Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 55

Diệp Trạch Đào trở về thì trời đã tối. Vừa ngủ được một giấc, còn đang mơ hồ thì mẹ Tôn Trí Phương liền vui vẻ đánh thức hắn dậy, nói:
- Trạch Đào, vừa rồi xưởng trưởng đích thân gọi điện thoại đến, nói là muốn đến nhà chúng ta đấy.
Tối qua vừa hát vừa nhảy một hồi, đầu óc Diệp Trạch Đào còn chưa tỉnh hẳn, nghe nói thế liền bảo:
- Đến thì cứ đến!
- Mau dậy đi, xưởng trưởng Cao hỏi con đấy!
Diệp Trạch Đào lúc này mới hơi tỉnh lại chút.
Tối qua, Chủ tịch Ủy ban Kinh tế Thương Mại đã gọi điện mắng xưởng trưởng Cao ngay tại chỗ. Chắc hôm nay gã đến đây vì việc đó.
Diệp Trạch Đào chậm rãi ngồi dậy.
Ra khỏi phòng mới phát hiện thấy cha mẹ hắn đều đã thay trang phục. Cả chị cả và anh rể hắn coi bộ cũng rất hồi hộp.
Thấy bọn họ như thế, Diệp Trạch Đào liền nói:
- Làm gì mà phải căng thẳng như vậy, cũng chỉ là lãnh đạo chứ có gì to tát đâu.
Chị cả nói:
-Xưởng trưởng Cao đặc biệt đến thăm chúng ta, chúng ta phải nói rõ một chút về hoàn cảnh khó khăn của nhà ta, chí ít thì cũng phải để Lâm Phi đi làm, có phải không?
Phụ thân cũng gật đầu nói:
-Xem ra nhà máy cũng bắt đầu quan tâm đến những nhân viên có tình cảnh khó khăn, nếu không thì đã không đến nhà chúng ta!
Diệp Trạch Đào lắc đầu, đi đánh răng rửa mặt.
Đang rửa mặt thì nghe thấy tiếng đập cửa. mẹ hắn nhanh chóng ra mở cửa, chỉ thấy bộ dạng một người trung niên cao cao, mập mập đang cười tít mắt với mấy người cùng đi đến.
- Đây là xưởng trưởng Cao của chúng tôi.
Một người phụ nữ xinh đẹp nở nụ cười tươi như hoa giới thiệu.
- Bác có phải là thầy Diệp không?

Xưởng trưởng Cao đã giơ hai tay ra, cầm thật chặt tay Diệp Hằng Thành.
Sự nhiệt tình đó khiến người nhà họ Diệp càng thêm bối rối.
Diệp Hằng Thành có chút hồi hộp nói:
- Xưởng trưởng Cao đến đây đi, mời ngồi, mời ngồi.
Những người đến đây, ngoại trừ xưởng trưởng, người phụ nữ kia, còn có hai người nữa xem ra cũng là nhân viên quản lý của nhà máy. Bốn người cùng vào, gian phòng dường như chặt chội hơn.
Cao Phong Thanh tối qua ngủ không ngon giấc. Sau khi nhận cuộc điện thoại của Ngô Vệ Viễn, lúc đầu gã còn không để bụng. Sau đó lại gọi điện thoại cho một người bạn là Trưởng phòng. Trưởng phòng kia cũng đang muốn chạy chọt Tiền Trung Lập. Mọi người đều là bằng hữu. Vị Trưởng phòng kia tìm đến một chỗ khá yên tĩnh để trả lời điện thoại.
- Ông Cao này, việc này ông nên lưu ý một chút. Ông có biết người mà Ngô Vệ Viễn nói đến là ai không? Diệp Trạch Đào đấy! Tối nay tôi và Phó chủ tịch Tiền ở đây, ông không thấy sao. Vì việc của Diệp Trạch Đào, Phó chủ tịch Tiền đã không nể mặt Ngô Vệ Viễn. Trước mặt nhiều người như vậy còn giáo huấn Ngô Vệ Viễn đấy.
- Gia cảnh nhà Diệp Hằng Thành cũng không có gì lớn ạ.
Cao Phong Thanh hiểu rất rõ bối cảnh nhà họ Diệp, liền nghi ngờ nói.
- Ông Cao này, tình huống cụ thể ra sao tôi cũng không rõ lắm. Tuy nhiên, tôi nhắc nhở ông một chút. Hiện nay, Bí thư Cao và Phó chủ tịch Tiền đều rất coi trọng Diệp Trạch Đào. Việc này ông suy nghĩ lại đi. Tối nay, thái độ của Phó chủ tịch Tiền đối với Diệp Trạch Đào cũng không phải là thái độ của cấp trên ưu ái cấp dưới sao!
Nói xong, Cục trưởng liền cúp máy.
- Gia đình Diệp Hằng Thành chẳng lẽ đúng là có người đứng sau rất lớn mạnh?
Nhận được cuộc điện thoại này, Cao Phong Thanh ngồi không yên. Vừa rồi gọi điện thoại hỏi thăm tình cảnh nhà họ Diệp, cho dù có hỏi đến thế nào, đáp án cũng không thay đổi nhiều. Chỉ là nhà họ Diệp có người con thứ hai làm công chức ở xã Xuân Trúc. Không có biểu hiện gì là nhà họ Diệp có người đứng sau cả!
Lại gọi thêm vài cuộc điện thoại, Cao Phong Thanh hỏi mấy người bạn làm ở huyện xem có biết gia cảnh của Diệp Trạch Đào. Sau khi nghe ngóng tình hình, Cao Phong Thanh hơi chút giật mình. Tên Diệp Trạch Đào này quả đúng là vất vả có được một chỗ dựa rồi.
Thà tin còn hơn không.
Cuối cùng Cao Phong Thanh cũng rút ra kết luận.
Mất cả đêm suy nghĩ không ít chuyện. Nếu nhà họ Diệp kia quả thực có chỗ dựa lớn, hoặc cho dù không có chỗ dựa, khi Cao Chấn Sơn và Tiền Trung Lập hỏi đến, mình lại khai ra nhà họ Diệp có nhiều người thất nghiệp như vậy thì cũng đủ để tự làm mất cái mũ của chính mình rồi.
Không được. Nhất định phải giải quyết tình hình này trong thời gian sớm nhất!
Mất cả một đêm không ngủ ngon, hai mắt thâm quầng. Cao Phong Thanh đi làm sớm hơn mọi khi. Hôm nay đi làm sớm, tâm trạng lại không tốt, đứng ở trước cửa nhà máy. Gã đã bắt được không ít người đi làm muộn. Phạt mỗi người năm mươi tệ. Cả nhà máy đều sợ hãi.

