Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 59

Diệp Trạch Đào cũng không phải người đa cảm. Khương Quốc Bình rõ ràng muốn tạo phản. Nhân lúc hắn không có ở đây hai ngày liền nhảy sang phe của Lâm Dân Thư. Loại người như vậy đương nhiên không cần phải giữ lại trong văn phòng của hắn. Sau khi tan họp, lập tức điều hắn sang phòng Kế hoạch hóa gia đình, rồi lại điều chàng thanh niên Tần Quế Đông ở phòng Kế hoạch hóa gia đình lên phòng Đảng chính.
Sau này Tần Quế Đông biết được mình chuyển đến phòng Đảng chính làm là ý của Diệp Trạch Đào, trong lòng rất cảm kích, làm việc cũng rất chăm chỉ.
Đối với chuyện này, Lâm Dân Thư cũng không hề hỏi han đến. Dường như không hề nghĩ gì đến Khương Quốc Bình vậy.
Vốn dĩ Diệp Trạch Đào cũng cho rằng vì chuyện này mà lại phải đấu đá với Lâm Dân Thư. Kết quả lại như thế này, Diệp Trạch Đào cũng an tâm làm việc.
Sau sự việc xảy ra trong cuộc họp Đảng ủy, các lãnh đạo xã cũng bặt vô âm tín. Mặc dù chuyện này là chuyện nội bộ xã, nhưng hai người đều là người của Cao Chấn Sơn. Không ai biết được Cao Chấn Sơn đang nghĩ gì nữa.
Thật ra sau khi xảy ra chuyện này, Lâm Dân Thư gọi ngay cho Đồ Lâm Lệ, nói hết mọi việc xảy ra với Đồ Lâm Lệ.
Đối với chuyện của Lâm Dân Thư, Đồ Lâm Lệ cũng để tâm. Tối hôm đó nói lại ngay với Cao Chấn Sơn.
Cao Chấn Sơn vẫn không biết rõ lắm về chuyện này. Suy nghĩ một chút thì nhớ ra Quách Hồng Lệ, liền đích thân gọi cho Quách Hồng Lệ để hỏi cho rõ tình hình câu chuyện.
Quách Hồng Lệ liền đem hết mọi chuyện xảy ra trong cuộc họp nói lại với Cao Chấn Sơn.
Gọi điện xong, Cao Chấn Sơn nhìn vợ nói:
- Mình và gã ta là bạn học. Tôi cũng coi như đang giúp bạn học của mình. Mình cũng đừng hỏi nữa. Lâm Dân Thư đã làm cái gì thế này. Đường đường là một bí thư xã mà lại bày trò để đối phó với Chủ nhiệm văn phòng Đảng chính. Muốn gây sự cũng phải tìm cái cớ hợp lí mà gây sự chứ. Sao tôi có thể nghe lời mình mà cho hắn lên làm Bí thư Đảng ủy xã chứ!
Trong lòng Cao Chấn Sơn lúc này thật sự rất bực bội. Gã sao có thể coi trọng một kẻ không có tí bản lĩnh nào như vậy. Làm gã mất hết cả thể diện!
Nghĩ đến người tình cũ, Đồ Lâm Lệ thấy Cao Chấn Sơn không giúp đỡ, trong lòng liền không vui, nói:
- Lâm Dân Thư là do mình đề bạt lên cái ghế Bí thư đấy nhé. Ở thời điểm quan trọng như thế này mà không giúp gã, thế thì gã sẽ nghĩ thế nào. Nếu như không được, tôi sẽ đến xã Xuân Trúc một chuyến. Coi như là cho gã ta một cái nền vững chắc hơn.
Cao Chấn Sơn lắc đầu nhìn vợ mình. Cái nền này ai cũng có thể đứng được à?
Cũng không biết vợ dựa vào đâu mà để nói cái câu đó. Dù có chuyện hay không có chuyện đều mượn uy của mình để giúp đỡ cấp dưới giải quyết chuyện này.

