Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 576

Diệp Trạch Đào cũng không ngờ rằng ở thành phố lại xảy ra chuyện như vậy, sau khi ăn cơm trưa xong, do Đồ Lan Vĩ dẫnđầu, một đoàn người liền chuẩn bị tới huyện Lục Thương.
Bởi vì Diệp Trạch Đào và Lôi Diên Tùng cũng đều có lái xe đến, Đồ Lan Vĩ cũng có xe, vì thế còn dư rất nhiều chỗ ngồi.
Du Hiểu Lệvốn là người xuất thân từ trong Ban tổ chức cán bộ Thành ủy, nên rất tự nhiên ngồi vào trong xe của Đồ Lan Vĩ.
Chính vì thế, xe của Diệp Trạch Đào và Lôi Diên Tùng đều còn chỗ trống, còn lại hai người Niếp Tiểu Vĩ, Lạc Vũ bọn họ liền trở nên không biết phải làm thế nào mới tốt.
Đừng nghĩ rằng đây chỉ là vấn đề chỗ ngồi, ngồi vào xe của ai cũng phải cân nhắc kỹ, trong sự vô tình đó đã thể hiện ra một thái độ.
Trong lòng sửng sốt, hai người có chút lưỡng lự đứng đó.
Diệp Trạch Đào và Lôi Diên Tùng dường như rất ăn ý, ai cũng không nói gì, rất tự nhiên ngồi vào xe mình .
Nhìn thấy tình huống này, sắc mặt hai người lập tức thay đổi, làm sao bây giờ?
Đây có lẽ là chuyện cực kỳ nguy hiểm, còn chưa tới huyện đã phải đứng vàođội ngũ rồi.
Hai người đương nhiên không nghĩ như vậy, nhưng tình huống hiện tại khiến cho hai người rất khó xử.
Lạc Vũ rất thông minh, vừa đảo mắt, nhìn thấy Du Hiểu Lệ đã ngồi vào trong xe Đồ Lan Vĩ, bèn mỉm cười nói:
- Chị Du, phụ nữ chúng ta ngồi cùng nhau nhé.
Trong lúc nói chuyện cũng cố ép mình ngồi vào vị trí chặt hẹp phía sau xe, liền chui vào trong xe của Đồ Lan Vĩ.
Đồ Lan Vĩ cũng không rõ tình hình bây giờ là như thế nào, nhìn thấy Lạc Vũ chui vào xe mình, liền cười nói:
- Nói cái gì thế, gì mà phụ nữ chúng ta ngồi cùng nhau.
Du Hiểu Lệ liền cười nói:
- Tiểu Lạc nhà người ta cho rằng Trưởng ban Đồ hoà đồng dễ tiếp xúc, rất tự nhiên xem như người một nhà thôi!
Đồ Lan Vĩ bật cười ha ha.
Điều này làm cho Niếp Tiểu Vĩ đau đầu, chỉ còn lại một mình anh ta, làm sao bây giờ?

Lúc này Đồ Lan Vĩ nói với Niếp Tiểu Vĩ:
- Tiểu Niếp, cậu ngồi xe của Lôi Diên Tùng đi.
Niếp Tiểu Vĩ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi nói:
- Được, tôi nghe theo Trưởng ban Đồ.
Nhìn thấy tình huống này, Diệp Trạch Đào cũng không có thay đổi biểu hiện gì quá lớn, một đoàn xe liền chạy về hướng huyện Lục Thương.
Mặc dù Diệp Trạch Đào không có thay đổi biểu hiện gì quá lớn, nhưng trong lòng cũng trầm xuống, xem ra người dân thành phố này đối với mình vẫn còn tồn tại tư tưởng bài xích với mình.
Đồ Lan Vĩ đã có sẵn ý đồ khi bảo Niếp Tiểu Vĩ ngồi vào xe của Lôi Diên Tùng, xem ra Ủy viên Thường vụ Đồ Lan Vĩ người cùng một hệ với Thi Minh Cương đã tỏ rõ thái độ muốn bảo vệ Lôi Diên Tùng, bước tiếp theo để cho ba người này tiến vào Ủy viên Thường vụ, tình hình trong huyện chắc chắn sẽ xảy ra những biến đổi rất lớn.
