Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 435

Cuộc nói chuyện với Tào Giản Đài thật tốt, Tào Giản Đài biểu hiện muốn tới Thảo Hải xem một chút, có dự án phù hợp, y sẽ hợp tác với Thảo Hải, điều này cũng khiến Diệp Trạch Đào vui mừng.
Tuy chỉ là ngồi uống cùng nhau chén trà rồi trò chuyện, nhưng cảm giác của Diệp Trạch Đào lại rất vui. Sau khi hẹn gặp lại Tào Giản Đài liền đi đến nhà Điền Lâm Hỉ.
Lần này Tào Giản Đài không gò ép gì nữa, sau khi nhìn thấy Diệp Trạch Đào gọi taxi rời đi, Tào Giản Đài mỉn cười. Lần tiếp xúc này thật tuyệt, có lần gặp gỡ như này, kế tiếp chỉ cần kinh doanh hợp pháp, sẽ tạo lập được mối quan hệ mật thiết với Diệp Trạch Đào.
Tào Giản Đài suy xét bất luận thế nào cũng sẽ tiến hành hợp tác quy mô lớn với Thảo Hải.
Thứ hợp tác này không vì lợi nhuận nhiều, mà vì việc mở rộng mối quan hệ với Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào cũng hiểu rõ phương hướng của Tào Giản Đài, thế nhưng, đối với con người của Tào Giản Đài không cần gạt bỏ, cảm thấy người này chân thật hơn nhiều so với những kẻ khác.
Ngồi trong taxi, Diệp Trạch Đào nhắm mắt trầm tư nghĩ Thảo Hải rốt cuộc có những dự án gì có thể hợp tác với Tào Giản Đài.
Xí nghiệp của Tào Giản Đài khá lớn, nếu hình thành quan hệ hợp tác, mậu dịch đối ngoại ở Thảo Hải nhất định sẽ có một bước đột phá mới.
Tài nguyên ở Thảo Hải có nhiều, hàng tre trúc, vật liệu đá, dược liệu những thứ này hoàn toàn có thể xuất khẩu ra nước ngoài.
Xe đi được nửa đường, Diệp Trạch Đào bất ngờ nhận được cuộc gọi của Vệ Hùng Phi gọi tới.
- Diệp Trạch Đào, tôi hỏi cậu, việc của Vũ Hinh là sao, thế nào lại xuất ngoại?
Giọng của Vệ Hùng Phi lộ vẻ bực tức, trong lòng tỏ vẻ rất không vui.
Bận nhiều như vậy, Diệp Trạch Đào vẫn chưa gọi điện cho Vệ Vũ Hinh, từ sự việc xảy ra hôm đó, Diệp Trạch Đào cũng chỉ gọi tới cho Vệ Vũ Hinh có hai lần, khi đó Vệ Vũ Hinh nói gần đây cô rất bận, không có chuyện đừng gọi đến.
Diệp Trạch Đào công việc bận bịu, vẫn chưa gọi điện qua.
Thấy Vệ Hùng Phi hỏi như vậy, Diệp Trạch Đào sửng sốt hỏi:
- Là thế nào?
- Diệp Trạch Đào, nếu Vũ Hinh xảy ra chuyện gì, cậu không xong với tôi đâu!
Vệ Hùng Phi chút nữa thì hét lên.
Vệ Hùng Phi định đập tan chiếc điện thoại.
Cầm điện thoại trong tay, Diệp Trạch Đào liền ngẩn người ra.
Nhanh chóng, Diệp Trạch Đào gọi lại cho Vệ Vũ Hinh.
Kết quả không liên lạc được.

