Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 547

- Bí thư Lục!
Nửa ngày rồi không nghe thấy Lục Khôn có bất kì động tĩnh nào, lúc này Diệp Trạch Đào mới ngẩng đầu lên nhìn Lục Khôn.
Cái hắn trông thấy là sự thay đổi rất lớn trên khuôn mặt của Lục Khôn.
- Bí thư Lục, ông không được khoẻ sao?
Lôi Diên Tùng cũng phát hiện ra sắc mặt của Lục Khôn, liền hỏi một câu.
- À, tôi không sao.
Lúc này Lục Khôn mới thức tỉnh lại, trong lòng đang rất rối loạn, ông ta thật sự không dám suy nghĩ nữa. Ví dụ chính mình cũng xảy ra một số tình huống như thế, vậy thì thật sự là trời sập đất vùi lấp rồi!
Điều chỉnh lại tâm trạng một chút, Lục Khôn biểu hiện ra một vẻ mặt nghiêm túc, nói:
- Xảy ra sự việc như thế này, đã gây lên một sự ảnh hưởng cực kỳ nghiêm trọng, huyện của các anh phải nắm bắt việc này như một việc lớn, nhất định phải bằng mọi khả năng điều tra ra việc này, không thể để cho việc này phát triển lan rộng ra thêm!
Nói đến đây, Lục Khôn nói:
- Như vậy đi, tôi sẽ xem thử coi có thể tiến hành kiểm tra sức khoẻ toàn diện một lần cho các cán bộ.
Liễu Khâm Trí ngạc nhiên nhìn về phía Lục Khôn, nếu ví dụ làm như vậy, không phải càng làm cho sự việc càng thêm lan rộng ra sao, đến lúc đó thì ai cũng sẽ biết đến sự việc đó!
Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy làm như thế sẽ ảnh hưởng lớn đến an ninh trật tự của toàn huyện, muốn nói một chút gì đó, cuối cùng cũng không có nói gì thêm. Không điều tra một chút, đoán chừng toàn huyện cũng sẽ lọt vào một mối nguy hiểm.
Diệp Trạch Đào nhìn về phía Tiêu Hùng Lâm nói:
- Cục Trưởng Tiêu, tôi xem như vậy đi, công tác của bên cục công an cậu tạm thời nắm giữ lại, nhất định phải bảo đảm cục diện yên ổn đoàn kết cho toàn huyện!
Đây chính là Diệp Trạch Đào đã thiết lập cho Tiêu Hùng Lâm một vị trí phụ trách quản lý công việc, điều này làm cho trong lòng của Tiêu Hùng Lâm xuất hiện một cảm giác thiện cảm đối với Diệp Trạch Đào, vội nói:
- Xin tổ chức hãy yên tâm, tôi nhất định sẽ làm tốt công việc được giao.
Nghe ra, Tiêu Hùng Lâm cũng không có nói ra lời nói là mời Bí thư Diệp yên tâm, thằng nhóc này thật sự cũng không muốn khiến cho người khác hiểu lầm anh ta!
Đương nhiên Diệp Trạch Đào cũng không để cho Tiêu Hùng Lâm dễ chịu, cuời nhạt nói:

- Tố chất của đồng chí Hùng Lâm ở mọi phương diện đều không tệ, tôi xem để cho đồng chí Hùng Lâm phụ trách quản lý công việc bên cục công an là thích hợp nhất.
Xưng hô Tiêu Hùng Lâm thành “đồng chí Hùng Lâm”!
Mọi người liền nhìn về phía Tiêu Hùng Lâm.
Cảnh Quốc Ninh cũng nhìn về phía Tiêu Hùng Lâm, có thể xem như Tiêu Hùng Lâm là người cùng hệ với anh ta, suy nghĩ của Cảnh Quốc Ninh đó chính là để cho Tiêu Hùng Lâm lên chức. Nhưng lúc khi nhìn thấy những điệu bộ này của Diệp Trạch Đào, trong lòng cũng có chút giật mình. Tuy rằng hiểu rất rõ trong việc này có thể Diệp Trạch Đào cố ý ly gián, nhưng cũng không có ai có thể bảo đảm được Tiêu Hùng Lâm này sẽ không đầu quân về phía Diệp Trạch Đào.
