Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 493

Hồ Vũ Mị rõ ràng là người rất có kinh nghiệm, động tác của tay rất nắm chắc, đáng lẽ Diệp Trạch Đào còn cho rằng thật sự là ngoài ý muốn. Sau khi bị Hồ Vũ Mị dùng vài thủ đoạn như thế này, dĩ nhiên trong lòng cũng có một cảm giác bồn chồn. Vốn lẽ đối với Hồ Vũ Mị đã có phòng bị, khi giương mắt vừa nhìn, liền nhìn thấy trong ánh mắt của Hồ Vũ Mị lộ ra một vẻ đắc ý…
- Không sao!
Diệp Trạch Đào dùng tay ngăn lại động tác tay của Hồ Vũ Mị, sau đó đứng dậy nói:
- Anh đột nhiên quên đi một việc, anh phải đi gặp một vị lãnh đạo cũ, có việc gì lần sau hãy liên lạc đi.
Giả bộ nhìn đồng hồ, Diệp Trạch Đào nói:
- A, đến muộn rồi, anh phải về khách sạn thay quần áo.
Khi đang nói chuyện đã vội vàng đi ra ngoài.
Hồ Vũ Mị không nghĩ tới ở thời điểm quan trọng nhất Diệp Trạch Đào lại có bộ dạng như thế này, rất buồn bực nói:
- Anh Diệp, anh nổi giận rồi, anh đừng nổi giận mà, em không phải cố ý đâu!
Lúc nói chuyện, trong ánh mắt cũng bộ dạng muốn khóc.
- Tiểu Hồ, có câu nói anh phải nhắc nhở em, đi đường phải đi đường chính, nếu em thật sự chạy vào đường ngang ngõ tắt, thì không có ai có thể cứu em cả!
Diệp Trạch Đào thật sự cảm thấy Ninh Quân thật không đáng, hôm nay đến đây là muốn kiểm chứng một chút về phán đoán của mình. Không nghĩ đến đối phương lại có một người phụ nữ như thế này, loại phụ nữ này trong lòng của Diệp Trạch Đào, là ở mức độ thấp nhất.
Vốn đang muốn dùng bộ dạng đáng thương này để đổi lấy sự đồng tình của Diệp Trạch Đào, nhưng đã nhìn thấy Diệp Trạch Đào rời khỏi với tốc độ nhanh. Hồ Vũ Mị cũng có chút ngây người, cũng quên mất việc đưa Diệp Trạch Đào ra ngoài.
Sự ứng biến của Hồ Vũ Linh vẫn còn kém so với chị của cô ta quá nhiều, càng không thể ngờ sự việc lại xảy ra như thế.
Qua một hồi, lúc không còn nhìn thấy hình bóng của Diệp Trạch Đào nữa, Hồ Vũ Mị mới giật mình, lớn tiếng nói:
- Anh Diệp, anh Diệp, em đưa anh về.
Lúc hai người phụ nữ đuổi ra ngoài, cũng là lúc nhìn thấy Diệp Trạch Đào ngồi vào một chiếc taxi.
Nhìn thấy chiếc taxi đó rời khỏi nhất nhanh, trong lòng Hồ Vũ Mị càng thêm buồn bực.

- Em gái, việc chị xếp sếp cho em, sao em không làm theo sự sắp xếp đó?
Hồ Vũ Mị nhìn về phía em gái mình.
Lúc Hồ Vũ Linh nhìn xung quanh, Hồ Vũ Mị lôi cô ta một cái, hai người đi vào trong căn phòng lúc nãy.
- Chị, tất cả món ăn ngày hôm này đều sử dụng những vật phẩm bổ để nấu không phải chị vẫn luôn dạy em như thế sao, ăn cơm xong rồi. Sau đó mướn phòng ca hát lúc đó mới dùng thuốc, em đều dựa theo phương thức như thế để chuẩn bị.
Ánh mắt nhìn qua một lược món ăn trên bàn, Hồ Vũ Mị khẽ nhíu mày nói:
- Thật là không thể ngờ được, nghị lực của Diệp Trạch Đào này tốt như vậy!
- Chị, có phải Diệp Trạch Đào kinh thường chúng ta không?
- Chị mới không tin người đàn ông háo sắc Ninh Quân không thể tin cậy được, bất kể như thế nào chúng ta cũng phải làm cho Diệp Trạch Đào bị sập bẫy!
