Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 476

Diệp Trạch Đào có một ý tưởng, giả dụ có thể kéo anh cả của Tạ gia xuống, thì sự uy hiếp đối với mình sẽ giảm xuống một bậc.
Có hay không khả năng này không vậy?
Diệp Trạch Đào càng nghĩ càng cảm thấy hứng thú đối với việc Lâm Bá Thành đã nói về một số chứng cứ của Tạ gia.
Quả nhiên Lâm Bá Thành đã có tính toán sẵn, ông ta biết làm như thế nào để thu hút sự thích thú của mình.
Diệp Trạch Đào đối với quá trình chính trị của mình cũng có một ít kinh nghiệm. Đối phó với đối thủ, nếu có thể đánh ngã thì nhất định phải đánh ngã, đặc biệt là các nhân viên cấp cao ở thành thị, kinh nghiệm của bọn họ ở trong chính trị vô cùng phong phú. Chỉ cần có một chút cơ hội, bọn họ có thể phát triển lại từ đầu. Đó không phải là một chuyện nhỏ, người bị đánh ngã nếu thật sự có thể đứng lên lại, thì đó chính là một thảm họa.
Thì phải xem trên tay của Lâm Bá Thành đã thật sự có đủ vật có thể lấy mạng của Tạ gia không.
Bây giờ tâm chí của Diệp Trạch Đào toàn bộ điều vào việc này, nếu có thể làm được, tất nhiên đây là một việc động trời.
Và cũng không biết thật sự Lâm Bá Thành nắm trong tay bao nhiêu phần?
Từ biểu hiện của Lâm Bá Thành có thể biết được, ông ta hẳn là đã có một số đồ vật trên tay, nếu không nắm chắc được, ông ta cũng sẽ không nói ra sự việc này.
Phương Di Mai đi làm rồi, Diệp Trạch Đào ngồi trên ghế không suy xét tính khả thi của việc này.
Việc làm đầu tiên của Diệp Trạch Đào chính là quay số điện thoại của Hô Diên Ngạo Bác.
Sau khi điện thoại thông rồi, Diệp Trạch Đào liền nói:
- Ba nuôi, có một việc như thế này, ba xem thử tính khả thi của nó như thế nào?
Hô Diên Ngạo Bác không hiểu rõ Diệp Trạch Đào có chuyện gì, nói:
- Con nói đi.
Diệp Trạch Đào liền đem những câu nói của Lâm Bá thành nói nói lại với Hô Diên Ngạo Bác một lần.
Sau khi nói xong, Diệp Trạch Đào nói:
- Ba có cho rằng việc này có thể ảnh hưởng đến anh cả của Tạ gia không?

Hô Diên Ngạo Bác trầm tư một hồi nói:
- Điều quan trọng là còn phải coi trên tay của Lâm Bá Thành nắm được những đồ vật đó bao nhiêu phần là sự thật, đặc biệt những đồ vật đó có liên quan đến anh cả của Tạ gia không.
Diệp Trạch Đào cũng biết điều này thật sự là điều quan trọng, nếu không thể tạo thành mối đe dọa anh cả của Tạ gia, việc này sẽ rất khó đạt được mục đích.
- Lâm Bá thành nhìn có vẻ nắm chắc.
- Trạch Đào, con có thể không biết được một chút nội tình, anh cả và anh ba của Tạ gia cũng không hài hòa.
Diệp Trạch Đào thầm than một tiếng, nếu thật sự như vậy, vậy không thì không còn cách nào để lật đổ ông ta rồi.
Diệp Trạch Đào nói:
- Nếu trong tay của Lâm Bá Thành thật sự có được điểm yếu của Tạ Dật, ba có cho rằng Tạ Dật sẽ xảy ra chuyện không?
Hô Diên Ngạo Bác nói:
- Cho dù không thể đánh ngã ông ta, nhất định vẫn còn một số lực đả kích.
Hô Diên Ngạo Bác nói:
- Trạch Đào, Bây giờ sắp đến lúc thay đổi nhiệm kỳ mới, con phải biết một chút, trung ương hi vọng không có bất kì sự ảnh hưởng nào đến sự ổn định.