Rốt cuộc có nên hay không nên thăng chức cho Tiêu Hùng Lâm đây?
Bây giờ Cảnh Quốc Ninh có một chút ít do dự.
Lúc trước Liễu Khâm Trí và Cảnh Quốc Ninh đối với cục công an đã từng có một chút ít động tác tranh giành, chỉ có điều có được sự ủng hộ của Lục Khôn, chức Cục trưởng Cục công an đã rơi vào trong tay của Liễu Khâm Trí. Lần này Bí thư Đảng uỷ Công an và cục trưởng công an đều xảy ra chuyện, việc này làm cho Cảnh Quốc Ninh có thể nhân cơ hội này. Anh ta là muốn nhân cơ hội này có thể đưa người của mình lên chức Cục trưởng Cục công an, Tiêu Hùng Lâm chính là người mà anh ta muốn đưa vào chức vị đó nhất.
Đề cập đến vấn đề nhân sự quan trọng này, Liễu Khâm Trí tuy rằng đau đầu vì vần đề này phải bắt đầu lại tự đầu, nhưng cũng không nghĩ đến sẽ dễ dàng như thế này rơi vào trong tay của Cảnh Quốc Ninh.
Lúc nghe thấy Diệp Trạch Đào cũng ủng hộ Tiêu Hùng Lâm, Liễu Khâm Trí liền nhìn thoáng qua Cảnh Quốc Ninh một cái, trong lòng Liễu Khâm Trí thì nghĩ rằng, chẳng lẽ Diệp Trạch Đào và Cảnh Quốc Ninh đã có sự hợp tác cùng nhau sao?
Trước khi chưa biết được thái độ của Lục Khôn, Liễu Khâm Trí tốt nhất cũng là không nên tuỳ tiện nói chuyện, nhìn về phía Lục Khôn,
Ai cũng không biết được lúc này đây Lục Khôn đang có một cảm giác sắp phải sụp đổ, lúc bình thường cho dù người đó gặp sóng lớn cũng không biết sợ hãi nhưng lúc đụng phải một việc lớn liên quan đến sinh mạng của chính mình. Lúc này tâm trạng cũng sẽ phát sinh ra một thay đổi lớn, dưới sự lo lắng được gì và mất gì, tâm trạng của Lục Khôn đã trở nên rối loạn.
Cảm giác được sự yên lặng trong hội trường, lúc này Lục Khôn mới phục hồi lại, nghiêm túc với cái nhân viên tham dự, nói:
- Các đồng chí, việc này vẫn còn phải chứng thực thêm một bước nữa, mọi người tuyệt đối không được để việc này trở thành tin đồn.
A!
Nghe thấy những lời vừa nói ra của Lục Khôn, nghĩ đến việc vừa rồi còn muốn điều tra hành vi của mọi người, mọi người phát hiện lời nói này của Lục Khôn thật sự rất mâu thuẫn.
Liễu Khâm Trí cũng thấy được sự mâu thuẫn của Lục Khôn, trong lòng liền suy đoán, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
Lúc ánh mắt nhìn về phía Lục Khôn chỉ phát hiện được vẻ mặt của Lục Khôn có chút ít hoảng hốt.
Chuyện gì đã xảy ra rồi đây?

Lúc Liễu Khâm Trí còn đang suy đoán chuyện gì đang xảy ra, thì chỉ nghe thấy Lôi Diên Tùng nói:
- Các Đồng chí, việc này có lẽ có chút nghiêm trọng, gần đây có một loại vi khuẩn xuất hiện ở những người thường cùng ngâm suối nước nóng, hoặc là những người sử dụng qua các dịch vụ tắm hơi chẳng hạn. Tôi xem cũng nên mời bác sĩ chuyên gia về giải thích một chút vấn đề cách phòng ngừa bệnh AIDS mới được đừng làm cho mọi người một phút không chú ý bị nhiễm phải căn bệnh trên, việc đó có lẽ không phải một việc nhỏ. Tôi cho rằng bí thư Lục nói việc tiến hành kiểm tra sức khỏe toàn diện cho toàn bộ cán bộ huyện đó là một việc cực kỳ cần thiết, cũng nên tiến hành một cách sớm nhất.
