Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 345

Cũng giống như lần gặp trước ở sân golf, Diệp Trạch Đào nhìn thấy Hô Diên Ngạo Bác và Ninh Quân.
Đến Ninh Hải, khi liên lạc cùng với Ninh Quân, thấy Ninh Quân mừng rỡ, nói Bí thư Hô Diên đang ở đây, lại còn cho phái một chiếc xe để đón Diệp Trạch Đào đến đây nữa.
Xem ra Hô Diên Ngạo Bác rất thích môn thể thao này.
Trông thấy Diệp Trạch Đào đến, Hô Diên Ngạo Bác tỏ ra rất mừng rỡ, mỉm cười nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Cậu từ Bắc Kinh đến à?
Ông ta cũng biết việc Diệp Trạch Đào lên Bắc Kinh, cũng biết Diệp Trạch Đào lên đó chắc hẳn có chuyện gì đó. Khi Ninh Quân gọi điện thì lúc đó Diệp Trạch Đào đang trên đường đến Ninh Hải, điều đó đủ để chứng tỏ sự coi trọng của Diệp Trạch Đào với bản thân ông ta.
- Thưa Bí thư Hô Diên, tôi đến nhà Lưu gia để bàn chuyện hôn nhân.
Diệp Trạch Đào cũng không hề giấu diếm.
Nét mặt rạng rỡ, Hô Diên Ngạo Bác nói:
- Tốt lắm, một cán bộ đủ tư cách, cũng nên có một gia đình.
Những từ ngữ như thế này trước đây Diệp Trạch Đào không hề biết, chỉ từ khi bước chân vào chốn quan trường, mới phát hiện ra đó cũng là một quy tắc ngầm.
Cùng Bí thư Hô Diên đi về phía trước, Diệp Trạch Đào cũng mang theo một cây gậy golf.
Hôm nay rõ ràng Hô Diên Ngạo Bác không có ý định đánh bóng, mà hình như chỉ muốn hai người cùng tâm sự.
Trước khi đi rõ ràng Hô Diên Ngạo Bác cảm thấy rất thoải mái, không còn vẻ cái vẻ cao ngạo như trước nữa, có vẻ gì đó gần giống với ông Điền.
- Ninh Quân, cậu làm thư ký cho tôi lâu như vậy rồi, lần này tôi để cậu đi, thật sự trong lòng tôi cảm thấy rất lo lắng!
Nói với Ninh Quân những lời đó trước mặt của Diệp Trạch Đào, Hô Diên Ngạo Bác đã không coi Diệp Trạch Đào là người ngoài.
Diệp Trạch Đào cũng hiểu, Hô Diên Ngạo Bác đã coi hắn là người thân tín rồi.
Ninh Quân cũng biết chuyện của mình, thật ra hiện giờ gã cũng đang rối bời hết cả lên. Gã vừa cảm thấy háo hức với bước tiến sắp tới, lại vừa lo lắng sau này sẽ phải đối diện với môi trường phức tạp hơn.

Ngó sắc mặt của Ninh Quân một chút, Hô Diên Ngạo Bác mỉm cười nói:
- Bất luận thế nào thì cậu cũng phải đối diện với hiện thực. Cứ coi như lần này là một cuộc khảo nghiệm đối với cậu đi. Nếu như có chuyện gì không xử lý nổi, cũng có thể thương lượng, bàn bạc với Diệp Trạch Đào mà!
Nghe câu nói này càng thấy sự thân thiết hơn.
Ninh Quân lại không có biểu hiện gì đặc biệt, trước mặt mình lúc nào Hô Diên Ngạo Bác cũng có thái độ như vậy.
Trên trán Diệp Trạch Đào toát mồ hôi, Hô Diên Ngạo Bác đã coi trọng mình quá, không ngờ lại còn bảo Ninh Quân thương lượng, bàn bạc với mình nữa chứ, liền vội vàng nói:
- Bí thư Hô Diên, năng lực của anh Ninh Quân cũng mạnh lắm ạ!