Lôi Diên Tùng cũng rất vui mừng, Đồ Lan Vĩ nói như vậy, chính là yêu cầuNiếp Tiểu Vĩ đầu quân về phía mình, nếu thu nhận Niếp Tiểu Vĩ, lại có thêm Du Hiểu Lệ người thuộc Đồ hệ ủng hộ, lôi kéo thêm Lạc Vũngười phụ nữ này, lực lượng của mình ở huyện Lục Thương lập tức sẽ lớn mạnh.
Ở trên xe, Lôi Diên Tùng cũng thể hiện ý đồ lôi kéo Niếp Tiểu Vĩ.
Niếp Tiểu Vũ cũng rất khôn ngoan, không vội vàng thể hiện thái độ của mình, đến một nơi mới, anh ta cũng biết rằng chuyện này phải thận trọng mới được.
Sự việc phát triển đến mức độ này, ba Ủy viên Thường vụ mới đến huyện Lục Thương cũng đều kinh sợ, còn chưa tới huyện Lục Thương mà tranhđấu ngầm đã được triển khai rồi!
Đồ Lan Vĩ ngồi trên xe, trong lòng cũng đang suy nghĩ, Lôi Diên Tùng có đủ mạnh để đè bẹp Diệp Trạch Đào không?
Sau khi xe chạy vào huyện, liền trực tiếp chạy thẳng đến Huyện ủy.
Sau khi xe dừng lại, toàn bộ các lãnh đạo của bốn bộ máy trong huyện cũng đều đã đứng chờ ở đây.
Đoàn người rầm rập tiến vào phòng họp lớn của Huyện ủy, Đồ Lan Vĩ ngồi vào vị trí chủ tọa.
Nhìn các người trong bốn bộ máy, Đồ Lan Vĩ lắc đầu, huyện Lục Thương này thật sự đúng là một nơi muốn lấy mạng người mà, mỗi lần đến đây, tình hình giao thông trên đường cũng đều khiến anh ta sợ hãi. Vốn định phái người khác đến, Thi Minh Cương lại lo lắng không áp chế được, muốn đích thân mình phải đến.
Đều là những thủ tục cũ, cũng không có biến hóa lớn, Đồ Lan Vĩ cũng không nói nhiều lời, rất nhanh đã tuyên bố xong.
Tuyên bố bổ nhiệm xong xuôi, nhìn vài nữ Ủy viên Thường vụ ngồi ở đây, Đồ Lan Vĩ mỉm cười nói:

- Đoán chừng huyện các cậu là một huyện độc đáo nhất cả nước, các cậu nhìn xem, trong chốc lát liềncó nhiều nữ Ủy viên Thường vụ như vậy!
Mọi người nhìn quanh, quả nhiên là như vậy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Cam Lệ Bình, Trưởng ban tổ chức cán bộ Du Hiểu Lệ, Trưởng ban tuyên giáo Lạc Vũ, Phó chủ tịch huyện Chu LâmNgọc, thoáng cái đã có bốn nữ Ủy ban thường vụ.
Nhìn thấy mọi người nhìn về phía bốn ngýời phụ nữ, Ðồ Lan Vĩ nói:
- Huyện các cậu rất đặc biệt, hiện tại trong cả nước cũng có chút danh tiếng, là danh tiếng gì cơ? Tôi không nói mọi người cũng đã biết rồi, đó chính là huyện HIV! Có danh tiếng này, tôi xem, nếu các cậu không có sự thay đổi lớn, danh tiếng này mãi mãi đừng mơ có thể cởi bỏ đi được. Chẳng lẽ các cán bộ lãnh đạo của chúng ta phải đợi đến loạn cả lên mới thể hiện ra anh ta là lãnh đạo sao? Lần này bổ nhiệm bốn nữ đồng chí, tôi xem các cậu có thể làm nên bước phát triển không!
Câu nói này làm cho Diệp Trạch Đào cũng có chút đỏ mặt, tuy rằng tất cả không phải lỗi của mình, nhưng dù sao mình cũng là Bí thư huyện ủy, xảy ra chuyện như thế, mặt mình cũng chẳng vẻ vang gì!
Nhìn thấy vẻ mặt khó coi của mọi người, Đồ Lan Vĩ cũng không muốn chỉ trích nhiều, mỉm cười nói:
- Đất nước chúng ta vẫn luôn đề xướng phải trọng dụng nữ cán bộ, huyện Lục Thương cũng coi như là một thí điểm cho Thành ủy. Đừng tưởng rằng đàn ông là giỏi, haha, bây giờ các đồng chí nữ không chỉ có thể nâng được nửa bầu trời đâu!
Lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Lần này Đồ Lan Vĩ cũng không ở lại lâu, mở xong cuộc họp liền vội vàng rời đi.
Nhìn thấy xe của Đồ Lan Vĩ rất nhanh rời khỏi, Cam Lệ Bình nói nhỏ với Diệp Trạch Đào:
- Từ khi huyện chúng ta xảy ra bệnh AIDS, cấp trên đến kiểm tra ít hẳn, ăn uống cũng ít đi!
Diệp Trạch Đào sửng sốt, trong lòng cẩn thận suy nghĩ, thật sự là có chuyện này ư, liền mỉm cười.
Từ sau khi biết người sau lưng Diệp Trạch Đào, Cam Lệ Bình đã quyết tâm đi theo Diệp Trạch Đào, luôn luôn đi theo Diệp Trạch Đào.
Lưu Định Khải tự nhiên theo sát Diệp Trạch Đào, nói:
- Thực ra, thông quacác hạng mục kiểm tra của chúng ta, trong các cán bộ lãnh đạo mắc bệnh này đã được ngăn chặn, cũng không có tình hình gì cả.
Kiều Ứng Xương hiện tại cũng không có quyết định, qua mấy lần âm thầm quan sát, phát hiện Cam Lệ Bình chưa từng giống như bây giờ theo sát Diệp Trạch Đào như vậy. Nhìn tình hình của hai người, lại không giống như là có quan hệ nam nữ. Diễn xuất của Cam Lệ Bình giống như thỏ con không nên dẫm lên đại bàng, nếu không phải nhìn thấy điểm mạnh nào đó của Diệp Trạch Đào, chắc chắn cô ta sẽ không có thái độ như vậy. Sau khi hiểu rõ, mặc dù mình không biết điểm mạnh của Diệp Trạch Đào rốt cuộc là ở đâu, dù sao mình cũng tìm được chỗ dựa vững chắc, anh ta tự nhiên đầu quân về phía Diệp Trạch Đào.
Cố Lâm Cao cũng chỉ có một con đường đi, ông ta biết, hiện tại chỉ có thể theo sau Diệp Trạch Đào. Ông ta cũng đang đánh cược, ông ta tin tưởng rằng Diệp Trạch Đào trẻ tuổi như thế này đã có thể phát triển được như vậy, ngoại trừ năng lực bản thân của hắn ra, người đứng đằng sau hắn cũng không hề nhỏ.
Đương nhiên, Cố Lâm Cao dù sao cũng là một nhân vật lão làng, ông ta cũng không thể hiện thái độ như Cam Lệ Bình, vẫn thể hiện ra một khoảng cách vừa đủ, làmcho mọi người không có cách nào nhìn ra mình hoàn toàn là người của Diệp Trạch Đào.

Ủy viên thường vụ phân công vốn đã là định chế rồi, Diệp Trạch Đào cũng không có tiến hành thay đổi, bản thân hắn ta không phải là người muốn nắm tất cả quyền lực vào tay mình, rất tự nhiên liền ủy quyền đi.
Làm xong một số chuyện lúc quay về nhà, nhìn thấy Lưu Mộng Y và Trịnh Tiểu Nhu sớm đã ngồi ở nhà nói chuyện phiếm.
Hai người đều đang mặc quần áo ở nhà, biểu hiện giống như ở nhà của mình vậy.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào đi vào, hai người phụ nữ đều đứng dậy đón Diệp Trạch Đào.
Trịnh Tiểu Nhu cười nói:
- Những người làm quan như các anh thật sự là quá bận rộn đấy! Chúng em đi dạo thành phố một vòng, ăn cơm xong mới trở về cũng không thấy bóng dáng của anh đâu, em xem sắc mặt của Mộng y giống như môt mình thủ phòng trống vậy, thôi đi, hay là để Mộng Y đi làm việc của cô ấy đi!
Lưu Mộng Y cười nói:
- Chị muốn ở lại thì ở lại đi, đừng nói hoa mỹ thế!