Lục Khôn sửng sốt, liền nói:
- Không sai, tôi thấy việc này khả thi đó, mời bác sĩ chuyên gia đến giải thích một chút, cũng có thể giải thích những hoài nghi.

Lôi Diên Tùng thật sự là có chút lo lắng, những việc này đó chính là một quả bom, một phút không chú ý, làm không tốt khiến cho mọi người đều bị nhiễm bệnh. Lúc các cán bộ trao đổi một chút tình cảm, có lúc cũng đi xông hơi gì đó cùng nhau, nếu chẳng may mọi người cùng nhau ngâm một chỗ, nhiễm phải loại bệnh này, như thế thì thật sự là chết oan uổng rồi.
Lúc mới bắt đầu mọi người cũng chưa nghĩ đến vấn đề này, bây giờ Lôi Diên Tùng vừa mới nhắc đến, thì sắc mặt của mọi người cũng bắt đầu có những biểu hiện thay đổi. Việc này thật sự là một việc lớn, nếu chẳng may thật sự xảy ra vấn đề này, thì có lẽ thật sự thành một việc lớn rồi.
Cảnh Quốc Ninh nghiêm túc nói:
- Tôi cũng cho rằng ý kiến của bí thư Lục rất quan trọng, nhất định phải kiểm tra, mà còn phải làm hoàn chỉnh một chút, tốt nhất là người nhà của các cán bộ cũng nên liệt vào danh sách kiểm tra, đừng để xảy ra vấn đề nữa!
Lúc này Lục Khôn đang nghe mọi người nói chuyện, bước tiếp thêm cảm thấy trong lòng mình khó chịu, trong lòng suy nghĩ sẽ đến một tỉnh nào đó âm thầm để tiến hành kiểm tra, nếu không kiểm tra một chút thì trong lòng thật sự không yên tâm!
Lúc trước Liễu Khâm Trí cũng không nghĩ đến vấn đề này, bây giờ nghe mọi người nói chuyện, lại suy nghĩ một chút có khi nào mình đi xông hơi bị nhiễm loại vi khuẩn gì đó không, thoáng chốc sắc mặt liền thay đổi, ông ta cũng như những người khác cảm thấy toàn thân mình trở nên uể oải không thể nhấc lên nổi.
Lúc Diệp Trạch Đào nghe mọi người cùng thảo luận, nhíu nhíu mày, việc này xem ra không làm lớn cũng không được rồi!
Diệp Trạch Đào cũng không tính lên tiếng, việc này để cho mọi người tự đi thảo luận là được rồi.
Đột nhiên Lục Khôn nói một câu:
- Mọi người nói không sai, vẫn còn rất nhiều người thiếu hiểu biết về loại bệnh AIDS này rất nghiêm trọng, tôi nghĩ nên cần thiết tiến hành phổ biến rộng rãi một lần. Hay như thế này đi, buổi chiều hôm nay, các cậu mời bác sĩ chuyên gia ở bệnh viện đến cùng các đồng chí lãnh đạo của huyện ủy mở một khóa học, nói về nội dung lây bệnh và phòng ngừa. Ừ, như vậy cũng tốt, tôi cũng sẽ cùng tham gia nghe một chút.

Liễu Khâm Trí nghiêm túc nói:

- Tôi cho rằng chỉ thị của bí thư Lục rất quan trọng, kiến thức về vấn đề này đừng nói tới người khác, những người làm lãnh đạo như chúng ta đây cũng không biết quá rõ ràng, chúng ta cũng cùng nhau nghe một chút, đừng nên vì một sự việc mà làm cho rối loạn cả lên!
Nói đến đây, Liễu Khâm Trí nhìn về phía Kiều Ứng Xương nói:
- Anh Kiều, Việc này giao cho anh đi sắp xếp vậy.
