Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 393

Tuy nói là mời tạm một bữa, nhưng nơi thư kí đặt vẫn rất tốt, đều là những chỗ ăn uống rất hợp khẩu vị. Trên đường đi mọi người đều nói chuyện phiếm, nhưng không trao đổi quá nhiều về chuyện cá nhân, Phương Mai Anh và Hô Diên Ngạo Bác chỉ nói về những chuyện vui hồi còn đi học.
Khi Diệp Trạch Đào đi cùng mọi người tới, nhìn thấy rất nhiều nhân viên cơ quan ăn cơm ở đó, tất nhiên, cán bộ lãnh đạo vẫn chiếm đa số.
Tới tiệm cơm, khi thấy thư khí đi sắp đặt, Diệp Trạch Đào cũng vội cùng thư kí đi ra ngoài.
Trông thấy Diệp Trạch Đào muốn giúp, thư kí của Hô Diên Ngạo Bác bèn cười nói:
- Chủ tịch huyện Diệp, cậu vào cùng mọi người đi, không có việc gì to tát đâu, tôi thu xếp xong cả rồi.
- Thật là phiền cho anh quá!
Diệp Trạch Đào chân thành nói.
Nhìn thấy thái độ của Diệp Trạch Đào, anh thư kí vốn muốn tạo mối quan hệ tốt với Diệp Trạch Đào, giờ tỏ ra rất vui, mỉm cười nói:
- Tôi là Phó Cận Lâm, đây là danh thiếp của tôi, sau này liên lạc nhiều nhé.
Diệp Trạch Đào liền đưa hai tay ra nhận, sau đó hắn cũng dùng hai tay đưa lại danh thiếp của mình rồi nói:
- Sau này còn phải nhờ anh Phó chiếu cố nhiều hơn.
Phó Cận Lâm cũng đưa hai tay ra nhận rồi nói:
- Cậu em à, sau này có việc gì cứ nói, anh em với nhau đừng khách khí.
Qua lại mấy câu, hai người đã tỏ ra thân thiết hơn nhiều.
Hai người cười cười nói nói sắp xếp mọi chuyện xong xuôi, sau đó mới quay về phòng.
Hô Diên Ngạo Bác thấy Diệp Trạch Đào và Phó Cận Lâm thân thiết với nhau, khuôn mặt ông ta cũng nở nụ cười tươi.
Phương Mai Anh vẫn luôn quan sát Diệp Trạch Đào, nhìn thấy hắn ra ngoài một lúc, khi quay lại đã thân với thư kí của Hô Diên Ngạo Bác rồi, trong lòng cũng thầm khen, “Thằng nhóc này có mắt nhìn khá đấy!”
Nói thật, Phương Mai Anh giờ cũng đang rất mâu thuẫn, trong lòng cũng không biết đối với Diệp Trạch Đào có suy nghĩ ra sao.
Hôm nay đột nhiên gặp Diệp Trạch Đào, hắn ở ngoài còn đẹp trai phong độ hơn cả trong ảnh, nhìn chàng thanh niên này, lại nghĩ tới con gái của mình, Phương Mai Anh cũng muốn tiến thêm một bước, tìm hiểu suy nghĩ của Diệp Trạch Đào.

Tình hình con gái như thế nào bà ta biết quá rõ, cứ nghĩ tới con gái phải chịu biết bao thiệt thòi như vậy, bà ta lại có ý muốn cố gắng hết sức để con gái hạnh phúc.
Phương Mai Anh biết, chuyện hôn sự với Vi Chính Quang gần như hủy hoại con gái bà, nếu không phải vì cuộc hôn nhân đó, con gái bà nhất định sẽ rất hạnh phúc.
Trong chuyện hôn nhân của con gái, Trịnh gia đã khiến con gái phải chịu thiệt thòi, Phương Mai Anh cũng rất đau lòng cho con gái.
Đúng lúc bà ta không biết phải làm thế nào, thì lại nhận thấy con gái mình đang có phần thay đổi, vẻ mặt lạnh lùng vốn có đã biến mất, ở nhà cũng bắt đầu hoạt bát ra, đặc biệt còn học cách ăn diện nữa.