- Chị, bên Quế Đại Tùng không phải có tiến triển sao, Diệp Trạch Đào chỉ mới là một bí thư huyện uỷ nhỏ thôi!
- Em đó, em nên tìm hiểu nhiều một chút đối với sự việc ở trên quan trường, em đã quá coi thường năng lực của Diệp Trạch Đào rồi. Không phải nói Quế Đại Tùng, Phương Thuận Chương những người này cũng phải dựa vào Diệp Trạch Đào. Ninh Quân chẳng phải là rất mạnh sao? Bọn họ cũng phải nhìn sắc mặt của Diệp Trạch Đào đấy!
- Chị, làm sao bây giờ?
Hồ Vũ Mị nói:
- Chẳng lẽ là bởi vì mối quan hệ của Ninh Quân?
Lại lắc lắc đầu nói:
- Diệp Trạch Đào người này thật sự là một người kỳ lạ, tin đồn rằng hắn ta cũng có một chút mối quan hệ nam nữ. Nhưng mà, chị cũng cố ý điều tra một chút mới phát hiện, người này sống rất thanh khổ, cũng không có với phụ nữ có quá nhiều quan hệ!
- Chị, lần trước không phải chị nói hắn ta thích sử dụng phụ nữ sao? Ôn Phương, Phương Di Mai, Lâm Vũ Tiên, Quách Hồng Lệ những người phụ nữ này đều là phụ nữ đẹp. Đều là người Diệp Trạch Đào sử dụng, em thì không tin nhiều người phụ nữ như thế cũng không quan hệ một người nào trong bọn họ.
Nhìn thoáng qua em gái mình một cái, Hồ Vũ Mị nói:

- Em và chị chẳng phải cũng là người đẹp trong số những người đẹp sao, kết quả thì như thế nào chứ? Em cho rằng ngoại trừ chị âm thầm điều tra thì ngoài ra không có người nào nữa sao? Sai rồi, có không ít người đang âm thầm theo dõi đó, kết quả có thể khiến cho chúng ta không ngờ được đâu. Trong thời gian Diệp Trạch Đào ở Thảo Hải thật sự là không có bất kì quan hệ nam nữ nào với một người phụ nữ, nhiều lắm cũng chỉ là quan hệ qua lại bình thường trên công việc.
- Đúng vậy, thật là kỳ lạ, Ôn Phương và Phương Di Mai cũng được điều đến Thảo Hải, nếu có quan hệ giữa bọn họ hẳn là phải thường xuyên liên lạc, bây giờ xem ra thật sự là không có quan hệ gì rồi!
- Lần này sau khi chị biết Diệp Trạch Đào tới tỉnh thành, cũng âm thầm cho người theo dõi một chút, kết quả là chỉ thấy Diệp Trạch Đào với Phương Di Mai và Ôn Phương gặp nhau.Tuy nhiên, cũng chỉ là loại tình huống nói về công việc, nhều lắm cũng chỉ là mấy lần lúc theo dõi bị lạc mất người. Có cảm giác như có người đang âm thầm giúp hắn ta làm cho người của chị bị tách ra, sau đó đều nhìn thấy hắn từ chỗ Điền Lâm Hỉ đi ra.
- Chị, sau lưng Diệp Trạch Đào còn có một ông lớn như Điền Lâm Hỉ ủng hộ, nếu có thể dựa vào hắn ta, như vậy thật sự là một chỗ dựa vững chắc rồi!
- Ai nói là không phải, rất tiếc thằng ranh đó thông minh khôn khéo quá!
- Chị, ở bên trong có lắp đặt thiết bị quay phim, đáng tiếc là không có bất cứ cái gì có ích cả.
Hai nguời rất nhanh đã đi qua một căn phòng khác, Hồ Vũ Mị đem một cái máy mở ra, trên tivi liền có hình ảnh Diệp Trạch Đào ăn cơm vừa nãy.
Xem hình ảnh nội dung, nghĩ lại hoàn cảnh lúc đó, hai người phụ nữ cùng nhìn nhau, Hồ Vũ Linh nói:
- Chị, căn bản là không ích lợi gì!