Diệp Trạch Đào liền thở dài một hơi, xem ra việc của anh cả Tạ gia không có cách nào ảnh hưởng được rồi.
Tuy nhiên, Diệp Trạch Đào cũng là một nhân vật khi chưa đạt được mục đích nhất định sẽ không trì hoãn, khi chưa tới được giây phút cuối cùng hắn ta cũng sẽ không dễ dàng lùi bước.
Trong mắt lộ ra vẻ kiên nghị, trong lòng Diệp trạch Đào đã hạ quyết tâm, bất kể kết quả của việc này như thế nào cũng nên thử một lần mới được.
Ít nhất cũng khiến cho Tạ Dật sống không được yên!
Gọi điện thoại xong cho Hô Diên Ngạo Bác, Diệp Trạch Đào mới quay số điện thoại của Điền Lâm Hỉ.

Chăm chú nghe hết câu chuyện kể lại của Diệp Trạch Đạo, thái độ của Điền Lâm Hỉ so với với Hô Diên Ngạo Bác có chút không giống, Điền Lâm Hỉ nói:
- Con nói với Lâm Bá Thành, nói là ngày mốt ta sẽ đến Ninh Hải, lúc đó chúng ta sẽ gặp nhau.
- Thưa thầy, tính khả thi của việc này có bao nhiêu?
- Trạch Đào, con phải biết rằng, trình độ làm quan của Lâm Bá Thành, trong tay của ông ta nếu không có một số đồ vật thì không thể nào thành nòng cốt của Tôn Tường Quân đâu!
Nói tới đây, Điền Lâm Hỉ than một tiếng nói:
- Lâm Bá Thành này thật sự là một nhân vật không tệ, đáng tiếc!
Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy đáng tiếc nói:
- Không ngờ rằng Tôn hệ lại có được nhân vật như thế này!
Điền Lâm Hỉ nói:
- Thực ra, nhân vật như thế này ở đâu cũng có, Lưu gia của các con cũng có dạng người như vậy, chỉ có điều con không phát hiện ra thôi. Thầy muốn nói với con rằng, người giống như vậy của Lưu gia con không thể dùng, bởi vì bọn họ không phải loại mà con có thể thu được trái tim.
Diệp Trạch Đào âm thầm gật đầu, nếu những người đó đã thật sự hạ quyết tâm trung thành với Lưu hệ, mình cũng chỉ là loại người Lưu gia đặt ở một góc tường nào đó thôi, bọn họ không có khả năng toàn bộ quy tụ qua đây, việc này mình phải suy xét lại một chút mới được.
- Trạch Đào, về phía Cao Thường Thiên thầy đã điện thoại thông báo với ông ta rồi, con có thể qua ông ta ngồi một chút .
- Thưa thầy, lần này tính khả thi của ông ta được bao nhiêu?
Diệp Trạch Đào cảm giác Điền Lâm Hỉ đang tận tình giúp đỡ Cao Thường Thiên.
Điền Lâm Hỉ mỉm cười nói:
- Trạch Đào, rất nhiều việc là do con người làm ra, con không phải vẫn đang nghĩ đến việc xuống tay với Tạ gia sao? Nếu chúng ta làm tốt, bất kì việc gì cũng có tính khả thi cả, đương nhiên, nếu con có thể làm cho người ta ủng hộ một chút, tính khả thi của Cao Thường Thiên sẽ càng cao.

Diệp Trạch Đào liền hiểu được ý nghĩa của Điền Lâm Hỉ, Điền Lâm Hỉ cũng hi vọng mình có thể thuyết phục được người của Lưu gia, nếu có thể có được sự giúp đỡ của Lưu gia, Cao Thường Thiên đương nhiên có thể phát huy khả năng.
- Thưa thầy, con sẽ liên lạc với phó trưởng ban Cao liền.