Gọi cả Chánh văn phòng, Trưởng phòng hưu trí, Cao Phong Thanh liền đến nhà họ Diệp.
Cao Phong Thanh biết rất rõ, có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm vào mình. Nếu hôm nay gã không giải quyết tình huống ở nhà họ Diệp cho tốt, để người nhà họ Diệp phàn nàn, thì gã cũng mất đi cái ghế của mình.
Cao Phong Thanh sau khi bước vào nhà liền tìm hiểu về con trai thứ hai của nhà họ Diệp.
Lúc này Diệp Trạch Đào cũng rửa mặt xong đi ra.
Thấy Diệp Trạch Đào đi ra, Cao Phong Thanh đang nói chuyện với Diệp Hằng Thành, nét mặt liền biểu lộ vẻ cung kính, đứng dậy nói lớn:
- Đồng chí Diệp Trạch Đào à, tôi là Cao, xưởng trưởng ở nhà máy!
Hai tay đã nắm thật chặt tay Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào cầm tay Cao Phong Thanh nói:
- Chào xưởng trưởng Cao!
Nghe nói thế, Cao Phong Thanh liền cất tiếng cười to nói:
- Đồng chí Diệp Trạch Đào, là do chúng tôi làm không tốt phận sự. Hoàn cảnh gia đình anh, tôi đều biết. Nhưng nhân viên cấp dưới đã làm bừa, sao có thể loạn như thế được chứ?

Mọi người đều không hiểu lời Cao Phong Thanh có ý gì. Tất cả đều nhìn về phía hai người.
Diệp Hằng Thành cũng thấy khó hiểu. Xưởng trưởng Cao nhiệt tình với con mình hơn cả mình. Rốt cuộc là sao đây?
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Xưởng trưởng Cao phải quản lý một nhà máy lớn như thế, lại còn dành thời gian đến đây.
Nhìn vẻ mặt Diệp Trạch Đào một lúc, Cao Phong Thanh phân tích những lời nói của Diệp Trạch Đào. Trong lòng nghĩ, xem ra nhà họ Diệp có phần oán trách mình.
Sau khi ngồi xuống trở lại, Cao Phong Thanh nhìn Diệp Oánh nói:
- Tiểu Diệp, nghe nói cô làm việc rất nhiệt tình. Còn nhiều lần được biểu dương nữa.