Khoát tay một cái, Hô Diên Ngạo Bác nghiêm túc nói với Ninh Quân:
- Năng lực như thế nào tôi hiểu rõ chứ. Nhưng năng lực của cậu ấy chỉ gói gọn trong phạm vi của cơ quan mà thôi. Sau này phải đến một nơi khác, phải tự mình đối mặt với rất nhiều chuyện. Ninh Quân, cậu cũng không nên không phục, Trạch Đào mặc dù chỉ là một Chủ tịch huyện nhỏ bé, nhưng kinh nghiệm chính trị của cậu ấy rất phong phú, có nhiều chỗ cậu không bằng cậu ấy đâu.
Ninh Quân cũng không hề nghĩ ngợi gì khác, những điều mà Hô Diên Ngạo Bác nói gã đều biết cả. Chính bản thân gã đã được chứng kiến những lần Diệp Trạch Đào tranh đấu, lần lượt hạ gục từng đối thủ một. Nếu như đổi lại là gã, thì có khi đã xảy ra lắm chuyện rồi.
- Trạch Đào, cậu không nên quá khiêm tốn như thế. Nói thật, Bí thư nói đúng lắm. Tôi làm việc trong cơ quan trong thời gian dài, những đường đi nước bước tôi cũng không thông thuộc lắm.
Gã cũng chưa thoát khỏi cái vỏ bọc của một thư ký, giọng điệu vẫn rất quan cách.
- Người cùng một nhà đừng nên khách khí như vậy!
Hô Diên Ngạo Bác liền nói.
Lời nói này khiến cho mọi người không nói thêm gì nữa. Lời nói đó càng chứng tỏ Hô Diên Ngạo Bác muốn xác định lại một lần nữa coi Diệp Trạch Đào là người nhà.
- Lần này tôi đến Bắc Kinh cũng có một số chuyện ngoài tầm với. Có nhiều chuyện các cậu phải tự mình giải quyết. Lần này Trung ương sẽ để cho đồng chí Trương Viễn Tường đến tiếp nhận công tác của tôi, có chuyện gì các cậu có thể tìm đồng chí Trương Viễn Tường.
Diệp Trạch Đào cũng không biết Trương Viễn Tường là ai, nên chỉ biết nghe mà thôi.
Trông thấy vẻ không hiểu của Diệp Trạch Đào, Hô Diên Ngạo Bác mỉm cười nói:

- Đồng chí Viễn Tường từ trước đến nay vẫn công tác tại Ủy ban Kỷ luật tỉnh, năng lực rất mạnh, là cấp dưới cũ của tôi.
Diệp Trạch Đào cười thầm, ông Điền phân tích quả thật rất có đạo lý. Sau khi Hô Diên Ngạo Bác đi rồi, chắc chắn sẽ đưa người của ông ấy đặt vào vị trí đó. Có sự tồn tại của Trương Viễn Tường thì sự ảnh hưởng của Hô Diên Ngạo Bác ở tỉnh Ninh Hải vẫn còn.
- Trạch Đào, sự quy hoạch phát triển huyện Thảo Hải của các cậu tôi đã được xem rồi, rất có khí phách. Tốt lắm, nếu như có thể thực hiện theo những gì mà các cậu đã thiết tưởng thì huyện Thảo Hải chắc chắn sẽ có sự phát triển tốt.
- Hiện giờ mọi người đều đang rất tin tưởng!
Diệp Trạch Đào tự tin nói.
Hô Diên Ngạo Bác nghiêm túc nói:
- Con người ta cần phải có một tinh thần như vậy. Cho dù ở bất kỳ hoàn cảnh nào cũng cần phải có đủ niềm tin, phải trấn áp được mọi áp lực. Mặc dù tôi rời khỏi Ninh Hải, nhưng nếu như có gặp phải chuyện gì, các cậu đều có thể đến tìm tôi mà!
Đó là một lời hứa hẹn!
Hôm nay Hô Diên Ngạo Bác không còn mang vẻ của một Bí thư Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật nữa mà thể hiện một vẻ rất thân thiện.
Sau khi mọi người cùng ngồi xuống, Hô Diên Ngạo Bác đột nhiên cảm thấy hứng thú với chuyện hôn nhân của Diệp Trạch Đào, mỉm cười nói:
- Trạch Đào, cậu nói cho chúng tôi biết chuyện của cậu và cái cô Lưu Mộng Y đi.
Ninh Quân cũng cười nói:
- Nghe nói hai người bọn họ tâm đầu ý hợp lắm, lần này chắc thành công!