Chân trước của Diệp Trạch Đào vừa bướcđến cửa, Cam Lệ Bình đã theo sau tiến vào, vừa vào cửa bèn nói to:
- Mộng Y, mấy đồng chí cấp dưới mang đến mấy con cá, đây là đồ tẩm bổ, em hấp cách thủy cho Bí thư Diệp ăn, bổ lắm đó!
Trong lúc Nói chuyện nhìn thấy một thân hình mặc quần áo bình thường đứng đó, ánh mắt liền chiếu về phíaTrịnh Tiểu Nhu.
Lưu Mộng Y sớm đã rất thân thiết với cô ta, mỉm cười nói:
- Chị dâu cũ của em Trịnh Tiểu Nhu đã đến đây rồi, chị Cam làm quen chút đi.
Trịnh Tiểu Nhu gắt giọng nói:
- Cái gì mà chịdâu cũ, khó nghe chết đi!
Lưu Mộng y liền cười nói:
- Được rồi, gọi là em gái của chị được chưa!
Lời nói này cũng rất có thâm ý.
Cam Lệ Bình làm sao hiểu được quan hệ chị em giữa các cô, ánh mắt liền sáng lên đi qua đó kéoTrịnh Tiểu Nhu nói chuyện.
- Tôi nói cho cô biết, tôi chưa từng thấy một người phụ nữnào xinh đẹp như vậy, cũng không biết ai có phúc thế!
Ba người phụ nữ rất nhanh đã cùng nhau tán gẫu.

Diệp Trạch Đào biết ý đồ của Cam Lệ Bình, đối với chuyện cô ta và Lưu Mộng y thân thiết cũng không hề phản đối, khẽ mỉm cười nói:
- Mọi người nói chuyện đi, tôi đi tắm cái.
Nhìn Diệp Trạch Đào rời khỏi, Cam Lệ Bình càng thêm tự nhiên, bèn hỏi:
- Tiểu Nhu cũng là người thành phố à?
Cô ta muốn thăm dò hoàn cảnh của Trịnh Tiểu Nhu một chút.
Lưu Mộng Y nói rất tự nhiên:
- Chị ấy đương nhiên là người thành phố rồi, ba chị ấy là Trịnh Thành Trung!
Chăm chú lắng nghe cái tên này, Cam Lệ Bình cảm thấy có chút quen quen.
Trịnh Tiểu Nhu mỉm cười nói:
- Chị Cam có rảnh thì lên thành phố chơi.
- A, Ba của em là…
Cam Lệ Bình lúc này phản ứng lại, giật mình nhìn về phía Trịnh Tiểu Nhu, Trịnh Thành Trung là ai chứ, chẳng phải là Bí thư Thành ủy, Ủy viên Bộ chính trị sao!
Vốn đã bị vẻ đẹp của Trịnh Tiểu Nhu làm cho kinh ngạc, bây giờ lại nghe được cô là con gái của Trịnh Thành Trung, trong lòng Cam Lệ Bình kích động không nhẹ, nhà Bí thư Diệp và Trịnh gia cũng thân thiết như vậy sao!
Chết rồi!
Đây là những gì vẽ ra trong lòng Cam Lệ Bình, cô đột nhiên nhận ra mình thật sáng suốt khi đứng về phía Diệp Trạch Đào. Tồn tại một chút íthậu thuẫn lớn như vậy, chỉ cần Diệp Trạch Đào ổn định, thì tiến đồ phía trước còn tiến xa hơn.
Trong điện thoại Lưu Mộng Y đã từng kể cho Trịnh Tiểu Nhu nghe về hoàn cảnh của Cam Lệ Bình, biết rằng Diệp Trạch Đào đến nơi mới cũng cần có một chút ít sự giúp đỡ như vậy, cũng biểu hiện ra thiện ý, bèn mỉm cười nói:
- Trong điện thoại Mộng Y đã từng nói với em về chuyện của chị Cam, lần này em đến đây, em có mang theo một túi đồ cho chị Cam.
Nói xong bèn đi vào phòng ngủ lấy ra một cái túi xinh đẹp.
Ngoài miệng khách khí nhưng Cam Lệ Bình rất vui, như thế nào cô cũng không ngờ mình lại có ngày có thể cùng với tầng lớp trên liên kết cùng một chỗ, hiện tại trong lòng chỉ có một ý nghĩ, đó chính là bất kể thế nào cũng phảitheo sát Diệp Trạch Đào.


Bình Luận (0)
Comment