Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 529

- Chú em, đây là một số tình hình mà tôi đã tìm hiểu được của huyện Lục Thương. Cậu xem xem, không chừng đối với cậu lại có ít nhiều tác dụng.

Luyện Ngũ Cầm Hí một lúc, Trần Hỷ Toàn lấy từ trong phòng ra một tập tư liệu nhìn qua rất dầy.
Diệp Trạch Đào ánh mắt sáng lên, nếu có thể biết được một ít tình hình ở huyện Lục Thương, đối với những bước triển khai công tác tiếp theo có lợi thế, nhìn Trần Hỷ Toàn nói:
- Cảm ơn anh!
- Ha ha, chỉ là giơ tay thôi mà. Cậu cũng biết đó, những người này của chúng tôi làm những chuyện khác không được, bỏ ra một ít tiền, thì thứ gì cũng có thể kiếm được. Chẳng qua cũng chỉ là một vài tình hình ở huyện mà thôi, cũng chẳng phải chuyện gì to tát lắm, được cậu dạy Ngũ Cầm Hí cho, mới thật đúng là tuyệt. Gần đây tôi cảm giác dương khí rất sung mãn!
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Vậy thì cố gắng luyện đi, có dược liệu cũng có thể bồi bổ thêm một chút.
Trần Hỷ Toàn cười ha hả nói:
- Cái này không cần chú em nói, tôi đã mua đồ ở vấn đề này rồi, đến lúc tôi sẽ cho cậu một ít, cảm giác nguyên khí cần phải bổ sung thêm nhiều mới hiệu quả.
Diệp Trạch Đào và Trần Hỷ Toàn hàn huyên một hồi, lúc này mới cầm tập tài liệu rời đi.
Tình hình ở huyện giải quyết cũng kha khá rồi, Diệp Trạch Đào biết rằng ngày mình rời khỏi huyện Thảo Hải càng ngày càng đến gần.
Mấy ngày nay việc mà Diệp Trạch Đào làm được nhiều nhất là tới các xã, thị trấn đi xác nhận lại một số dự án, hắn hy vọng trước khi mình đi sẽ vì nhân dân Thảo Hải làm thêm chút chuyện.
Nhân dân cũng không tụ tập nữa, nhưng mà mỗi lần Diệp Trạch Đào tới huyện đều cảm giác thấy sự quyến luyến không muốn rời xa của quần chúng, điều đó khiến hắn rất cảm động.
Cầm tư liệu này, Diệp Trạch Đào về đến nhà liền chậm rãi lật ra xem.
Quả nhiên lần này chuyện lũ xung đê ở huyện Lục Thương, bí thư huyện ủy và chủ tịch huyện đều có trách nhiệm. Bị bắt rồi, hiện tại chủ trì công tác chính là Phó bí thư Liễu Khâm Trí. Theo hiểu biết, Liễu Khâm Trí vẫn ngầm tranh đấu. Trong suy nghĩ của ông ta, lần này sẽ được thăng làm bí thư, kết quả lại không đạt lên vị trí này.
Châm một điếu thuốc, nhìn ảnh chụp trông giống người đàn ông giàu có, Diệp Trạch Đào có một cảm giác, đây chính là một đối thủ của mình. Diệp Trạch Đào không tin ông ta lần này không được thăng chức còn có cảm giác tốt đẹp gì với mình.

