Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 372

Diệp Trạch Đào còn chưa gọi điện hỏi ông Điền thì ông ta đã gọi đến cho hắn.
- Trạch Đào, nghe nói Tôn Lâm đã đến Hắc Lan. Cậu đã gặp gã chưa?
Diệp Trạch Đào giật mình không ngờ tin tức của ông Điền lại nhanh đến vậy.
- Hôm nay, Âu Dương Trường Dương mời tôi đi ăn, ngồi cùng bàn còn có Tôn Lâm.
Diệp Trạch Đào đem toàn bộ sự việc kể lại cho ông Điền nghe.
Nghe Diệp Trạch Đào nói xong ông ta cười nói:
- Đã hiểu dụng ý trong việc này chưa?
- Tôi đang nghi ngờ Tôn Lâm đã uống nhầm thuốc.
Ông Điền giờ mới về đến thành phố nhưng tin tức trước giờ chưa từng bị đứt đoạn. Diệp Trạch Đào cũng muốn tìm hiểu tình hình từ chỗ của ông Điền.
- Có chuyện này có thể cậu không biết. Lần trước, lãnh đạo nói chuyện cùng Tôn Tường Quân khiến ông ta phải rút lui.
Diệp Trạch Đào nói:
- Việc này thì có liên quan gì tới Tôn Lâm?
Điền Lâm Hỷ liền cười nói:
- Ai nói không có liên quan gì, với tuổi tác của Tôn Tường Quân thì còn có thể lên cao hơn. Bây giờ lại bảo ông ta rút lui. Ông ta sao có thể cam tâm !
- Ý của thầy là: ông ta muốn thông qua việc này để buông lỏng sự khống chế ông ta.
- Có thể cậu chưa nhìn đến một khía cạnh khác. Cậu có biết vì sao Tôn Tường Quân có thể đứng lên không?
Việc cao siêu như vậy Diệp Trạch Đào quả nhiên không biết, liền cười nói:
- Tôi nào biết việc này!

Điền Lâm Hỉ nói:
- Cho tới nay, ông Bí Thư cũ thật đã được thưởng thức Tôn Tường Quân nhiều rồi!
Diệp Trạch Đào trong lòng có chút xao động. Nếu quả thật như vậy, xem ra cái chết của con trai Tôn Tường Quân còn nhiều tình tiết khó nói.
- Đã hiểu chưa? Gần đây, Tôn Tường Quân chủ yếu ở Bắc Kinh, những cánh cửa nhà của ông Bí thư cũ đều đã bị đạp hỏng!
Tuy Điền Lâm Hỉ đã nhấn mạnh như vậy nhưng Diệp Trạch Đào mới hiểu được chút tình hình.
Nếu Tôn Tường Quân qua được cửa của ông Bí thư. Gã có khả năng sẽ phục chức lại một lần nữa.
Từ trong đáy lòng mà nói, Diệp Trạch Đào không hy vọng Tôn Tường Quân sẽ được phục chức. Lão ta thật thâm hiểm. Nếu việc đó xảy ra sẽ không ai có thể là đối thủ của hắn. Sự chênh lệch quyền lực sẽ rất rõ ràng!
- Tục ngữ nói muốn tháo chuông cần phải tìm người buộc chuông, Tôn Tường Quân hiểu được nguyên nhân của sự tình này bắt đầu từ đâu và ông ta thì nên bắt đầu từ đâu. Chỗ của Ông bí thư cũ có lẽ ông ta cũng đã thu xếp ổn thỏa. Tuy nhiên, chỗ của ông lãnh đạo cũ vẫn còn một cửa nữa. Nếu không qua được cửa ải này thì ông ta sẽ không còn bất kỳ hy vọng nào cả.
- Ý thầy là ông ta muốn thông qua việc làm ở huyện Thảo Hải để thể hiện mình với ông Hoa?
Cười một chút, ông Điền nói:
- Từ sau khi cậu lên Bắc Kinh nói tình hình khó khăn của huyện Thảo Hải cho ông lãnh đạo nghe, ông lãnh đạo rất quan tâm đến sự phát triển của huyện Thảo Hải. Nếu nhà họ Tôn có thể bỏ ra số tiền lớn, dốc toàn lực tham gia kiến thiết huyện Thảo Hải, đặc biệt lại không tính toán lợi ích cá nhân, vô tư dâng hiến. Cậu cho rằng sự việc này sẽ có kết quả như thế nào?
Diệp Trạch Đào hiện giờ cũng xem như đã thức tỉnh. Làm bao nhiêu việc như vậy rốt cuộc thì mục đích mà Tôn Tường Quân cử Tôn Lâm tới huyện Thảo Hải không phải là để kiếm tiền mà để giải quyết vấn đề khác! Sự việc xảy ra ở Thảo Hải Tôn gia không ngại chi tiền mà chỉ sợ hắn không tiếp nhận.
Nếu Tôn Tường Quân vì sự khó khăn của huyện Thảo Hải mà dâng hiến thì khúc mắc với Hoa Uy ít nhiều cũng sẽ được giải quyết. Chuyện khúc mắc này cho dù không có cách nào loại bỏ được hết nhưng lại có thể mượn chuyện này dò xét suy nghĩ của Hoa Uy. Cũng tạo cơ hội để một số người lấy cớ nói tốt cho Tôn Tường Quân.
- Việc này có tác dụng không?
Diệp Trạch Đào hỏi.
Bọn người Hoa Uy, có ai là không khôn khéo. Sao có thể không nhìn ra thủ đoạn của Tôn Tường Quân. Diệp Trạch Đào không tin là Hoa Uy không nhìn ra.
Hiện tại nhìn vào tình hình mà Điền Lâm Hỉ nói, hắn hiểu rất rõ suy nghĩ của Tôn Tường Quân. Nếu đã như vậy mà Tôn Tường Quân lại làm chuyện như vậy thì thật vô nghĩa.