Diệp Oánh nghe xưởng trưởng hỏi, vội vàng nói:
- Xưởng trưởng Cao, đó là việc trước đây rồi.
Trầm mặt xuống, Cao Phong Thanh liền nhìn về phía Chánh văn phòng nói:
- Tiểu Trương à, nhà máy đang cần chính là những người xuất sắc như vậy. Phải coi trọng những người đã nhiều lần có thành tích xuất sắc. Họ mới là của cải quý giá của nhà máy chúng ta. Tôi thấy, Tiểu Diệp là một người có tài, các anh nên để chị ấy giữ chức vụ quan trọng. Sao có thể để chị ấy thất nghiệp được.
Chánh văn phòng Quách Tâm Tâm chính là người phụ nữ xinh đẹp kia. Cô ta cảm thấy có chút nghi ngờ. Hôm nay, rốt cục xưởng trưởng làm sao vậy. Sáng sớm đã làm loạn lên. Chạy đến nhà họ Diệp, lại còn thể hiện muốn lấy lòng họ.
Đừng xem Quách Tâm Tâm xinh đẹp mà không có óc suy nghĩ. Kỳ thực ra cô ta vô cùng khôn khéo. Vừa âm thầm quan sát thái độ của xưởng trưởng, lại thấy Diệp Trạch Đào không chút tỏ ra sợ hãi. Trong lòng có phần hiểu ra, có lẽ nhà họ Diệp có thế lực.
Nghe những lời này của Cao Phong Thanh, Quách Tâm Tâm liền mỉm cười nói:
- Xưởng trưởng Cao, ngài không biết đấy thôi, Tiểu Diệp là người của Liên đoàn phụ nữ đấy ạ.
- Có đúng không? Xem ra Tiểu Diệp là một cán bộ làm rất tốt công tác của mình!
Ánh mắt chuyển hướng về phía Diệp Hằng Thành, Cao Phong Thanh nói:
- Thầy Diệp, bác là cán bộ lão thành của nhà máy, tay nghề cũng không tồi, để bác nhàn rỗi ở nhà, là một tổn thất của nhà máy. Bác cứ chuẩn bị sẵn sàng, nhà máy sẽ mời bác đảm đương những công việc quan trọng. Nói thật, nhà máy đang cần các bác, cần các bác truyền lại kinh nghiệm đó!
Khi nói những lời này, Cao Phong Thanh, khẽ vỗ nhẹ vào mu bàn tay Diệp Hằng Thành, tỏ vẻ vô cùng thân thiết.
Vẫn theo dõi Cao Phong Thanh trình bày, trong lòng Diệp Trạch Đào có nhiều cảm xúc. Nếu không phải là tình cảnh do mình dựng nên, thì sao xưởng trưởng Cao trong nhà máy lại đích thân đến nhà mình chứ?
Cao Phong Thanh rõ ràng là một người rất hiểu chuyện. Nhắc tới tên mỗi người một chút, hỏi han mỗi người một chút. Bởi vì tối hôm qua đã nghiên cứu kỹ bối cảnh gia đình họ Diệp. Hôm nay, khi hỏi tới riêng từng người đã đánh động đến từng người nhà họ Diệp.
Diệp Trạch Đào liền phát hiện ra bố mẹ mình đã bị Cao Phong Thanh khiến cho vô cùng xúc động.
Đương nhiên , Diệp Trạch Đào cũng không muốn nói lời nào. Thói đời là thế mà.
Nói nhiều chuyện như thế, dựa vào sự khôn khéo, Cao Phong Thanh đã hiểu ra không ít điều. Gã thầm nghĩ. Xem ra bối cảnh nhà họ Diệp có thay đổi, nhiều khả năng là do người con thứ hai của họ Diệp. Phải tấn công người này mới được.

Mỉm cười nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói:
- Đồng chí Trạch Đào là chủ nhiệm ở xã, sau này phải ủng hộ công việc ở nhà máy chúng tôi nhiều hơn mới được nhé!
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Tôi từ nhỏ đã lớn lên tại nhà máy. Đối với nhà máy đã rất có cảm tình rồi. Hy vọng là sẽ có ngày mai tốt đẹp hơn!

Cao Phong Thanh nghe nói như thế, trong lòng rất vui sướng, lòng thầm nghĩ. Những cố gắng của mình rốt cục đã không vô ích. Diệp Trạch Đào không hề truy cứu sự việc trước kia!
- Chủ nhiệm Diệp, lần này lên huyện có cần tôi giúp điều gì xin cứ nói.
- Ha ha, cũng không có việc gì đâu. Bí thư Cao bảo tôi lên báo cáo công việc chút thôi. Tôi đang định trưa nay lại về xã.
- Ôi, tôi còn muốn hôm nay được cùng ăn cơm với cả nhà!
- Để lần sau nhé. Lần sau trở về tôi sẽ mời xưởng trưởng Cao.
Trên mặt lộ vẻ tươi cười, Cao Phong Thanh đứng dậy nói:
- Tốt rồi, tôi sẽ không quấy rầy nữa.
Đưa tay nắm chặt tay Diệp Hằng Thành nói:
- Diệp sư phụ, sau này có khó khăn gì, xin bác cứ trực tiếp đến tìm cháu.
- Xưởng trưởng Cao đi thong thả.
Cả nhà Diệp Hằng Thành đến giờ vẫn không hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Đã bị làm cho choáng váng rồi.
- Mời các bác quay về đi, các bác quay về đi ạ.
Quách Tâm Tâm cũng mỉm cười đỡ lấy tay Tôn Trí Phương.
Diệp Trạch Đào lúc tiễn khách ra cửa, Cao Phong Thanh lại cầm tay hắn nói:
- Thật xấu hổ quá, tôi đã không làm tốt công việc của mình.
Diệp Trạch Đào khẽ cười cười nói:
- Sự phát triển của nhà máy mới là việc lớn.
Nhìn Cao Phong Thanh nhanh chóng rời đi, cả nhà họ Diệp đều hướng ánh mắt về phía Diệp Trạch Đào.




Bình Luận (0)
Comment