn đứng lên nhìn phòng học, điện thoại của Trịnh Tiểu Nhu cũng gọi đến.
- Trạch Đào, thế nào? Tôi kêu bạn gái từ nước ngoài trở về rồi, vừa mới vui vẻ nói chuyện xong?

- Cô đang bên cạnh Mộng Y?
Diệp Trạch Đào cảm thấy có khả năng là cô ta đang ở cạnh Lưu Mộng Y.

Trịnh Tiểu Nhu liền cười ha ha nói:
- Đúng vậy, tôi đi sân bay đón cô ấy, còn cùng nhau đi dạo phố.
Diệp Trạch Đào lập tức không nói gì nữa.
Trịnh Tiểu Nhu cười nói:
- Anh thật lợi hại, không những xử lý Tôn Cương, mà còn xử lý luôn cả bố gã nữa!
Diệp Trạch Đào giả vờ nói:
- Đừng nói lung tung, tôi tin là cô cũng biết tình hình ấy rồi, là Tôn Cương và Ngũ Thúy Miêu lúc tranh chấp đã giết hại lẫn nhau.
Trịnh Tiểu Nhu liền cười ha hả.
Sau khi cười xong, Trịnh Tiểu Nhu liền nói:
- Bố tôi là người như thế nào chứ. Ông ấy có biết một chút nội tình. Chuyện là do chỗ ông Hoa khơi ra, chắc chắn có liên quan đến Điền Lâm Hỉ, rất dễ liên tưởng đến anh.
Diệp Trạch Đào biết việc này trong mắt một số người căn bản không hề là bí mật, cũng không hề có giải thích.
- Trạch Đào, việc này tôi phải nhắc nhở anh một chút, lão Tôn cũng không phải nhân vật tầm thường. Xảy ra chuyện như vậy, ông ta cũng có những kênh tin tức của mình, tin chắc rằng ông ta cũng đã hiểu rất rõ chuyện này có liên quan đến anh. Bố tôi nói qua về con người này, là một kẻ rất có tâm địa, đồng thời cũng là người biết diễn trò. Đừng xem những gì ông ta thể hiện trước mặt anh là dáng vẻ có hòa khí, không ai biết trong bụng hắn rốt cuộc nghĩ cái gì.
Diệp Trạch Đào nghe Trịnh Tiểu Nhu nói xong, trong lòng cũng dần hiểu , hắn nói:
- Cảm ơn cô, tôi biết rồi.
- Trạch Đào, tôi nói thật, lần này việc thăng chức của Lão Tôn gặp trở ngại rồi, người ông ta hận đầu tiên khẳng định là anh, chỉ là tạm thời không có cách nào động đến Ninh Hải mà thôi. Anh phải biết rằng việc thăng chức của gã cũng chỉ là gặp trở ngại, vị trí của Bí thư Thành ủy Kim Lăng không hề bị ảnh hưởng. Bố tôi đã nói, sợ là Phó bí thư tỉnh cũ nể tình xưa nghĩa cũ lại đi giúp đỡ ông ta, thì anh biết đấy, giả dụ mà Phó bí thư có nói giúp anh ta thật, thì kết quả sẽ thế nào? Ông ta sẽ không lên được, phải dẫm chân tại vị trí ấy thêm một khóa nữa!
Diệp Trạch Đào cũng hiểu được, nếu quả thật là như vậy, thì Tôn Tường Quân làm thêm một khóa nữa, với bản thân mà nói là một việc rất nguy hiểm!
- Dù sao thì đến lúc đó tôi tới tìm cô xin bát cơm ăn là được!
Diệp Trạch Đào nói đùa.
Trịnh Tiểu Nhu mỉm cười nói:
- Người khác tôi không biết, chứ tính cách của anh tôi lại không hiểu sao, anh không phải cái loại dựa vào phụ nữ để có cơm ăn. Tôi tin tưởng anh, chắc chắn anh làm được!
Lời Trịnh Tiểu Nhu nói làm Diệp Trạch Đào rất vui, hắn cảm thấy thật sự là bị Trịnh Tiểu Nhu nói trúng rồi, mình làm sao có thể làm cái việc ăn bám phụ nữ chứ.
- Trạch Đào, người ngoài có thể nghĩ anh dựa vào Mộng Y, Lưu gia nhà họ mới phát triển được. Nhưng tôi thì biết, mỗi bước đường của anh đều chứa đầy nguy hiểm, đều là kết quả mà anh tự có được. Tôi càng tin, dựa vào sự phát triển của anh, không phải anh muốn dựa vào Lưu gia, chắc chắn sẽ có ngày Lưu gia phải dựa vào anh!
Nói như vậy càng động vào lòng Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào phát hiện đúng là Trịnh Tiểu Nhu hiểu mình, liền nói:
- Vẫn là cô hiểu tôi!
Trịnh Tiểu Nhu lúc này nhỏ giọng nói:
- Đã như thế rồi, chúng ta ai không hiểu ai chứ!
Lời nói này còn có chút mờ ám !
Diệp Trạch Đào phát hiện mỗi lần gọi điện thoại, Trịnh Tiểu Nhu đều nói những câu như thế, rõ ràng là câu nói không đâu.
- Được rồi, không nói chuyện với cô nữa, tôi còn có việc.
Diệp Trạch Đào nói.
- Đồ nhát gan!
Trịnh Tiểu Nhu trọc một câu trên điện thoại
Treo điện thoại, trong lòng Diệp Trạch Đào nghĩ đến chuyện của Tôn Tường Quân. Hắn cảm thấy Trịnh Tiểu Nhu phân tích rất đúng, trong chuyện ngăn chặn Tôn Trường Quân, ông ta tuyệt đối sẽ biết chuyện. Có lẽ khi đến Thảo Hải anh ta đã biết rồi, chỉ là bản thân tạm thời không có cách nào mà thôi. Ông ta không động thủ thì thôi, chứ vừa ra tay thì chắc chắn là nổi trận lôi đình!