Sự thay đổi này khiến Trịnh Thành Trung và Phương Mai Anh rất vui.
Phương Mai Anh mỗi khi nhắc chuyện này với Trịnh Thành Trung, vẻ mặt Trịnh Thành Trung đều rất kỳ lạ. Sau này, khi Phương Mai Anh gặng hỏi, mới phát hiện đã xuất hiện một nhân vật tên là Diệp Trạch Đào.
Cứ như vậy, Diệp Trạch Đào bắt đầu tiến vào tầm mắt của Phương Mai Anh.
Càng tìm hiểu về Diệp Trạch Đào, Phương Mai Anh càng thấy kinh ngạc, chàng thanh niên này mới làm việc có hơn một năm mà đã làm nên một trận chiến lớn như vậy, đây quả không phải là việc người thường có thể làm được.
Một lần nữa tán gẫu với Trịnh Thành Trung về Diệp Trạch Đào, Trịnh Thành Trung cũng vẫn tỏ ra tán thưởng như trước.
Với địa vị của Trịnh Thành Trung hiện giờ, căn bản không cần phải làm cái chuyện hôn nhân liên kết nữa, vả lại, tình trạng của Trịnh Tiểu Nhu ai cũng biết, cô ấy là con dâu Vi gia, mà Vi Hồng Thạch giờ đang là Phó chủ nhiệm văn phòng Trung ương, nghe nói rất có thể sẽ được thăng chức, với một nhân vật như vậy, hôn nhân của Trịnh Tiểu Nhu quả có chút không dễ dàng, điều này cũng đang khiến cho Trịnh Thành Trung cảm thấy đau đầu.
Con gái muốn thế nào thì cứ như vậy đi!
Đây là kết luận mà sau khi hai vợ chồng họ có được sau bàn bạc với nhau.
Phương Mai Anh cũng đã nghĩ tới một kết thúc tốt đẹp hơn, đó chính là để Diệp Trạch Đào kết hôn cùng Tiểu Nhu. Tuy nhiên, cùng với việc bố mẹ Diệp Trạch Đào đến thủ đô bàn chuyện hôn sự với Lưu gia, Phương Mai Anh đã hiểu rằng, để Diệp Trạch Đào lấy con gái bà ấy thì có lẽ là không được.
Vốn dĩ trong lòng Phương Mai Anh đang không vui, lúc tán gẫu với con gái về chuyện này một lần nữa, thì bà ta lại phát hiện ra tình hình mới.
Liên tục bị gặng hỏi, Trịnh Tiểu Nhu cuối cùng cũng tiết lộ chút chuyện bí mật giữa cô và Hoàng Hân.
Chuyện này khiến cho Phương Mai Anh lặng người đi, Lưu gia này cũng thật không biết xấu hổ, cái cách như vậy mà cũng nghĩ ra được!
Lúc đó Phương Mai Anh rất tức giận, muốn tìm Hoàng Hân để hỏi cho ra nhẽ, kết quả lại khiến bà ta buồn bực chính là thái độ của con gái bà.
Khi nhận thấy rõ ràng là con gái chấp nhận kết quả như vậy, điều này càng khiến cho Phương Mai Anh càng buồn bực thêm.

Cơm cũng chẳng buồn ăn, buổi tối đợi Trịnh Thành Trung về, Phương Mai Anh liền nói chuyện này với ông ấy.
Trong suy nghĩ của Phương Mai Anh, Trịnh Thành Trung có thể sẽ tức điên lên, kết quả lại một lần nữa khiến bà bất ngờ chính là thái độ bình tĩnh của chồng bà.
Lời nói của chồng đến giờ vẫn đang hiện lên trong đầu bà.
- Mai Anh à, tình trạng của Tiểu Nhu như vậy, dựa vào tình hình hiện giờ của con bé, nếu lại ép nó lấy một người nó không yêu, thì em có biết là hậu quả sẽ ra sao không? Với tính cách của con bé, anh lo sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nó đã phải trả cái giá quá lớn rồi, chuyện này anh đã sớm biết. Thằng nhóc đó là người không tồi, bề ngoài ổn, năng lực cũng được, đặc biệt là còn biết những thủ đoạn chính trị, người như vậy sẽ tiến rất xa!