Suy nghĩ của Diệp Trạch Đào chính là mình sẽ trực tiếp gặp Cao Thường Thiên nói chuyện về hoàn cảnh, nếu thật sự Cao Thường Thiên này đối với mình có khẩu vị, giúp đỡ ông ta một chút đối với mọi người đều có lợi.
Điền Lâm Hỉ rất thông minh, lập tức biết được suy nghĩ của Diệp Trạch Đào, trong lòng không chỉ có suy nghĩ, ngược lại còn rất vui mừng. Diệp Trạch Đào có thể tự thông qua phán đoán của mình để làm việc, điều đó đã nói rõ rằng Diệp Trạch Đào đã trưởng thành.
- Tốt lắm, Trạch Đào à, chỉ cần có được phán đoán của chính mình.
Gọi xong điện thoại, sau khi Diệp Trạch Đào suy nghĩ toàn bộ câu chuyện lại một lần, lúc này mới thông qua chỗ Phương Di Mai để có được số điện thoại của Cao Thường Thiên.
Lúc này trong ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy, Cao Thường Thiên ngồi ở chổ đó đang nghĩ đến sự việc trong cuộc điện thoại của Điền Lâm Hỉ. Theo lời nói trong cuộc điện thoại vừa gọi đến của Điền Lâm Hỉ, lần này mình có thể thăng chức hay không, điều quan trọng chính là còn phải nhìn xem thái độ của một người, nếu người này ủng hộ, thì mình đã có thể nắm trong tay tám mươi phần trăm rồi.
Diệp Trạch Đào!
Nghĩ lại Điền Lâm Hỉ nói cái tên này, trong lòng Cao Thường Thiên có một cảm giác kỳ lạ, không ngờ lại là người thanh niên này!
Một chủ tịch huyện nhỏ không ngờ lại có thể ảnh hưởng đến cấp cao!
Đối với sự việc này, thực ra Cao Thường Thiên không có loại trừ, đối với Diệp Trạch Đào người này, Cao Thường Thiên cũng có một số hiểu biết, ông ta cũng chỉ biết được Diệp Trạch Đào là đệ tử của Điền Lâm Hỉ mà thôi.
Cao Thường Thiên lại tin tưởng Điền Lâm Hỉ, lão điền này không phải bình thường, ông ta cho rằng Diệp Trạch Đào có thể giúp đỡ mình, như vậy, nhất định Diệp Trạch Đào đó có thể giúp được mình.
Thế nhưng Cao Thường Thiên cũng có chút sốt ruột, bây giờ hoàn cảnh trong tỉnh có sự thay đổi phức tạp, sự việc Dương Hiên bị điều đi không những chỉ là một tin đồn, mà còn có tính khả năng rất lớn. Dưới hoàn cảnh như thế này, chính mình còn có khả năng thăng chức không, hẳn là mau chóng liên lạc với Diệp Trạch Đào mới được!
Ôi!
Cao Thường Thiên lại thở một tiếng, mình đường đường chính chính là một phó trưởng ban của ban tố chức cán bộ tỉnh ủy, chẳng lẽ lại thật sự phải chủ động liên hệ đối phương sao?
Và cũng không có giao tiếp với Diệp Trạch Đào qua, điều này làm cho Cao Thường Thiên cảm thấy có chút khó xử.
Cao Thường Thiên đối với Diệp Trạch đào cũng có ít nhiều nhận xét, Diệp Trạch Đào này như thế nào mà không chủ động một chút nhỉ?
Vào đúng lúc Cao Thường Thiên có chút ngồi không yên, Diệp Trạch Đào gọi điện thoại đến.
- Trưởng ban Cao, tôi là Diệp Trạch Đào ở huyện Thảo Hải, không biết anh có thời gian không, tôi muốn báo cáo với ông một số công việc.
Diệp Trạch Đào cũng không tiện nói thẳng, lúc mình nói ra câu nói đó cũng có chút buồn cười. Người ta là phó trưởng ban của ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy, cần nghe báo cáo công việc lại nghe một chủ tịch huyện để báo cáo sao?