Trong lòng Diệp Trạch Đào khẽ động, biết Hô Diên Ngạo Bác muốn tìm hiểu kỹ hơn nữa tình hình của Lưu gia. Điều này cũng giúp đỡ rất nhiều cho sự phán đoán sau này của ông ấy. Nghĩ đến sự quan tâm của Hô Diên Ngạo Bác từ trước đến nay, Diệp Trạch Đào liền nói:
- Tình hình là như thế này…
Diệp Trạch Đào cố ý kể lại toàn bộ sự việc của nhà Lưu gia.

Hô Diên Ngạo Bác chăm chú nghe, nghe xong, liền nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Trạch Đào này, nếu như cậu đã lựa chọn rồi thì cứ thế mà đi tiếp. Cậu nói rất đúng, làm người thì phải có chữ tín, có niềm tin, lam người cũng cần có giới hạn của mình. Tốt lắm!
Đây là lần đầu tiên Ninh Quân được nghe toàn bộ câu chuyện về tình hình Lưu gia một cách tỉ mỉ nhất, sắc mặt gã có chút biến đổi, lo lắng nói:
- Trạch Đào, xem chừng tình thế có vẻ không lạc quan cho lắm! Nếu quả đúng như những gì mà cậu nói, thì tình hình hiện tại của Lưu gia thật sự không ổn chút nào. Nguy cơ rình rập từ bốn phía, cậu lại bước chân vào đó, nào ai có thể biết kết cục sẽ như thế nào. Chẳng cần nói đâu xa, chỉ cần những áp lực chèn ép của tỉnh Ninh Hải thôi, thì sự phát triển của cậu sau này sẽ khó khăn vạn phần!
Diệp Trạch Đào từ lâu đã sớm nghĩ đến chuyện đó, nhưng hắn vẫn không có vẻ gì tỏ ra băn khoăn cả, mỉm cười nói:
- Tôi vẫn luôn cho rằng, Trung Hoa là thiên hạ của Đảng. Chỉ cần chúng ta làm tốt mọi chuyện thì nhất định sẽ mở được một con đường máu!
- Tốt lắm!
Hô Diên Ngạo Bác tán thưởng nói:
- Làm người phải như vậy, càng đặt mình vào trong hoàn cảnh khó khăn thì lại càng được tôi luyện tốt. Trạch Đào, đây là thời điểm khó khăn, đồng thời đây cũng là cơ hội để cậu trở nên trưởng thành hơn. Nếu như quả thật cậu có thể trưởng thành từ trong một hoàn cảnh như vậy thì cậu sẽ có được niềm tin và dũng khí để đối diện với tất cả. Tôi hy vọng cậu có thể giữ vững được bản lĩnh, dũng cảm tiến thủ!
Diệp Trạch Đào cảm nhận được sự ủng hộ của Hô Diên Ngạo Bác, nên gật mạnh:
- Xin Bí thư Hô Diên yên tâm, tôi sẽ dũng cảm tiến lên phía trước!
Ninh Quân cũng nghiêm túc nói:
- Trạch Đào, tốt lắm, tôi ủng hộ cậu!
Đột nhiên Hô Diên Ngạo Bác nhìn Diệp Trạch Đào hỏi:
- Lần này lên thủ đô đã gặp được ông Hoa chưa?
- Lần này thời gian gấp gáp quá nên cũng không gặp. Nhưng cũng nghe thầy tôi nói, ông Hoa cũng rất quan tâm đến sự phát triển của huyện Thảo Hải. Nói rằng khi nghe thấy chúng tôi đã đề ra được quy hoạch phát triển của huyện Thảo Hải thì tỏ ra vui mừng lắm.
Nét mặt của Hô Diên Ngạo Bác rạng rỡ:
- Trạch Đào, phải làm cho thật tốt đó nhé. Tất cả đều lấy công việc làm trọng, còn những chuyện khác cậu không nên để tâm nhiều. Ở ranh giới tỉnh Ninh Hải này không phải ai cũng có thể nhúng tay vào được!
Ánh mắt của Ninh Quân sáng lên, nếu như quy hoạch phát triển của Diệp Trạch Đào đã nhận được sự tán thưởng của Hoa Uy, thì kẻ nào dám chống đối lại với Diệp Trạch Đào, có nghĩa là kẻ đó sẽ phải đối diện với sự phẫn nộ của Hoa Uy. Mà Hoa Uy là ai chứ, đó chính là một người có thể chỉ dẫm một chân thôi cũng đã gây nên sự chấn động rồi. Mà hiện nay Diệp Trạch Đào lại lọt được vào mắt xanh của ông ấy!