- Nhớ lại lúc đó chúng ta cứ nghĩ rằng Ninh Quân khó có thể sập bẫy, nên cũng có ghi lại một vài thứ ở trong này. Kết quả thằng cha Ninh Quân đúng là vô dụng, rất dễ dàng thì đã sập bẫy rồi. Những gì lưu lại trong này căn bản là chưa sử dụng qua, chỉ vào thời điểm quan trọng mới sử dụng thôi!
Hồ Vũ Mị lắc lắc đầu.
- Chị, chúng ta tại sao phải làm như vậy?
- Em thì biết cái gì, em hãy xem thử hoàn cảnh của chúng ta bây giờ, những người trong tổ chức của chúng ta đã chạy hết rồi. Càng sẽ có nhiều người chú ý đánh vào trên người chúng ta, không tìm một chỗ dựa vững chắc làm sao được? Thật sự là không được, Quế Đại Tùng tuy rằng có già một chút, cũng có thể dựa vào ông ta!
- Chị không lo lắng anh Ninh sẽ biết à? Quế Đại Tùng già quá rồi, nghĩ đến đã cảm thấy buồn nôn rồi!
- Hừ, thằng cha Ninh Quân đó rất khó có thể về lại Hắc Lan, cho dù anh ta có về đây thì cũng chẳng phải sợ, tới lúc đó chúng ta sẽ đem nhược điểm của anh ta lộ ra ngoài, chị thì không sợ anh ta sẽ không nghe lời của chúng ta đó!
Hình ảnh trên tivi đã chuyển đến đoạn tình huống rượu đổ lên quần của Diệp Trạch Đào.
Nhìn thấy toàn bộ quá trình rất ngắn, Hồ Vũ Mị nghiêm túc nhìn những hình ảnh đó, xem xong rất khẽ than ra một tiếng nói:

- Rất tiếc cái bàn che mất rồi, bằng không cũng có thể ít nhiều sử dụng được một chút!
Hồ Vũ Linh có chút đỏ mặt nói:
- Chị, em nhìn thấy Diệp Trạch Đào rất cường tráng, thế nhưng không có phát hiện được hắn ta cùng với bất kì người phụ nữ nào có vấn đề, chẳng lẽ cái kia của hắn ta bị hỏng?
Khẽ cười một tiếng, Hồ Vũ Mị nói:
- Ai nói hắn ta không được, cường tráng nữa là khác!
Hồ Vũ Linh liền nhìn chị một cái.
Trong ánh mắt của Hồ Vũ Mị có một chút mơ màng nói:
- Em không biết đâu, lúc đó chị đã cố ý nhéo một cái, hôm nay ăn quá nhiều thức ăn bổ dưỡng, thật sự là rất cường tráng, rất hiếm có à!
Lúc nói câu nói này, trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh.
Hai người phụ nữa, cũng ăn không ít những thức ăn bổ dưỡng này.
Hồ Vũ Mị cũng ở thời gian rất dài không làm chuyện đó nên trong lòng cũng có một chút bồn chồn.
Nhìn em gái mình, Hồ Vũ Mị tiến lên một bước không ngờ ôm lấy Hồ Vũ Linh.
Diệp Trạch Đào cũng không biết tình hình sau khi mình rời khỏi, sau khi xe taxi về đến khách sạn, trong tay Diệp Trạch Đào ôm lấy một cái áo khoác, vừa vặn che khuất nơi bị rượu đổ ướt rất nhanh đi vào phòng ở của chính mình.
Tắm gội một cái, sau khi thay bộ đồ trên người, Diệp Trạch Đào lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Hôm nay toàn bộ quá trình nhìn có vẻ rất bình thường, Nhưng mà, Diệp Trạch Đào vẫn luôn có tâm trạng một loại cảm giác bất an.
Lúc ngồi ở chỗ này suy nghĩ cẩn thận một hồi, Diệp Trạch Đào liền nghĩ đến lúc Điền Lâm Hỉ giảng giải thuật Ngũ Cầm Hí có nói qua với mình luyện Ngũ Cầm Hí tới một gian đoạn nhất định nào đó sẽ có được một loại cảm giác dự đoán đối với các tình huống nguy hiểm. Nghe nói lãnh đạo cũ của ông ta cũng đã có mấy lần vì cảm giác dự đoán này mà thoát khỏi nguy hiểm, Lúc đó cũng chỉ là nghe một chút mà thôi. Bây giờ nhớ đến, Diệp Trạch Đào cảm thấy chẳng lẽ Ngũ Cầm Hí của mình tu luyện có tiến bộ, cũng có nhiều lần chính mình đối với những nguy hiểm xung quanh dường như cũng có một loại cảm giác dự đoán.