Kiều Ứng Xương nhìn về phía Diệp Trạch Đào.
Lúc mọi người nhìn thấy, lúc này mới nghĩ đến, còn một bí thư huyện ủy ngồi ở nơi này, trong lúc vô ý vô tứ Liễu Khâm Trí lại vung tay múa chân!
Liễu Khâm Trí cũng phát hiện tình hình này, trên mặt liền đỏ lên, anh ta cũng biết rằng gần đây chính mình có thói quen chỉ huy.
Nhìn thấy ánh mắt của mọi người nhìn qua đây, Diệp Trạch Đào nói:
- Bí thư Lục có chỉ thị, theo tôi cứ dựa theo chỉ thị của bí thư Lục mà làm, buổi chiều nay thông báo cho các lãnh đạo của bốn bộ máy đến để nghe chuyên gia nói về vấn đề chuyên môn!
Lúc này Lục Khôn mới nói:
- Được, vậy thì nhanh chóng làm rõ việc này vậy.
Lúc vừa lên lớp vào buổi chiều, các lãnh đạo của bốn bộ máy đều rất nghiêm túc đi vào trong một hội trường nhỏ của huyện ủy, hôm nay sẽ do một bác sĩ rất có kinh nghiệm của bệnh viện trong huyện đến giải thích vấn đề có liên quan đến bệnh AIDS cho mọi người.
Lục Khôn dẫn đầu ngồi ở vị trí phía trước, ở trước mặt của ông ta đặt một cuốn sổ ghi chú, vẻ mặt của ông ta biểu hiện vô cùng nghiêm túc.
Các lãnh đạo ở trong huyện nhìn qua đều có vẻ vô cùng nghiêm túc.
Lúc Diệp Trạch Đào đi vào mới phát hiện, mọi người sớm đã ngồi ở trong này rồi.
Lúc nhìn xem một lần nữa, các lãnh đạo của bốn bộ máy cơ bản là không có nhân vật nào vắng mặt trong buổi họp này, mọi người đều biểu hiện vẻ mặt rất nghiêm túc ngồi ở nơi này.
Huyện Lục Thương này cũng không tệ đấy, quan niệm thời gian của mọi người rất mạnh!
Diệp Trạch Đào tỏ ý khen ngợi nhìn vào mọi người ngồi ở nơi này.
Diệp Trạch Đào để ý phát hiện ra một tình huống, đó chính là mọi người đều cố gắng biểu hiện ra vẻ mặt cười yếu ớt, chứ không có đi bắt tay hay làm bắt cứ điều gì cả.
Diệp Trạch Đào còn nhìn thấy trên tay của một vài đồng chí đều đeo găng tay.
Vấn đề có chút nghiêm trọng đây!
Đối với phương diện kiến thức này, Diệp Trạch Đào cũng biết một chút ít, hắn ta biết được rằng tiếp xúc bình thường cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì, các lãnh đạo này có chút ít trông gà hóa cuốc!

Đó là một nữ bác sĩ trung niên, từ trước đến giờ cô ta chưa bao giờ đối mặt với nhiều lãnh đạo giảng giải kiến thức về phương diện này, ngồi ở phía trên có chút ít gì mất tự nhiên.
Tuy nhiên, cô ta cũng là người có kiến thức chuyên môn, rất nhanh đã có thể giảng giải.
Theo bài giảng của cô ta, các lãnh đạo nghe rất nghiêm túc, thỉnh thoảng còn có người ghi chép vào sổ ghi chú.
Lúc nói đến con đường truyền nhiễm, có không ít người đều ngồi đó nhớ lại trong thời gian gần đây những chuyện đã xảy ra với chính mình.
Có một vài lãnh đạo suy nghĩ, trước tiên phải kiểm tra bất cứ người phụ nữ nào một chút mới được.
Lúc đến phần nói về con đường lây nhiễm của căn bệnh này, không ngờ Lục Khôn lại đặt ra một vấn đề đó là phải dùng cái bao như thế nào sẽ không bị lây nhiễm.
Nghe câu hỏi của Lục Khôn, mọi người mới phát hiện tâm trạng hôm nay có chút không ổn định của Lục Khôn.
