Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 343

Đi đến chỗ của Điền Lâm Hỉ thì thấy ông ta đang luyện Ngũ Cầm Hí ở đó.
Vì luyện Ngũ Cầm Hí nên tinh thần của Điền Lâm Hỉ lúc nào cũng rất minh mẫn, Diệp Trạch Đào tin lời Điền Lâm Hỉ nói là tập Ngũ Cầm Hí có thể giúp kéo dài tuổi thọ.
- Luyện một chút cho ta xem xem.
Thấy Diệp Trạch Đào đã đến, liền nói với Diệp Trạch Đào đúng một câu như vậy.
- Vâng!
Diệp Trạch Đào bắt đầu vận khí luyện.
Điền Lâm Hỉ đứng bên cạnh nhìn Diệp Trạch Đào chậm rãi luyện, khẽ gật đầu ra vẻ khen ngợi bài luyện Ngũ Cầm Hí của Diệp Trạch Đào, nhìn là biết Diệp Trạch Đào rất chăm luyện tập.
Luyện hết một bài Ngũ Cầm Hí Diệp Trạch Đào cười hỏi :
- Sao ạ?
Lão Điền cố ý nhíu mày nói :
- Trình độ của cậu còn quá kém, phải tăng cường luyện tập.
Diệp Trạch Đào cười nói :
- Em thấy tốt lắm mà!
Cầm khăn lau lau mặt, Điền Lâm Hỉ vui vẻ nói :
- Biết tại sao mới sáng sớm tôi đã gọi cậu tới không?
- Em không biết!
Diệp Trạch Đào đáp lại rõ ràng.
Điền Lâm Hỉ liền mỉm cười nói :

- Tên tiểu tử này cũng bắt đầu biết nói dối rồi đấy!
Đến ngồi ở một chiếc ghế rồi ra hiệu cho Diệp Trạch Đào cũng ngồi xuống, lão Điền nói :
- Cậu biết tình hình của họ Lưu bây giờ không?
- Dạ biết!
Lần này Diệp Trạch Đào cũng tỏ vẻ nghiêm túc lên.
Trên mặt không có thay đổi gì lớn, lão Điền nói :
- Cậu nói ta nghe xem có chuyện gì.
- Em chỉ có thể nói mấy chuyện mà em biết thôi.
- Cứ nói đi, biết gì nói đấy!
- Thầy à, em thấy tình hình nhà họ Lưu bây giờ rất không ổn.Cô cả của Lưu Mộng Y vốn là một nhân vật rất quan trọng, bà ta mất rồi đương nhiên đã trực tiếp dẫn đến sự đối đầu giữa họ Vi và họ Lưu. Hơn nữa cũng sẽ dẫn đến sự thay đổi quan hệ với nhà họ Trịnh, còn họ Tạ chắc cũng sẽ không bỏ qua cơ hội quý báu này đâu, đúng là bốn bề đều bị địch bao vây mà.
Điền Lâm Hỉ gật đầu nói :
- Ngươi nói rất đúng, nếu đã biết vậy sao ngươi còn ở lại họ Lưu làm gì? Lưu gia không có ý nghĩa gì quá lớn đối với ngươi, để hôm nào ta giới thiệu cho ngươi một đứa khác ở thủ đô.
Điền Lâm Hỉ vừa nói xong câu đó, Diệp Trạch Đào liền có vẻ nghiêm túc, thật thà nói :
- Thầy à, em nghĩ dù thế nào thì chữ tín vẫn là quan trọng nhất, không thể vì mọi việc có thay đổi mà để ảnh hưởng đến quyết định được. Cho dù Lưu gia có gặp chuyện gì đi chăng nữa thì em và Mộng Y đã quyết định tiến tới hôn nhân rồi, em nhất định sẽ không bỏ cô ấy. Em cũng không ham hố gì quyền lực của Lưu gia, không sai, trước đây đúng là em có nhìn vào thế lực của nhà họ Lưu, nhưng quá trình phát triển của em đã chứng mình được là cho dù không có Lưu gia thì em vẫn phát triển lên được. Khi Lưu gia đang đứng trước nguy cơ bị suy tàn em càng phải ở bên cạnh Mộng Y mới đúng.