Lại không ngừng gọi đi, nhưng cũng không liên lạc được.
Nghĩ lại những lời nói của Vệ Vũ Hinh, Diệp Trạch Đào mới hiểu ra, Vệ Vũ Hinh đã quyết ra đi!
- Dừng xe!
Từ trên xe bước xuống, Diệp Trạch Đào đi tới ngồi ở bên đường.
Rút điếu thuốc ra, Diệp Trạch Đào hít mạnh.
Trong đầu hiện lên hình ảnh lúc bên cạnh Vệ Vũ Hinh.
Vệ Vũ Hinh vốn chẳng yêu cầu một điều gì từ bản thân mình, cứ thế lặng lẽ đứng một bên, thấy sự phát triển khó khăn của xã Xuân Trúc, cô cũng dốc sức giúp đỡ.
Diệp Trạch Đào thầm trách bản thân, cảm thấy trong mấy người phụ nữ, mình phải xin lỗi nhất vẫn là Vệ Vũ Hinh.
- Đồng chí, ném tàn thuốc bừa bãi phạt tiền!
Ném đầu thuốc lá xuống đất, Diệp Trạch Đào cũng không hay mình đã ngồi đây được bao lâu.
Nghe thấy tiếng nói, khi ngẩng đầu lên, lại thấy một người đàn bà trên tay cầm bao hồng, đang đứng trước mặt mình nói.
Diệp Trạch Đào bị kích động đến nỗi muốn đánh người, lại nghĩ việc làm của bản thân quả thật là sai.
- Thế nào, muốn đánh người?
Người đàn bà phòng bị lớn tiếng nói.
Diệp Trạch Đào hết sức lấy lại bình tĩnh.
- Một đầu thuốc lá 5 tệ!
Người đàn bà nói.
Lấy ra tờ một trăm tệ, Diệp Trạch Đào đưa cho đối phương, quay người hướng về phía khác rời đi.
- Trả anh tiền thừa!
Người đàn bà chạy theo, đem tiền để vào tay Diệp Trạch Đào.
Cầm lấy tiền trên tay, Diệp Trạch Đào đi không mục đích.

Thấy một người ăn xin ngồi bên đường, Diệp Trạch Đào để tiền vào trong bát của người đó.
Diệp Trạch Đào lúc này cảm thấy tìm không ra mục tiêu.
Đi đến một công viên đang mở, khi Diệp Trạch Đào bước vào, liền thấy một chiếc ghế dài, khắp người dường như không còn sức lực, Diệp Trạch Đào nằm lên chiếc ghế đó.
Hai mắt nhìn trời, bản thân Diệp Trạch Đào cũng không biết nên làm gì mới tốt.
Diệp Trạch Đào biết rằng cuộc sống tình cảm của bản thân rất loạn, vẫn luôn không có ý nghĩ tránh né việc này, mà còn có một loại cảm giác hưởng thụ khi được ở bên cạnh những người phụ nữ kia. Thế nhưng, sự rời đi của Vệ Vũ Hinh, một vấn đề hiện tại đang bày ra trước mặt hắn, cuộc sống tình cảm của bản thân rốt cuộc nên giải quyết ra sao đây?
Hoàn toàn loạn mất rồi!
Lần lượt mấy người phụ nữ hiện ra trước mặt Diệp Trạch Đào, đối với tình hình của những người phụ nữ này, trong lòng Diệp Trạch Đào rất rõ. Bất kể là Ôn Phương và Phương Di Mai giờ có biểu hiện như thế nào, hai người ấy thực ra đối với cảm tình của mình càng nhiều chính là do ảnh hưởng quyền lực, họ càng chú ý đến sự phát triển quyền lực của bản thân, nói ra chẳng phải là thứ tình cảm thuần khiết.
Lưu Mộng Y sắp trở thành vợ của mình, Diệp Trạch Đào đối với việc hôn nhân này chỉ có thể cười đau khổ. Nếu nói Ôn Phương và Phương Di Mai không có tâm tư thuần khiết, bản thân mình đối với việc hôn sự của nhà họ Lưu lẽ nào lại không mang theo cái thứ không thuần khiết kia?
Về phần Trịnh Tiểu Nhu, có lẽ mình đam mê sắc đẹp của cô ta, đương nhiên, hiện giờ cũng vẫn đã bắt đầu có chút tình cảm.
So sánh lại mối quan hệ của từng người phụ nữ với mình, Diệp Trạch Đào phát hiện, chỉ có Vệ Vũ Hinh trong quan hệ với mình là còn tốn tại một thứ tình cảm thuần khiết. Ai cũng không có ý đồ đạt được cái gì của đối phương, mọi người đều gắng sức nỗ lực.
Đang có một thứ đáng quý như vậy, Diệp Trạch Đào lại luôn hết sức tìm cách trốn tránh, không nghĩ đem Vệ Vũ Hinh ở bên mình.
Đi rồi!
Cô ấy rốt cuộc cũng đi rồi!