- Hỏi rất hay!
Điền Lâm Hỉ lên tiếng tán đồng và nói tiếp:
- Theo lẽ thường, việc này không có nghĩa lý gì. Nhưng có những việc cho dù đã bày ra trước mắt các cậu cũng không thể hiểu hết ngay được ý nghĩa. Cậu nên biết, ông bí thư đã rút lui từ rất lâu rồi!
Diệp Trạch Đào động não một chút, hắn xem ra đã hiểu được suy nghĩ của ông Điền. Việc này liên quan tới sự tranh giành của cấp trên. Có lẽ, bí thư cũ đó cũng đã nói giúp Tôn Tường Quân.
- Tôi chỉ muốn biết trong thời gian ngắn này liệu có thể ảnh hưởng tới sự phát triển của huyện Thảo Hải?
Đây mới chính là việc mà Diệp Trạch Đào quan tâm. Hắn không nghĩ quá nhiều tới những việc khác, chỉ muốn hiểu một chút việc này về sau. Liệu Tôn Tường Quân có ra tay với hắn?
- Trạch Đào, sự việc sẽ còn rất nhiều thay đổi. Cậu chỉ cần biết chỉ cần ông lãnh đạo còn một ngày, cậu chỉ cần nghiêm túc làm việc là được rồi.
Ý của Điền Lâm Hỉ càng rõ ràng, một khi Hoa Uy còn tồn tại Tôn Tường Quân muốn thể hiện thế nào đi nữa thì cũng phải tính đến lợi ích cho Thảo Hải chứ không thể gây bất cứ thiệt hại cho huyện Thảo Hải.
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Chỉ cần thúc đẩy sự phát triển của Thảo Hải. Bọn họ muốn làm thế nào thì tùy họ!
Điền Lâm Hỉ cười nói:
- Tôi đã từng nói mà, hiện giờ cậu muốn trộn lẫn với việc của cấp trên là chuyện không thể. Việc duy nhất hiện tại cầu cần phải làm đó chính là phải chuyên tâm làm cho tốt công việc của huyện Thảo Hải. Chỉ cần cậu làm tốt công việc của huyện Thảo Hải, sẽ không ai làm gì nổi cậu cả!
Nghĩ đến việc Tôn Lâm tích cực tham gia xây dựng huyện Thảo Hải, Diệp Trạch Đào nói:
- Thầy này, nhà họ Tôn đã có cách nghĩ như vậy mà chúng ta không tranh thủ làm thịt họ thì thật có lỗi với họ!
Điền Lâm Hỉ cười ha ha nói:
- Đúng vậy, Tôn Tường Quân muốn tiêu tiền cho mọi người xem. Đã như vậy, cậu muốn thịt bọn họ thì cứ thịt đi, có thể ông ta còn rất vui mừng đấy. Muốn Thảo Hải phát triển cần có một khoản tiền lớn. Tài sản của nhà họ Tôn vẫn còn rất nhiều!