Tuy nhiên, Diệp Trạch Đào cũng chỉ còn lấy lý do như thế, hắn ta biết rằng nếu Điền Lâm Hỉ đã nói với Cao Thường Thiên về mình. Như vậy, Cao Thường Thiên nên biết phải làm như thế nào, nếu lúc này Cao Thường Thiên cũng không biết làm việc, như vậy, thì năng lực của Cao Thường Thiên cũng chỉ có hạn thôi.
Điện thoại thông rồi, Diệp Trạch Đào chờ Cao Thương Thiên nói chuyện.
Vốn dĩ Cao Thường Thiên rất tình cờ nhận cuộc gọi này chính mình cũng cảm thấy số điện thoại lạ, trong lòng còn đang suy nghĩ, số điện thoại này của mình có rất ít người biết, chỉ chuyên dùng để nghe những cuộc điện thoại của nhân vật quan trọng, số điện thoại lạ này rốt cuộc là ai gọi đến vậy?
Đột nhiên lúc đó nghe được đối phương nói mình là Diệp Trạch Đào, Cao Thường Thiên phát hiện không ngờ chính mình đã đợi cuộc điện thoại này trong thời gian rất lâu rồi!
- Ha ha, là Tiểu Diệp à, lão Điền sớm đã nói với tôi về cậu rồi, tôi đã đợi điện thoại của câu rất lâu rồi!
Một câu nói như thế này liền nói lên tất cả, càng nói rõ hơn đã có sự chuyển giao của Điền Lâm Hỉ.
Diệp Trạch Đào nghe được Cao Thường Thiên nói như thế, liền biết được Cao Thường Thiên quả nhiên có để tâm đến mình.
- Trưởng ban Cao, tôi muốn lại chỗ anh báo cáo một chút công việc, không biết anh có thời gian nào rảnh không?
Cao Thường Thiên cười nói:
- Nói câu nói báo cáo làm cái gì, ông Điền là lãnh đạo của tôi, cậu lại là đệ tử của ông ta, quan hệ của chúng ta cũng coi như là rất thân rồi, nếu cậu muốn đến đây, bất cứ lúc nào tôi cũng có thời gian.
Thái độ của Cao Thường Thiên đã hạ xuống vô cùng thấp, tỏ vẻ rất rõ rằng ông ta luôn luôn chờ đợi sự xuất hiện của Diệp Trạch Đào.
Nói tới đây, Cao Thường Thiên nói thêm:
- Tiểu Diệp, hay là vậy đi, nếu cậu không có chuyện gì nữa, tôi sẽ cho đồng chí Phương Di Mai sắp xếp một chút, chúng ta gặp nhau mới được.
Diệp Trạch Đào thầm than một tiếng, nơi nào cũng có người biết để tâm!
Phương Di Mai là thông qua mối quan hệ của Điền Lâm Hỉ được điều đến ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy, việc này đối với một vị phó trưởng ban hẳn là đã biết, không ngờ rằng Cao Thường Thiên lại đem việc này ghi nhớ lại trong lòng.
Chỉ cần truy xét chỗ đến của Phương Di Mai, Cao Thường Thiên đương nhiên sẽ điều tra ra Phương Di Mai là người của mình. Lần này Cao Thường Thiên biểu hiện ra muốn Phương Di Mai sắp xếp, đấy chính là muốn biểu đạt với mình một sự thân thiết, quả nhiên Cao Thường Thiên này không tầm thường!
Gọi xong điện thoại, Diệp Trạch Đào lại nghĩ đến một việc quan trọng, nếu Cao Thường Thiên có thể biết được Phương Di Mai là hệ của chính mình, người khác nhất định cũng sẽ biết. xem ra cũng nên mau chóng điều Phương Di Mai đến một nơi khác để rèn luyện thôi, trên người của Phương Di Mai đã đánh ấn của mình rồi, cô ta ở trong ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy không có cách nào trở thành nhân vật mật thám được.
Chỉ còn cách để Phương Di Mai ở phía dưới, phát triển của cô ta có thể nhanh hơn một chút.


Bình Luận (0)
Comment