Hai mắt nhìn chằm chằm Diệp Trạch Đào, Điền Lâm Hỉ thấy rất hài lòng.
Lúc này quả thật Điền Lâm Hỉ rất vui.
Điều khiến Điền Lâm Hỉ lo lắng nhất chính là tâm tính của Diệp Trạch Đào, bồi dưỡng một cán bộ thì quan trọng nhất vẫn là tâm tính. Nếu bồi dưỡng một người tâm tính bất ổn định thì quả là một đại nạn với Hoa Hạ. Trưởng thành được thể hiện qua rất nhiều mặt, trong đó tâm tính là điều quan trọng nhất.
Sở dĩ vừa rồi nói ra những lời như vậy ít nhiều là Điền Lâm Hỉ cũng muốn thử Diệp Trạch Đào một chút để xem hắn thế nào. Ông biết Diệp Trạch Đào là một người thông minh, nhất định có thể nhìn rõ tình thế nguy hiểm của nhà họ Lưu lúc này.Bây giờ ai cũng cảm nhận rõ mối nguy của Lưu gia, nếu là người mang nặng toan tính thì có lẽ vào lúc này sẽ tạm dừng chuyện hôn sự lại.Giả dụ như vào thời điểm này mà Diệp Trạch Đào lại nghe lời ông giúp giới thiệu một cô gái khác có gia cảnh và điều kiện tốt hơn rồi hủy hôn với nhà họ Lưu thì nhất định ông sẽ thấy khinh thường Diệp Trạch Đào, sau này chắc cũng sẽ không quan tâm gì đến Diệp Trạch Đào nữa.

Bây giờ thấy Diệp Trạch Đào như vậy, biết rõ nếu đứng về phía Lưu gia thì sẽ bị ảnh hưởng đến việc phát triển sự nghiệp nhưng hắn vẫn kiên quyết đến cùng, điều này chứng tỏ Diệp Trạch Đào là người có tố chất không tồi, bất kì hoàn cảnh nào cũng có thể vượt qua được khảo nghiệm.
Điền Lâm Hỉ tỏ ra nghiêm túc :
- Cậu nên nghĩ cho kĩ, nếu cậu và Mộng Y kết hôn lúc này thì sẽ trở thành tâm điểm của mọi sự đả kích, mọi đối thủ đương nhiên sẽ nhắm thẳng vào cậu, có khi còn khiến tiền đồ của cậu sụp đổ hoàn toàn.
Thấy vẻ mặt Điền Lâm Hỉ rất nghiêm túc, Diệp Trạch Đào vẫn bình tĩnh nói :
- Thưa thầy, người không có chữ tín không thể làm nên việc gì, điều này cha em từ xưa đã dạy dỗ em, em cũng nghĩ như thế. Cho dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì khi đã quyết định rồi thì phải theo đến cùng, cùng lắm cũng chỉ là thua tên Chủ tịch huyện mà thôi.
- Nhà họ Lưu quả thật rất may mắn! Không sai, rất đúng là đằng khác!
Lão Điền phá lên cười ha hả.
Nhìn thấy tâm trạng của lão Điền như thế Diệp Trạch Đào nở nụ cười méo xệch, lại bị ông già này thử thách nữa rồi.
Lão Điền cười nói :
- Lão Lưu lúc nào cũng kiếm cớ từ chối, hết khảo nghiệm này đến quan sát nọ về cậu. Bây giờ để tôi xem bọn họ sẽ làm thế nào để giục cậu kết hôn nhanh lên đây.
Diệp Trạch Đào thấy hơi khó hiểu, liền nhìn về phía Lão Điền.