Diệp Trạch Đào liền mỉm cười.
Trên đời này vốn là không có tình yêu nào vô duyên vô cớ. Bao nhiêu chuyện đã xảy ra mà vẫn chưa làm cho Tôn Tường Quân hết hy vọng, còn đang cố gắng phục chức, việc này thật khó. Xem ra, Tôn Tường Quân triển khai hoạt động cũng khá ổn rồi. Chỉ còn lại cửa ải của Hoa Uy, cũng không biết rằng thái độ của Hoa Uy sẽ như thế nào. Nếu Hoa Uy vì ông bí thư mà buông tay thì Tôn Tường Quân rất có khả năng sẽ được phục chức trở lại.
Tôn Tường Quân quả là một người biết tính toán.
Diệp Trạch Đào nhận thấy từ sau khi hắn làm chuyện khu công nghiệp ở xã Xuân Trúc. Tận lực chiến đấu với một số đối thủ. Tuy rằng giành được thắng lợi nhưng kết quả phần nhiều là do có sự ngầm giúp đỡ của Điền Lâm Hỉ, thở dài một tiếng nói với Điền Lâm Hỉ:
- Tôi muốn nghiêm túc làm chút việc chưa từng nghĩ rằng sẽ chống lại nhân vật lớn như Tôn Tường Quân. Sao giờ muốn buông tay cũng không buông tay được?
- Trạch Đào, mọi việc tiến triển đến giờ này cậu càng không thể bỏ mặc được. Sau khi cậu và Mộng Y kết hôn những việc mà cậu phải đối mặt sẽ càng nhiều. Cậu nhất định phải chuẩn bị tốt tâm lý!
- Thầy cho rằng tôi nên làm như thế nào ?
Diệp Trạch Đào phiền lòng nói.
- Thật ra, hiện tại việc cậu nên làm rất đơn giản. Cậu cứ làm tốt những việc của cậu là được rồi không cần quan tâm đến bất kỳ ai, không cần quan tâm thế lực của ai mạnh ai yếu. Cứ làm tốt thửa ruộng ba mẫu của cậu đi, khi làm tốt việc của mình rồi thì cho dù là ai cũng không thể lấy bất cứ thứ gì của cậu!
- Ý của thầy là muốn tôi tích cực làm việc hơn nữa?
- Đúng vậy, tất cả các nơi đều cần dừng lại tránh rút dây động rừng mọi người sẽ có sự chuẩn bị. Với tình hình như thế này cấp dưới của cậu muốn làm như thế nào là tùy họ, người nào thất bại chứng tỏ người đó không có năng lực!
Diệp Trạch Đào liền mỉm cười:
- Thầy nói như vậy thì tôi đã hiểu rồi. Việc này tôi có thể làm được!
Điền Lâm Hỉ cười nói:
- Cậu phải hiểu, ở vào thời điểm hiện tại thì biện pháp dừng lại trong khi sự phát triển của Ninh Hải bất kể là ai cũng không thể lên được nữa. Chúng tôi càng nhúng tay vào thì càng không có lợi cho sự phát triển của các cậu. Cho nên, bước tiếp theo còn phải xem hành động của các cậu. Tôi tin rằng chuyện của thành phố Hắc Lan cậu có thể giải quyết ổn thỏa, phát huy năng lực của cậu. Giờ đã đến lúc cậu thể hiện rồi!
Hiểu rằng Điền Lâm Hỉ đã dốc hết sức giúp mình, Diệp Trạch Đào nói:
- Thầy yên tâm, chỉ cần người trên tỉnh không xuống phá rối, thì tôi còn có thể ứng phó.
Điền Lâm Hỉ chuyển đề tài, nghiêm túc nói:
- Trạch Đào, lần trước nói về việc của Ninh Quân, tôi đã phái người đi điều tra. Chuyện là thế này: Ninh Quân sau khi tới thành phố Hắc Lan bí mật cặp bồ với một người phụ nữ. Người phụ nữ này kinh doanh. Theo sự hiểu biết về tình hình hiện nay của chúng tôi mà nói. Ninh Quân bị người phụ nữ này mê hoặc nên đã cho cô ta rất nhiều tiền. Rất có khả năng Ninh Huy có đang vấn đề về kinh tế.
Nghe Điền Lâm Hỉ nói về việc của Ninh Quân, Diệp Trạch Đào liền nhíu mày. Nếu thật việc này có liên quan tới tình hình kinh tế mà để đối thủ nắm được thì việc không hề đơn giản.