Mặc kệ, dù sao thì bây giờ đối với Tôn Tường Quân mà nói, ông ta cần một chút thời gian để ổn định lại, chắc là không có thời giờ bận tâm đến mình, hay là làm xong công việc của mình đã. Càng có được thành tích, càng có thể khiến cấp trên biết đến mình. Chỉ có thế, Tôn Tường Quân mới không thể tùy ý làm gì mình.
Thả lỏng tâm sự, Diệp Trạch Đào bước ra ngoài ký túc xá, đóng cửa lại xong liền đi về hướng tòa nhà dạy học.
Các học sinh ngày đầu tiên đi học ở tòa nhà mới, hẳn là rất vui rồi!
Đến trước tòa nhà dạy học, xung quanh lặng ngắt, thỉnh thoảng chỉ nghe thấy vọng đến vài âm thanh nhỏ.
Hiệu trưởng Ngưu Trọng Trung lúc này đang đứng ngẩn ngơ trên sân thể dục trước tòa nhà.
- Hiệu trưởng Ngưu đang nghĩ gì vậy?
Diệp Trạch Đào hỏi.
- Chủ tịch huyện Diệp à! Để ngài chê cười rồi, nói thật là, tôi đều có một cảm giác không thật cho lắm!
Diệp Trạch Đào liền mỉm cười, nói:
- Đây mới là một môi trường học tập!
- Chủ tịch huyện Diệp, tất cả những thứ này đều là nhờ công lao của ngài!
- Tôi còn phải thay mặt cho huyện cảm ơn việc gia nhập vùng núi của các thầy cô !
Diệp Trạch Đào từ trước tới nay đối với các thầy cô ở đây đều rất tôn trọng, những thầy cô ấy mới thực sự cống hiến cho vùng núi nghèo này.
Trong khi hai người nói chuyện, Diệp Trạch Đào bước lên lầu.
Cửa một gian phòng học mở ra, thầy Thượng Cố đang ngồi ở bên trong phê chữa bài tập, các học sinh ngồi trật tự viết chữ. Mọi thứ đều im lặng.

Ngưu Trọng Trung bước vào, nói với các học sinh:
- Các em, Chủ tịch huyện Diệp đến thăm mọi người!
Nghe thấy lời Ngưu Trọng Trung, Diệp Trạch Đào trong lòng có chút không vui, bản thân lẽ ra chỉ muốn lặng lẽ nhìn rồi đi ngay, làm thế này, lại ảnh hưởng đến việc học của các em.
Thế nhưng, Diệp Trạch Đào vẫn mỉm cười đi vào.
Các học sinh đều ngẩng đầu lên nhìn về phía Diệp Trạch Đào, không biết là do ai dẫn đầu, tất cả mọi người đều đứng lên vỗ tay.
Vẫy vẫy tay, Diệp Trạch Đào nói:
- Nhỏ tiếng chút, đừng làm ảnh hưởng đến các lớp khác!
Tất cả mọi người cười rồi buông tay xuống.
Ngưu Trọng Trung cười nói:
- Đây cũng không phải là phòng học trước kia, hiệu quả cách âm tốt lắm!
Nhìn phòng học sáng sủa, Diệp Trạch Đào hỏi:
- Có thích dạy học như vậy không ?
- Thích!
Bọn nhỏ lớn tiếng đáp.
- Thích thì tốt rồi, trước kia ở trong phòng học dột nát mà các em còn có thể học tốt, bây giờ không có lý do gì mà không học giỏi cả. Thầy hi vọng các em đều thi đỗ đi học trường trên huyện, tương lai phải bước ra từ nơi này, lên tỉnh, ra cả nước, và trên toàn thế giới!
Trong ánh mắt của bọn nhỏ đã không còn ảm đạm như trước, mỗi một đôi mắt đều sáng ngời như vậy.
Từng đôi mắt sáng lấp lánh dưới ngọn đèn tỏa sáng đêm tối!
Nhìn từng đôi mắt sáng ngời của bọn trẻ, Diệp Trạch Đào biết rằng, mình đã thắp sáng cho chúng ánh sáng hi vọng!
Phòng học rất sáng, trong lòng bọn nhỏ càng sáng hơn, chỉ cần có hy vọng, Diệp Trạch Đào tin tưởng chúng có thể đi xa hơn nữa, tin rằng nhân dân xã Xuân Trúc sẽ thay đổi hoàn toàn.


Bình Luận (0)
Comment