Lắc lắc đầu, Diệp Trạch Đào cũng âm thầm cười chính mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Làm như thế nào đây!
Diệp Trạch Đào ngồi ở đây có một chút tình huống tâm hoảng ý loạn, cảm thấy vật đàn ông của chính mình cũng có chút mãnh liệt.
Lúc này điện thoại trong phòng vang lên, lúc Diệp Trạch Đào bắt máy điện thoại lên, không ngờ trong điện thoại truyền đến tiếng của một người phụ nữ:

- Thưa ông, có cần phục vụ không?
- Cái gì?
- Thưa ông, chúng tôi có các loại mát xa, tay nghề của những cô gái rất đúng chỗ.
Nghe đến đây, Diệp Trạch Đào dập máy điện thọai, nhìn khách sạn này cũng có chút hối hận, lúc đó tùy tiện tìm một khách sạn để ở. Cũng không có nghĩ đến hoàn cảnh của khách sạn này, xem ra đây là khách sạn có thể cung cấp các dịch vụ tình dục rồi!
Trong Lòng buồn bực, nhưng cũng vì cuộc điện thoại này làm cho tâm trạng bồn chồn bị hắn trấn áp lại càng thêm loạn.
Ngồi thiền ở trên giường, Diệp Trạch Đào chỉ có thể nhanh chóng vận chuyển công pháp Ngũ Cầm Hí.
Lúc bắt đầu bởi vì đã sử dụng một lượng thuốc bổ quá lớn đó chính là nguyên nhân khiến cho hắn thật lâu không có cách nào bình tâm lại.
Theo thời gian qua đi, Diệp Trạch Đào cũng không biết sau khi vận chuyển hết bao nhiêu phần công pháp, toàn bộ tâm tình mới có thể xem như là từ từ ổn định lại.
Di động sớm đã tắt đi, Diệp Trạch Đào ở trong phòng yên tĩnh tiến hành sự vận chuyển của công pháp.
Bất thình lình, Diệp Trạch Đào nghe được cơ thể của chính mình truyền đến một âm thanh nhỏ, mặc cho âm thanh nhỏ đó truyền ra ngoài. Diệp Trạch Đào phát hiện toàn bộ ý thức của mình xuất hiện một loại biến hóa kì lạ, cảm nhận không được tình trạng của cơ thể mình. Chỉ còn biết được đó chính là vẫn còn tồn tại đôi mắt của mình, đôi mắt này ở bên trong một không gian vô cùng kì lạ trở nên lớn vô cùng, cứ như vậy giống như một vị thần nhìn tất cả không gian này.
Rất kì lạ, đôi mắt của Diệp Trạch Đào cứ như vậy dừng lại rất lâu ở trong không gian.
- Cơ thể đi đâu rồi?
Trong lòng của Diệp Trạch Đào có chút hốt hoảng, vội vàng tìm kiếm cơ thể của chính mình
Rất nhanh, đôi mắt của Diệp Trạch Đào cũng biến mất rồi, cơ thể cũng đã tìm trở về. Nhưng mà, cùng với sự biến mất của tình huống đó, Diệp Trạch Đào từ trong không gian công phu đó mà tỉnh táo lại.
- Đã xảy ra chuyện gì thế này?
Diệp Trạch Đào cảm giác được tinh thần của mình lại lần nữa lưu lạc ở ngoài, bất luận tình huống gì cũng không có phát sinh biến đổi cả.
Ngồi ở chỗ này cân nhắc cảm giác hưởng thụ được, Diệp Trạch Đào tiếp tục vận chuyển công pháp Ngũ Cầm Hí, ý định một lần nữa tiến vào loại phản ứng môi trường đó. Một tiếng đồng hồ đã trôi qua, Diệp Trạch Đào cũng không có cách nào lần nữa tiến vào hoàn cảnh giống như vậy.
Hít một tiếng, Diệp Trạch Đào kéo chăn ra nằm xuống ngủ.


Bình Luận (0)
Comment