Lại nhìn Phó chủ tịch thường trực hiện tại của huyện, người này là Cảnh Quốc Ninh, là người ở Lục Thương. Người này là đại biểu của địa phương, nghe nói ở địa phương tiếng có nói khá cao, không ít cán bộ đều nghe lời của ông ta.
Nhìn lại người này, Diệp Trạch Đào nhìn thấy một vẻ mặt không có ác ý, dường như không có tinh thần quá lớn. Tuy nhiên, bức ảnh kia chụp rất đúng chỗ, ánh mắt rất sáng.
Nhìn một hồi, thời gian trôi qua thật nhanh, Diệp Trạch Đào lúc này cũng hiểu biết nhất định tình hình lãnh đạo ở huyện Lục Thương.
Diệp Trạch Đào suy nghĩ nhất vẫn là tình hình quần chúng huyện Lục Thương.
Tư liệu của Trần Hỷ Toàn đưa rất đầy đủ, không hổ là người làm ăn, tiến hành điều tra toàn diện tình hình kinh tế của huyện.
Huyện Lục Thương cũng là một huyện nghèo khó, tuy nhiên không giống Thảo Hải là tỉnh Tây Giang vẫn coi trọng việc xây dựng đường. Một tuyến đường quốc lộ cao cấp đã thông suốt qoàn huyện, cũng không còn vấn đề đóng kín. Lần này xảy ra chuyện tham ô, tham nhũng, hủ bại này chủ yếu chính là những sự hủ bại đó khi xây dựng con đường quốc lộ kia, đã làm ngã ngựa một vài lãnh đạo ở huyện.
Quan chức mà hủ bại thì quần chúng sẽ phải khổ vô cùng!
Đây là Diệp Trạch Đào sau khi xem xong rút ra được.
Đây vẫn là một địa phương có tính bài xích vô cùng nghiêm trọng, người bên ngoài chân chen không lọt được, cán bộ lãnh đạo có tinh thần bài xích khá mạnh. Cấp trên phái đi vài vị lãnh đạo, cuối cùng ngoại trừ một người chủ động ra, mấy lãnh đạo toàn bộ đều xảy ra chuyện.
Hóa ra là một địa phương như vậy!
Diệp Trạch Đào xem xong ngồi đó nhắm mắt trầm tư, nơi này khó trách tổ chức lại để mình vào, thật đúng là một khúc xương khó gặm.
Đối với tình hình huyện Lục Thương xem ra đã có hiểu biết rõ ràng, Diệp Trạch Đào cảm thấy trọng trách trên vai mình lập tức nặng lên. Ý của cấp trên chính là sau khi mình tới địa phương này, hoàn toàn đánh vỡ tình hình thế lực bản địa đóng kín lại, phải tuyên truyền tư tưởng phát triển, dẫn dắt quần chúng thoát khỏi đói nghèo.
Điện thoại gọi tới của Điền Lâm Hỷ.
- Trạch Đào, thế nào? Đến địa phương mới cần phải có sự chuẩn bị về tâm lý. Ta cũng biết tình hình ở địa phương đó không hề đơn giản.
- Tôi đang xem tư liệu ở huyện Lục Thương, nơi này quả nhiên là không ít vấn đề.
Điền Lâm Hỷ sửng sốt, ông ta cũng không có thế lực ở tỉnh Tây Giang, phải tốn khá khá công sức mới tìm hiểu được chút tình hình. Không ngờ Diệp Trạch Đào đang ở một nơi xa xôi tận Thảo Hải lại đang ngồi xem tài liệu về huyện Lục Thương. Đối với chuyện này, Điền Lâm Hỷ cảm thấy có chút tò mò, cười ha hả nói:
- Cậu đã tìm hiểu về tài liệu ở địa phương đó rồi à?



Diệp Trạch Đào liền đem chuyện của Trần Hỷ Toàn nói qua một chút.
Sau khi nghe xong, Điền Lâm Hỷ cười nói:
- Tôi biết Trần Hỷ Toàn này, ở hải ngoại có ảnh hưởng nhất định, không ngờ ông ta lại giúp cậu.
- Thầy à, không có cách nào, ông ta muốn học Ngũ Cầm Hí, thầy lại không phải đối tôi dạy cho người khác, đành phải dạy cho ông ta!
Điền Lâm Hỷ cười nói:
- Lãnh đạo cũ nói rồi, có duyên thì có thể dạy, tôi thì không có năng lực đó. Cậu xem rồi xử lí đi, chỉ cần thích hợp, cậu dạy ông ta vài cái. Luyện Ngũ Cầm Hí cũng cần ngộ tính, tôi chỉ có thể luyện đến trình độ hiện tại. Xem ra cậu còn có thể đi xa hơn. Gần đây lãnh đạo cũ cũng áp dụng tính ngộ của cậu vào trong bài tập, nghe nói cũng đã đạt được hiệu quả tốt lắm, đây là chuyện tốt.
Nói một lúc về chuyện Ngũ Cầm Hí, giọng điệu Điền Lâm Hỷ chợt ngưng lại nói:
- Trạch Đào, lần này không thể so với cậu ở Thảo Hải, lãnh đạo cũ đã cảnh giới tôi, lần này bất kể là ai cũng không giúp được cậu, tất cả đều dựa vào năng lực của cậu. Hơn nữa cũng dặn dò, chuyện cậu đến Lục Thương nhất định phải khiêm tốn. Ngoại trừ một vài người, không nên có nhiều người biết được tình hình bối cảnh của cậu.
Diệp Trạch Đào hiểu đây là tiến thêm một bước bắt đầu khảo sát, nói:
- Tôi hiểu rồi!
Điền Lâm Hỷ có chút lo lắng nói:
- Đến một nơi mới, quan sát nhiều hành động ít, tất cả đều phải cẩn thận mới được.
- Đúng rồi, Trạch Đào, cha nuôi của cậu lần này được điều đi Tân Cảng làm Bí thư Thành ủy.