Khẽ mỉm cười, Điền Lâm Hỉ nói :
- Mấy anh em nhà họ Lưu này không có năng lực, nhưng tính toán thiệt hơn thì lại rất tài. Với tình hình hiện này nếu như nhà họ Lưu muốn vực dậy khỏi cục diện nguy hiểm này thì nhất định cần phải có một thế lực vô cùng lớn, Thầy của cậu là ta chính là một trong những sự giúp đỡ mà họ cần, họ Trịnh cũng là một trong những thế lực mà họ cần, người họ hàng thân thích Hô Diên Ngạo Bác của cậu cũng là người mà bọn họ cần. Cậu có đến 3 thế lực vô cùng lớn ở bên cạnh, họ Lưu bây giờ không phải đang khảo nghiệm vấn đề của cậu nữa mà là đang tìm cách để lôi kéo cậu leo lên cái thế trận tàn tạ của nhà bọn họ bây giờ.
Diệp Trạch Đào bị lão Điền nhắc như vậy liền đỏ mặt, nghĩ đến chuyện của mình và Trịnh Tiểu Nhu. Lời nói của lão Điền đã chỉ rõ ý của ông ta là hắn và Trịnh Tiểu Nhu có tình cảm riêng tư, đúng là ở Ninh Hải này chẳng có chuyện gì mà ông già này không biết cả.
- Trạch Đào, họ Lưu đã cố tình làm khó dễ chuyện của cậu, bây giờ chúng ta không thể dễ dàng bỏ qua như thế. Muốn lôi kéo cậu lúc nào thì lôi kéo à, không dễ như thế đâu!
Lão Điền có vẻ tức giận.
Diệp Trạch Đào khẽ cười, đương nhiên hắn biết lão Điền là người rất có cá tính.

- Bây giờ cậu về Thảo Hải đi. Chuyện hôn sự của cậu tôi sẽ đến nói chuyện giúp, xuất giá mà, sính lễ cưới là chuyện không thể thiếu được.
- Dạ được, vậy bây giờ em về Thảo Hải.
Lão Điền nói thêm :
- Đối nhân xử thế đôi khi phải mềm mỏng, đừng cứng nhắc quá.
Diệp Trạch Đào gật đầu nói :
- Em biết rồi.
- Cấp trên vẫn luôn quan sát tình hình phát triển xã Xuân Trúc, những biểu hiện của cậu trong thời gian này ông ta đều biết rồi, tối qua còn khen ngợi cậu trước mặt tôi nữa. Cậu nhất định phải công tác thật tốt, phải có thành tích rồi thì tiền đồ mới có bước tiến được.
Trong lòng Diệp Trạch Đào cũng thấy phấn chấn, hắn không nghĩ là Hoa Uy vẫn chú ý tới mình.
- Thưa thầy, bước tiếp theo em nên làm thế nào?
Tuy rằng hạ quyết tâm đứng về phía họ Lưu, nhưng Diệp Trạch Đào vẫn thấy lo lắng về bước tiếp theo, dù sao người mà mình phải đối mặt cũng là một nhân vật tai to mặt lớn.
Điền Lâm Hỉ cười nói :
- Vừa rồi chẳng phải nói không sợ sao? Bây giờ lại lo lắng rồi à?
- Có phương hướng bao giờ cũng tốt hơn chứ ạ. Hơn nữa có vấn đề em không tìm thầy thì tìm ai?
Diệp Trạch Đào cũng bật cười.
Điền Lâm Hỉ cười nói :
- Tên tiểu tử này, ngươi làm ta thấy chóng hết cả mặt.
Diệp Trạch Đào rót thêm ít nước nóng vào ấm trà cho Điền Lâm Hỉ rồi nói :
- Cũng chỉ trước mặt thầy em mới dám nói những lời như vậy thôi.
Điền Lâm Hỉ vui vẻ nói :
- Có mấy người cậu phải chú ý, đầu tiên là Tôn Tường Quân. Đừng tưởng ông ta bây giờ im lặng rồi, Con trai ông ta chết ở huyện Thảo Hải, lại có liên quan đến cậu, cậu nghĩ ông ta sẽ không thù hận cậu sao? Lầm to! Con người Tôn Tường Quân ta hiểu khá rõ, chuyện của con trai ông ta nhất định không dễ dàng bỏ qua như thế đâu. Lần này tỉnh Ninh Hải tiến hành điều chỉnh cán bộ ông ta hoạt động rất tích cực, muốn cài người của ông ta vào đó, mục đích là gì chắc cậu cũng hiểu rõ!