Diệp Trạch Đào nhìn Hô Diên Ngạo Bác đang đứng dậy để đánh bóng, hắn cũng đã lờ mờ hiểu mục đích của Hô Diên Ngạo Bác gọi hắn đến đây lần này. Kỳ thật Hô Diên Ngạo Bác hẳn cũng đã hiểu đôi chút về tình hình của hắn, nên trước khi đi muốn phán đoán lại sự ủng hộ của ông ấy đối với bản thân mình, muốn cân nhắc lại tình hình lực lượng của các bên.

Hiện giờ Hô Diên Ngạo Bác chắc đã càng có thêm nhiều tin tưởng.
Có được sự ủng hộ của Điền Lâm Hỉ, lại có thêm sự hỗ trợ của ông ấy, đến lúc hai người bọn họ lại lôi kéo thêm một số lực lượng từ phía họ nữa thì coi như đã có được một bình địa rồi, cũng còn phải xem bọn họ thế nào đã.
Thông qua sự hiểu biết đối với Hoa Uy, Hô Diên Ngạo Bác có khả năng còn có thể tăng cường thêm sự hợp tác đối với Điền Lâm Hỉ. Dù sao thì sau lưng của Điền Lâm Hỉ cũng có sự tồn tại của Hoa Uy, mà đó chính là một thế lực mà không ai có thể xem thường được.
- Trạch Đào, làm một gậy nào.
Hô Diên Ngạo Bác nói với Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào đành phải đi tới.
Trông thấy vẻ trầm ngâm của Diệp Trạch Đào, Hô Diên Ngạo Bác liếc nhìn Ninh Quân rồi nói:
- Ninh Quân, kỳ thật người làm tôi lo lắng nhất chính là cậu. Thành phố Hắc Lan không bình lặng giống như vẻ ngoài của nó. Cậu nhiều năm công tác trong cơ quan, khi đến thành phố Hắc Lan rồi, sẽ phải đối mặt với rất nhiều thử thách!
Hô Diên Ngạo Bác tỏ ra rất quan tâm đối với người thư ký đã theo mình suốt bao nhiêu năm nay.
Ninh Quân cảm động nói:
- Đã khiến cho Bí thư phải lo lắng rồi!
- Ninh Quân à, cậu cũng đừng thấy Trạch Đào phải đối mặt với quá nhiều vấn đề. Kỳ thật cậu ấy cũng có rất nhiều sự trợ lực. Chỉ cần cậu ấy đi đúng hướng, thì không ai có thể làm gì cậu ấy cả. Chuyện của cậu ấy ngược lại tôi hoàn toàn yên tâm, chỉ lo lắng đến chuyện của cậu mà thôi. Lần này tôi cho gọi cậu ấy đến đây, tôi hy vọng giữa cậu và Trạch Đào sẽ có thêm mối quan hệ khăng khít, thân mật hơn nữa. Có thể sau này Trạch Đào sẽ giúp cậu được rất nhiều đấy!
Ninh Quân chăm chú lắng nghe những lời Hô Diên Ngạo Bác nói. Khi nghĩ đến sau lưng Diệp Trạch Đào có sự tồn tại của Hoa Uy thì hiểu ngay ý của Hô Diên Ngạo Bác.
Hô Diên Ngạo Bác rất xem trọng lực lượng sau lưng của Diệp Trạch Đào!
- Xin Bí thư yên tâm, tôi sẽ tăng cường thêm mối giao hảo với Diệp Trạch Đào!
Hô Diên Ngạo Bác liền gật gật đầu:
- Tôi luôn xem trọng cả hai người các cậu, sau này sẽ trông chờ vào hai cậu đấy!
Diệp Trạch Đào lại không nghĩ đến nhiều như thế. Hiện nay càng ngày hắn càng có niềm tin, hắn hiểu, cho dù thế nào thì cũng phải dựa vào chính bản thân mình. Đã được chứng kiến bao nhiêu sự việc, nên Diệp Trạch Đào đã có thể hiểu mọi chuyện không phải vô duyên vô cớ mà xảy ra như thế.


Bình Luận (0)
Comment