- Trạch Đào này, Ninh Quân cũng là một nhân vật khôn khéo trong tỉnh, đến thành phố Hắc Lan này gã cho rằng sẽ không có ai chi phối được gã nữa. Cậu cần cẩn thận với loại người này mới được!
- Có cần nói chuyện này với Bí thư Hô Diên ?
- Cậu đừng lo lắng về chuyện này nữa. Tôi sẽ nói chuyện với Hô Diên. Nếu có chuyện gì xảy với Ninh Quân thì ông ta cũng xấu mặt!
Nghe xong điện thoại, Diệp Trạch Đào nghĩ tới việc của Ninh Quân. Cặp bồ với một người phụ nữ, lại còn bỏ ra cho cô ta khoản tiền lớn như vậy rốt cuộc đó là người phụ nữ như thế nào?
Diệp Trạch Đào đột nhiên phát hiện mình không có tâm phúc trong thành phố, xem ra phải đưa người của mình vào thành phố mới được.
Nghĩ đến đây, Diệp Trạch Đào nghĩ tới việc học tập của Vương Báo Quốc cũng đã sắp hoàn thành.
Gọi điện thoại cho Cục trưởng Công an thành phố Ngụy vĩ.
Ngụy Vĩ nhận được điện thoại cũng vui mừng.
Khi nghe Diệp Trạch Đào bày tỏ sự cám ơn đến Lỗ Nghệ Hương. Ánh mắt Ngụy Vĩ liền sáng lên, trong lòng nghĩ: mình vừa điều Lỗ Nghệ Hương tới văn phòng Diệp Trạch Đào thì việc này đã xảy ra. Xem ra, hai người này cũng có quan hệ thân mật. Mình phải duy trì quan hệ tốt mới được.
Ngụy Vĩ cười nói:
- Chủ tịch huyện Diệp, không dấu gì anh đồng chí Lỗ Nghệ Hương năng lực rất tốt. Cục chúng tôi rất coi trọng cô ấy. Sau này sẽ còn gia tăng thêm trọng trách cho cô ấy!
Diệp Trạch Đào nói:
- Cục trưởng Ngụy. Tôi có việc này muốn nói với anh: trước kia, tôi có một nhân viên lái xe tên là Vương Báo Quốc. Anh ta đã lên tỉnh học tập, không lâu nữa sẽ hoàn thành chương trình học tập và quay về.

Ngụy Vĩ vừa nghe liền hiểu, vui mừng nói:
- Đúng là chuyện tốt, thành phố chúng tôi đang rất cần nhân tài. Để tôi tham khảo rồi sẽ điều anh ta tới thành phố công tác!
Diệp Trạch Đào liền cảm ơn.
Lo xong việc cho Vương Báo Quốc, Diệp Trạch Đào lại nghĩ bắt đầu từ giờ mình cũng cần có một số nhân viên tâm phúc trong thành phố.


Bình Luận (0)
Comment