Phương Mai Anh nói:
- Với tình hình gia đình như vậy, anh cho rằng cậu ta sẽ phát triển được chứ?
Trịnh Thành Trung liền cười nói:
- Khó nói lắm!
Phương Mai Anh gặng hỏi mới biết Diệp Trạch Đào, Hoa Uy cùng vài người nữa không ngờ đều là người cùng hội cùng thuyền, trong lòng bà ta càng cảm thấy ngạc nhiên.
Hiện giờ bà ta cũng ít nhiều hiểu ý của chồng mình, con gái cho dù có tìm một người đàn ông khác cũng chưa chắc tìm được người thích hợp. Tình hình như thế này đã là tốt lắm rồi, Diệp Trạch Đào đó xem ra có rất nhiều mối quan hệ, nếu làm không tốt thì thật sẽ gây ra một số tình hình.
Nói đến chuyện hôn sự của con gái, Trịnh Thành Trung lại tỏ ra khá thoáng, nói:
- Lưu gia đã như vậy, thì tôi sẽ dành thời gian nói chuyện với Lưu Đống Lưu, có những chuyện phải nói cho rõ ràng mới được!
Sau khi Diệp Trạch Đào ngồi xuống, liền trông thấy Phương Mai Anh không ngừng nhìn mình, hắn lập tức cảm thấy không được tự nhiên chút nào.
Hô Diên Ngạo Bác trông thấy tình huống này, trong lòng không ngừng cười thầm, tình hình hôm nay quả thật thú vị!
Tuy nhiên, Hô Diên Ngạc Bác vẫn cười nói:
- Mọi người đều là người quen, đừng gò bó như vậy, Trạch Đào à, sau này phải năng tới thăm bác gái cậu. Cậu phải biết là, bác trai Trịnh cậu là Bí thư thành phố Bắc Kinh, đến lúc đó phải xin ông ấy giúp một tay, có như vậy thì huyện của các cậu mới phát triển nhanh được.
Diệp Trạch Đào liền vội nói:
- Đến lúc đó cháu phải làm phiền bác gái rồi.

Phương Mai Anh cười nói:
- Được thôi, hôm nào tới nhà tôi chơi nhé.
Vừa nghĩ tới việc Diệp Trạch Đào thật sự tới nhà mình, thì vấn đề phải tiếp đãi Diệp Trạch Đào như thế nào lại khiến bà ta đau đầu, Phương Mai Anh trong lòng không ngừng cười khổ, “Con gái mình rốt cuộc là trúng phải độc gì vậy!”
Thấy dáng vẻ đẹp trai phong độ của Diệp Trạch Đào, Phương Mai Anh ít nhiều trong lòng cũng hiểu ra được, bà ta thầm nghĩ, “Chả trách con gái lại thích cậu ta, quả thật rất đẹp trai, thôi vậy, việc đã tới nước này, thì chỉ còn cách để như vậy thôi.”
Đang nghĩ chuyện này, Phương Mai Anh liền nhận được điện thoại của Trịnh Tiểu Nhu.
Thấy con gái gọi tới, Phương Mai Anh bèn liếc Diệp Trạch Đào một cái, bà ta có cảm giác rằng, tên tiểu tử này này chắc chắn đã nói chuyện này với con gái, xem ra thì hai người tiến triển cũng rất nhanh đấy.
Nghĩ đến quan hệ của hai đứa thân thiết như vậy, ánh mắt bà nhìn Diệp Trạch Đào cũng có vẻ dịu dàng hơn nhiều.
“Quan hệ giữa tên tiểu tử này với con gái đã rất thân thiết rồi!”
- Mẹ, mẹ đang ở đâu thế?
Trịnh Tiểu Nhu có vẻ nóng vội, cô có chút lo lắng mẹ cô và Diệp Trạch Đào mà tranh cãi thì xong thật rồi.