Diệp Trạch Đào cũng thấy hoảng sợ, nếu quả thật như vậy thì hắn lại sắp phải đối mặt với một thế lực lớn ở tỉnh Ninh Hải rồi.

- Người thứ hai phải để ý là Tạ Dật, tuy là người này không hoàn toàn đấu đầu với cậu, nhưng chỉ cần cậu thành con rể nhà họ Lưu thì đương nhiên ông ta sẽ tiến hành đả kích cậu ngay lập tức. Họ Tạ quyết không bao giờ để họ Lưu ngóc đầu lên được đâu, đây là ân oán cả đời giữa người lớn bọn họ rồi, bây giờ dĩ nhiên ân oán đó sẽ chuyển sang cậu, nhất thời sẽ chẳng thể nào hóa giải được.
Cả hai đều là những nhân vật khó xơi!
Nghe giải thích của Điền Lâm Hỉ Diệp Trạch Đào thấy tình trạng của hắn bây giờ ở tỉnh Ninh Hải chẳng ổn chút nào.
Điền Lâm Hỉ cười nói :
- Đương nhiên cậu cũng không cần phải lo lắng quá, cậu cũng đã trải qua nhiều chuyện, chỉ cần giữ vững bản lĩnh thì sẽ không sợ sóng gió gì nữa.
- Thầy à, nhưng bây giờ không phải là thời điểm xem lại bản thân mình.
Diệp Trạch Đào vẫn thấy lo lắng.
Điền Lâm Hỉ nói :
- Tỉnh Ninh Hải ta có hai phiếu, Hô Diên Ngạo Bác tiến vào Ủy ban Kỷ luật Trung ương, đương nhiên khi ông ta đi thì sẽ có sắp xếp hợp lý khác thay thế, đây là phiếu thứ nhất. Mặt khác những gia tộc hùng mạnh phần lớn vẫn ở tỉnh Ninh Hải, bọn họ không hề hi vọng tỉnh Ninh Hải xảy ra chuyện gì đó. Ta cũng đã tiến hành trao đổi với bọn họ, việc trên tỉnh cậu không cần phải quá lo lắng, bọn họ sẽ không dám tùy tiện động đến cậu đâu. Quan trọng nhất là lãnh đạo cấp thành phố và lãnh đạo huyện, hai phía đó chủ yếu vẫn phải dựa vào tự bản thân cậu, ta tin là nhất định cậu sẽ làm tốt.
Nghe được tình hình các mặt ở tỉnh không đến nỗi quá phức tạp, Diệp Trạch Đào cũng thấy yên tâm phần nào,lãnh đạo thành phố và lãnh đạo phía trên ở huyện, đặc biệt là lãnh đạo huyện thì hoàn toàn là lãnh địa của hắn rồi, đương nhiên chẳng có gì phải e ngại. Bây giờ phải cân nhắc đến tình hình ở thành phố một chút.
- Nghe thầy nói vậy thì ở tỉnh em đành nhờ thầy vậy, em sẽ tập trung đối phó ở thành phố là được.
Diệp Trạch Đào cười nói.
Điền Lâm Hỉ khẽ gật đầu nói :
- Vẫn là đạo lý cũ, nếu cậu muốn phát triển thì quan trọng nhất vẫn là thành tích chính trị, chỉ cần có thành tích chính trị thì không ai dám làm gì cậu hết.
- Thầy yên tâm, lần này huyện Thảo Hải của em đã bắt đầu thực thi phát triển. Đến lúc đó thì chắc chắn tình hình của Thảo Hải sẽ có bước nhảy vọt mới.
Diệp Trạch Đào rất tin tưởng vào khả năng phát triển của bản thân.
Điền Lâm Hỉ liền mỉm cười nói :
- Làm người phải có lòng tin, chỉ cần có lòng tin thì nhất định cậu sẽ đạt được thành tích tốt. Ta chưa bao giờ nghi ngờ điều này cả!


Bình Luận (0)
Comment