Bác sĩ đến đây là để giải giảng cho thông suốt, chỉ có thể lấy cái bao được chế tạo theo như bộ tài liệu tham khảo dung dịch kết tủa mới có thể phòng ngừa sự lây nhiễm bệnh AIDS một cách hiệu quả. Ngoài ra, những cái bao khác chỉ được tạo ra từ các dung dịch kết tủa, nhưng nếu không có chứa chất e te 99 hoặc NP9 thì cũng sẽ không đạt được hiệu quả phòng ngừa sự lây nhiễm của vi khuẩn bệnh AIDS. Cho nên, lúc mua cái bao phải xem rõ ràng lời thuyết minh trên bao bì, nhìn xem có chứa đựng loại chất liệu đó không.
Lại đến vấn đề quan trọng nữa rồi, ai cũng không biết được rằng những vật dụng mà chính mình đang sử dụng là ở dưới tình huống nào, sắc mặt của các vị lãnh đạo lại một lần nữa thay đổi.
Lục Khôn lại hỏi cụ thể một chút vấn đề về phương diện này.
Xem qua Lục Khôn là người không ngại học hỏi kẻ dưới, dừng lại trong ánh mắt của mọi người, vấn đề về phương diện này có thể là một việc lớn.
Một chút ít người rất nhanh đã liên tưởng đến việc trong thời gian Lục Khôn là hậu đài của Liễu hệ.
Không nghĩ thì tốt hơn, nghĩ đến việc này, có một số người đã cùng Lục Khôn bắt tay qua liền có cảm giác tay của chính mình như đang truyền đến một cảm giác khác thường, không thể chịu đựng được liền đem tay mình chà xát lên quần áo của chính mình.
Tuy rằng bác sĩ đã nói rất rõ ràng, bắt tay là không thể bị lây bệnh. Nhưng mà, cảm giác trong lòng làm cho bọn họ không có cách nào dứt bỏ được ý tưởng này.
Trước đây Diệp Trạch Đào cũng biết được một chút ít nội dung, hôm nay lại một lần nữa tìm hiểu về vấn đề này, càng trở nên yêm tâm hơn. Đại đa số thực tế chứng mình rằng, vi trùng độc hại của bệnh AIDS tồn tại ở bên ngoài hoàn cảnh cơ thể, năng lượng tồn tại của chúng tương đối yếu, nếu phơi bày ở trong không khí rất nhanh sẽ tử vong. Vi khuẩn của bệnh AIDS không thể lây nhiễm qua không khí hoặc nước, ở trong công việc và cuộc sống hàng ngày cùng với người bị bệnh AIDS và những người bình thường không bị lây nhiễm bệnh AIDS tiếp xúc (như bắt tay, ôm nhau, cùng nhau dùng bữa, xài chung dụng cụ, công cụ làm việc vân vân) sẽ không thể bị lây nhiễm bệnh AIDS.
Vị khuẩn bệnh AIDS cũng sẽ không thể truyền qua bồn cầu, máy điện thoại, dụng cụ ẩm thực, đồ ngủ, bể bơi hoặc bồn tắm vân vân các thiết bị truyền bá công cộng. Và cũng sẽ không truyền qua một số nụ hôn xã giao bình thường, truyền qua việc ôm lấy nhau hoặc thông qua sự ho khan, con muỗi đốt các phương thức truyền nhiễm khác.
Có được một số kiến thức này, Diệp Trạch Đào cũng rất yên tâm.
Diệp Trạch Đào thì yên tâm rồi, nhưng mà, hắn ta nhìn thấy được, sắc mặt của Lục Khôn có vẻ như có chút ít gì không tốt lắm.
Ngồi ở bên cạnh Lục Khôn, Diệp Trạch Đào nhìn thấy trong cuốn ghi chú của Lục Khôn viết lên hai chữ “cái bao”, còn khoanh một vòng tròn thật rõ nét ở hai chử đó, sau đó đánh một cái dấu chấm hỏi to đùng.


Bình Luận (0)
Comment