Cái gọi là quan tâm tất loạn, lúc Trịnh Tiểu Nhu gọi tới, Diệp Trạch Đào và mẹ cô đang ngồi ăn cơm cùng nhau.
Phương Mai Anh là một người rất thú vị, nghe con gái hỏi vậy, bà ta liền nói:
- Mẹ đang ngồi ăn cơm cùng Diệp Trạch Đào, con có muốn đến không?
Khi nói những lời này, bà ta liếc mắt nhìn Diệp Trạch Đào một cái, thấy vẻ mặt bất an của Diệp Trạch Đào, Phương Mai Anh lại cảm thấy vô cùng thoải mái.
Vã mồ hôi!
Diệp Trạch Đào liền toát cả mồ hôi, mẹ Trịnh Tiểu Nhu cũng thật là một người liều lĩnh!
Hắn cũng không ngờ bà ta lại gọi con gái tới, nếu ngồi cùng nhau, thì sẽ thành cái chuyện gì cơ chứ!
Hô Diên Ngạo Bác ngồi đó càng thầm vui vẻ, lúc còn đi học, ông ta đã biết cái tính này của Phương Mai Anh, thấy bà ta trêu con gái mình, cảm thấy cũng rất thú vị.
Trông thấy Diệp Trạch Đào ngồi đó bất an, Hô Diên Ngạo Bác càng cảm thấy thú vị hơn, ông ta nói với Diệp Trạch Đào:
- Trạch Đào, cậu rất thân với Tiểu Nhu phải không?
Cái này hoàn toàn là biết rõ rồi còn hỏi.

Diệp Trạch Đào đành nói:
- Có quen, có quen ạ.
- Vậy gọi con bé tới ăn cùng đi!
Lúc này Trịnh Tiểu Nhu đang ở đầu dây bên kia cầm điện thoại sững sờ, “Mẹ mình không ngờ lại chạy tới ăn cơm cùng Diệp Trạch Đào!”
Càng nghĩ càng lo, cô liền vội nói với mẹ:
- Vậy được, con qua đó đây.
A!
Lần này ngược lại là Phương Mai Anh có chút bất an, “Con bé Tiểu Nhu này tại sao lại vội vàng như vậy?”
Đúng lúc nghe thấy câu nói của Hô Diên Ngạo Bác.
Phương Mai Anh đột nhiên nhớ ra Hô Diên Ngạo Bác là được điều từ Ninh Hải tới Bắc Kinh, có thể ông ta cũng biết chút chuyện giữa Diệp Trạch Đào và Tiểu Nhu, bà ta liền chuyển ánh mắt về phía Hô Diên Ngạo Bác rồi nói:
- Hô Diên à, hôm nay rất vui nhỉ!
Hô Diên Ngạo Bác vốn muốn đùa một chút, thấy bộ dạng như vậy của Phương Mai Anh, liền cười nói:
- Ha ha, chỉ là thêm đôi đũa thôi mà!
Phương Mai Anh liền nói vào điện thoại:
- Chú Hô Diên con cũng đang ở đây, muốn tới thì tới mau đi!
Nghe thấy không phải chỉ có mẹ cô và Diệp Trạch Đào ngồi với nhau, Trịnh Tiểu Nhu liền thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực, rồi mới nhớ ra rằng bản thân cô đã tỏ ra lo lắng quá mức rồi.
Nghĩ tới mẹ mình đã biết chuyện này, mặt cô liền đỏ ửng lên, ở đầu dây bên kia chần chừ một hồi, muốn đi mà lại không dám đi.
Lát sau, Trịnh Tiểu Nhu thầm nghĩ, “Dù sao nhiều nhất là bị cười cho một chút, như vậy cũng tốt, nhân cơ hội này ngồi cùng nhau, đến xem xem mẹ có thái độ gì.”
Ở đó tỉ mỉ soi vương ngắm vuốt một hồi lâu, trong lòng có chút thấp thỏm, Trịnh Tiểu Nhu lúc này mới lái xe tới chỗ ăn cơm.


Bình Luận (0)
Comment