Nhìn lên bầu trời, Diệp Trạch Đào không biết rốt cuộc Vệ Vũ Hinh đi đến đất nước nào, nghĩ đến cô một người con gái, khi tự mình đi đến một đất nước khác, Diệp Trạch Đào cảm thấy áy náy nhiều hơn.
Rất khuya Diệp Trạch Đào mới đến nhà Điền Lâm Hỉ.
Nhìn thấy bộ dạng bước vào của Diệp Trạch Đào, Điền Lâm Hỉ hơi giật mình hỏi:
- Sao vậy?
Ngồi xuống ghế, Diệp Trạch Đào đáp:
- Không có gì.

Điền Lâm Hỉ lắc đầu nói:
- Xem bộ dạng cậu giống như đang thất tình vậy, sắp kết hôn rồi, thành ra như vậy. Đó là một biểu hiện chưa chín chắn!
Trước mặt Điền Lâm Hỉ, Diệp Trạch Đào biết vốn không giấu nổi việc gì, thở dài, lấy bao thuốc ra.
Điền Lâm Hỉ khẽ mỉn cười nói:
- Mỗi người đều có một tuổi trẻ, ai cũng phải trải qua một vài khó khăn, nếu không nghĩ thoáng, thì sẽ đi đến bất lực!
Suy nghĩ rất lâu, đầu của Diệp Trạch Đào vẫn trong tình trạng loạn cả lên. Bây giờ cùng ngồi với Điền Lâm Hỉ, nghe ông ta nói như vậy, Diệp Trạch Đào cũng muốn tìm một người để tâm sự nỗi lòng của mình.
Đưa Ôn Phương và Phương Di Mai điều đi xa Thảo Hải, Diệp Trạch Đào hiểu Điền Lâm Hỉ biết mối quan hệ của mình với hai người con gái này.
- Thầy, thầy cho rằng trên đời này có thứ tình cảm không bị pha tạp, xen lẫn với bất kì cái gì không?
Điền Lâm Hỉ sửng sốt, nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Có!
Diệp Trạch Đào ngẩn ngơ, nhìn Điền Lâm Hỉ.
Điền Lâm Hỉ chỉ vào chậu hoa nói:
- Cậu nói chậu hoa đặt ở kia, cậu không yêu thương chăm sóc, nó có thể tồn tại lâu không?
Diệp Trạch Đào nhìn về phía chậu hoa.
Điền Lâm Hỉ lại nói:
- Bất kể tình cảm sâu đậm cũng phải trải qua thời gian khảo nghiệm. Trong dòng sông thời gian, tất cả mọi thứ đều cũng sẽ bị xóa nhòa, tình cảm cũng giống vậy! Nếu cậu một lòng để tâm đến tình cảm, chăm chút tiến hành che chở nó, tình cảm này vẫn sẽ tiếp tục duy trì.
Diệp Trạch Đào rút điếu thuốc ra, trong đầu vẫn còn đang rất loạn.
Điền Lâm Hỉ nói:
- Thật ra thì, một người con gái ra đi, đối với cậu mà nói cũng là chuyện tốt, ít nhất cũng không khiến cậu càng khó nghĩ!
Diệp Trạch Đào giật mình nhìn Điền Lâm Hỉ hỏi:
- Sao thầy biết?
Điền Lâm Hỉ nói với Diệp Trạch Đào:
- Cậu à, không phải tôi nói với cậu, chuyện phụ nữ cậu phải chú ý một chút chứ!
Diệp Trạch Đào có chút đỏ mặt.