Diệp Trạch Đào ánh mắt sáng ngời nói:
- Thật tốt quá!
Điền Lâm Hỷ cười nói:
- Đây là chuyện tốt, cậu gọi điện thoại cho ông ấy đi.
Điền Lâm Hỷ gác điện thoại, tâm trạng Diệp Trạch Đào cũng không tồi, thật không ngờ Hô Diên Ngạo Bá lại thăng quan nhanh như vậy, đã là một trong những Uỷ viên bộ Chính trị!
Gọi điện thoại cho Hô Diên Ngạo Bác, thư ký của Hô Diên Ngạo Bác nhận điện thoại, nhìn thấy là điện thoại của Diệp Trạch Đào, thư ký không dám chậm trễ, vội nói:
- Trạch Đào, bí thư đang tổ chức một cuộc họp, tôi đi nói với ông ấy một tiếng.
- Không cần, không cần, tôi gọi điện thoại hỏi thăm tình hình thôi, không có chuyện gì lớn.
Nói xong bèn hàn huyện với thư ký vài câu rồi cúp máy.
Ngồi đó, Diệp Trạch Đào liền nghĩ đến những ảnh hưởng của chuyện này với mình. Thêm Hô Diên Ngạo Bác, mình sẽ có thêm hai người trong bộ Chính trị ủng hộ, độ mạnh sẽ vô cùng lớn.
Lại nghĩ tới những điều Điền Lâm Hỷ nói về yêu cầu của Hoa Uy, Diệp Trạch Đào biết rằng cho dù là có hai đại trợ lực này, tạm thời cũng đừng mong được sử dụng. Điều đến Lục Thương chính là một sự khảo sát, tổ chức muốn khảo sát năng lực toàn diện của bản thân. Mình tin rằng chỉ cần chủ động tìm kiếm hỗ trợ, thì cuộc khảo sát lần này sẽ kết thúc. Trong chuyện này, bất kể là Điền Lâm Hỷ hay Trịnh Thành Trung, bọn họ đều thừa hiểu. Chưa tới thời điểm mấu chốt, hoặc nói không chừng lực lượng đối sánh quá lớn, lại rõ ràng tình huống chỉnh người, bọn họ sẽ không ra tay.
Khi nghĩ đến một vài người như Vi Hoành Thạch, Diệp Trạch Đào cũng hiểu được, bọn họ cũng biết tình hình này. Nếu như đã biết rồi thì bọn họ sẽ không phạm phải việc dùng những người có cấp bậc cao đến chèn ép mình, tất cả đều trong quy tắc phạm vi tiến hành.
Biết tình hình như vậy, Diệp Trạch Đào cũng ít nhiều yên tâm một ít, chỉ cần sự khác biệt không quá lớn, căn bản không có bất kỳ vấn đề gì.
Nghĩ đến Trần Đại Tường, Diệp Trạch Đào trên mặt tươi cười, rất nhiều người chắc chắn không thể nghĩ rằng Trần Đại Tường lại là trợ thủ âm thầm của mình.
Cầm những tài liệu kia, Diệp Trạch Đào lại xem, nhíu mày. Theo tài liệu thấy được một vài tình hình, không ít lãnh đạo ở thành phố Cừ Dương đều đi lên từ huyện Lục Thương. Thành phố Cừ Dương cũng tồn tại tình hình bài xích căng thẳng như vậy. Chính là ở thành phố có một vài lực lượng rắc rối khó gỡ bỏ và vận động, cũng mới tạo nên cục diện này của huyện Lục Thương. Trần Đại Tường tới địa phương như vậy, liệu anh ta có thể thích ứng sao?
Cái này cũng là một vấn đề!
Diệp Trạch Đào thật không ngờ chính mình còn phải đi quan tâm vấn đề sinh tồn của Trần Đại Tường.
Tuy nhiên, Diệp Trạch Đào cũng biết, cùng với sự thâm nhập vào Tây Giang một cách nhanh chóng của Vi Hệ, Trần Đại Tường giành trợ lực rất lớn, cũng không cần quá lo lắng tình hình của anh ta, thời điểm mấu chốt có lẽ Vi Hoành Thạch sẽ ra tay.
Tôn Dân Phú lúc này gõ cửa đi vào, thấy Diệp Trạch Đào đang xem tài liệu, Tôn Dân Phú nói:

- Bí thư Diệp, nói thật, chúng tôi rất tiếc nếu anh rời đi!
Bảo Tôn Dân Phú ngồi xuống, Diệp Trạch Đào nói:
- Căn phòng huyện sắp xếp này các cậu thu về đi.
Tôn Dân Phú vội nói:
- Tôi cùng với anh Trần cũng nghiên cứu một chút, căn phòng này cứ để đó cho anh, khi nào anh về còn phải dùng đến.
Xua tay, Diệp Trạch Đào nói:
- Cứ làm theo quy định, đừng làm đặc biệt.
Tôn Dân Phú biết tính cách Diệp Trạch Đào, cũng không nhiều lời, chỉ có điều lại nói:
- Bí thư Diệp, anh đồng ý với tôi rồi, đến thời điểm thích hợp nhất định phải điều tôi đến công tác bên cạnh anh.
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Được, không vấn đề.
- Bí thư Diệp, anh sắp đi rồi, mọi người hôm nay muốn mời anh uống một chầu rượu.
Diệp Trạch Đào bình thường sẽ không ăn uống suồng sã, lần này nghĩ mình sắp phải rời đi, nghĩ đến thời gian công tác cùng mọi người, khẽ gật đầu nói:
- Được, cậu sắp xếp đi, đừng dùng rượu quá tốt, của ông Bạch tốt đấy. Bây giờ lãnh đạo động cái là dùng rượu ngon, rượu cao cấp, như thế là một kiểu lãng phí.
Tôn Dân Phú cười nói:
- Đây là quy định trước giờ của anh, uống rượu chỉ uống rượu của ông Bạch, chúng tôi trước giờ vẫn làm như thế mà.
Diệp Trạch Đào lúc này mới gật đầu.


Bình Luận (0)
Comment