Điền Lâm Hỉ nói:
- Tình hình bây giờ rất phức tạp, cậu mau chóng làm xong việc quay về Thảo Hải nhé. Gốc rễ của cậu là ở Thảo Hải, việc phụ nữ đừng nghĩ nhiều quá như vậy. Đời người như làn khói thuốc thoảng qua, đem cái hữu hạn của thời gian làm những việc có ý nghĩa nhất mới được, về phần tình cảm cứ đem cất vào trong lòng đi!
Diệp Trạch Đào đáp:
- Tôi hiểu ra rồi!
Điền Lâm Hỉ nói:
- Cậu hiện giờ chỉ là cấp huyện, người nhìn vào cậu thì nhiều. Nếu như có một ngày cậu trưởng thành trở thành cây đại thụ, tình cảm nữ sắc sẽ trở thành chuyện nhỏ, bây giờ cần phải chú ý.
Diệp Trạch Đào thật ra cũng hiểu rõ lý lẽ này, việc ra đi của Vệ Vũ Hinh quá đột ngột, khiến hắn nhất thời không thể chấp nhận mà thôi, giờ cũng dần dần bình tĩnh lại rồi, nói:
- Em đi tắm cái đã!
Điền Lâm Hỉ mỉm cười nói:
- Có thể nghĩ thông là tốt, không có việc gì là quá lớn, dù trời có sụp xuống, Vệ Vũ Hinh chẳng qua đi ra nước ngoài học tập một chút, cậu cứ yên tâm!
A!
Diệp Trạch Đào nhìn về phía Điền Lâm Hỉ.
Điền Lâm Hỉ nói:
- Đừng dính vào chuyện phụ nữ nữa, chuyên tâm làm tốt công việc của cậu, đến một thời điểm nhất định, các cậu vẫn có thể gặp lại nhau!
Nhìn Điền Lâm Hỉ lại cầm quyển tiểu thuyết kiếm hiệp trên bàn, trong lòng Diệp Trạch Đào tràn đầy cảm kích, biết là tất cả những việc này đều là Điền Lâm Hỉ âm thầm giúp mình, Ôn Phương và Phương Di Mai thầy cũng giúp mình điều đi rồi, đoán là Vệ Vũ Hinh cũng là thầy âm thầm chuyển công tác, tất cả những sự việc đều nghĩ cho mình.
- Thầy…
Khi Diệp Trạch Đào muốn nói cái gì đó, lại cảm thấy không thể nói ra.
Hất bàn tay, Điền Lâm Hỉ nói:
- Bây giờ tình hình phức tạp, Vi Hoành Thạch đảm nhiệm Bí thư Thành ủy, phe họ Tạ cũng rục rịch, Lâm Bá Thành cũng là kẻ khiến người ta để tâm. Cậu ở Thảo Hải cũng chẳng phải lúc mọi chuyện đều suôn sẻ, tôi không thể giúp cậu được cái gì cả, tất cả vẫn phải dựa vào cậu mà làm. Tình hình của cậu không bằng bọn người dưới được mạ vàng đó, bọn họ có người nhà che chắn, dù có chuyện gì xảy ra cũng không thể xảy ra vấn đề lớn. Cậu thì khác, xảy ra chuyện chính là đánh mất luôn con đường tiền đồ của bản thân!
- Vâng, ngày mai em làm xong việc lập tức trở về Thảo Hải!
Nhìn bóng Diệp Trạch Đào, Điền Lâm Hỉ khẽ gật đầu, Diệp Trạch Đào này tâm địa còn chưa thật cứng rắn, không làm chút chuyện để mài rũa, rèn luyện, thì sự trưởng thành của hắn không thể nhanh lên được.
Hiện tại xem ra, sau khi Diệp Trạch Đào trải qua một lần xung động tư tưởng, đối với tình cảm yêu đương hẳn sẽ nhận thức rõ ràng hơn một chút.


Bình Luận (0)
Comment