- Ăn nói hàm hồ! Ở xã Xuân Trúc ai biết mình là ai!
Cao Chấn Sơn gằn giọng nói.
- Đem theo Tiểu Thường là được thôi.
Đồ Lâm Lệ tuy đã hơn 40 tuổi nhưng vẫn biết làm nũng. Chỉ một lúc sau là Cao Chấn Sơn đành phải đồng ý chuyện này,
Sáng sớm hôm sau Cao Chấn Sơn gọi Thường Minh Quang vào văn phòng của mình, nói với gã:
- Hôm nay vợ tôi muốn đến xã Xuân Trúc một chuyến, cậu đi cùng đi. Nhưng đừng nói gì cả, chỉ đưa đi thôi. Nếu cô ấy có làm gì quá đáng, cậu ngăn cô ấy lại giúp tôi!
Thường Minh Quang là người hiểu Cao Chấn Sơn nhất. Nghĩ đến chuyện Lâm Dân Thư và Đồ Lâm Lệ là bạn học cũ. Lần này Đồ Lâm Lệ đi làm sân trong giúp Lâm Dân Thư. Lại nghĩ đến Cao Chấn Sơn, ý tứ của câu nói này là muốn bảo vệ Diệp Trạch Đào. Trong lòng thật sự đang oán trách. Chuyện nhà ông sao tôi phải xen vào chứ. Bực mình!
Oán trách thì oán trách, Thường Minh Quang cũng không dám nói thêm lời nào!
Cao Chấn Sơn cũng có suy nghĩ của riêng mình. Để xem lần này Diệp Trạch Đào phải đối mặt với áp lực sẽ có đối sách gì? Nếu Diệp Trạch Đào bởi vì chuyện này mà không đi theo mình nữa, đến lúc đó mình sẽ dốc hết sức ủng hộ Lâm Dân Thư. Ngược lại, nếu Diệp Trạch Đào vẫn giữ được thái độ như ban đầu, thì cần phải coi trọng Diệp Trạch Đào hơn nữa, bồi dưỡng hắn hơn nữa.
Thực ra Cao Chấn Sơn vẫn còn một điều phải lo lắng nữa. Đến bây giờ gã có không ít nghi ngờ. Vợ gã và Lâm Dân Thư đó chẳng lẽ thật sự chỉ có quan hệ bạn bè. Vừa nghĩ tới việc này, trong lòng Cao Chấn Sơn ít nhiều cũng có chút rối rắm. Nếu như không chỉ là quan hệ bạn bè, chuyện này rốt cuộc nên làm thế nào mới được đây.
Nhìn theo bóng Thường Minh Quang, Cao Chấn Sơn càng khó chịu với nghi ngờ này. Đến người thân cận nhất cũng nói là bí mật. Xem ra có nhiều chuyện Thường Minh Quang không hề nói cho mình biết.
Đương nhiên Diệp Trạch Đào không biết việc Đồ Lâm Lệ muốn đến xã Xuân Trúc. Bây giờ hắn đang cùng Hàn Bộ Tùng đi kiểm tra công việc ở thôn.
Mới sáng sớm đã bị Hàn Bộ Tùng kéo đến cái thôn cách chính quyền xã không xa tên là thôn Ông Chủ Thạch. Hai người cùng đi bộ đến đó.
Nhìn thấy thôn Ông Chủ Thạch ở phía trước, Hàn Bộ Tùng mỉm cười nói:
- Trong các thành viên mới được điều chỉnh của bộ máy xã, tôi đoán chỉ có hai chúng ta đi đến hết các thôn.

Về điểm này thì Diệp Trạch Đào khâm phục Phó bí thư kiêm Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật. Đúng theo những gì gã nói, trong các thành viên Đảng ủy, ngoại trừ một vài thành viên cũ, đúng là chỉ có hắn và Hàn Bộ Tùng đích thân đến các thôn. Những người khác đúng là chưa lần nào về các thôn cả.
- Xã Xuân Trúc rất nghèo. Nếu như không phát triển thì sẽ mãi mãi lạc hậu so với các xã khác trên địa bàn huyện.
Diệp Trạch Đào lo lắng nói.
- Đúng vậy! Tôi thấy xã Xuân Trúc cần phải quyết tâm phát triển mới phải!
Đưa một điếu thuốc cho Hàn Bộ Tùng, Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu, nói:
- Chỉ cần mọi người đoàn kết đồng lòng, tôi tin công việc của xã sẽ tiến rất nhanh.
- Cậu thật sự tin rằng thành viên bộ máy thật lòng hướng đến một mục tiêu à?
Hàn Bộ Tùng hỏi.
Câu hỏi này làm Diệp Trạch Đào cảm thấy buồn. Nghĩ đến điệu bộ của Lâm Dân Thư liền không muốn nhiều lời hơn nữa.
Vốn âm thầm quan sát Diệp Trạch Đào, thấy hắn như vậy. Hàn Bộ Tùng nói:
- Ôi dào! Nói thật chứ, chúng ta có một vài cán bộ trong lòng vốn không có hai chữ “nhân dân”. Mỗi ngày đều vắt óc suy nghĩ làm sao để đấu đá nhau. Tổ chức giao cho chúng ta vị trí quan trọng như vậy, chính vì thế phải suy nghĩ cho nhân dân nhiều hơn mới phải chứ!
Diệp Trạch Đào đồng ý, nói:
- Phó bí thư Hàn nói rất đúng.
- Trạch Đào này, cậu là người tốt, luôn kiên định trong công việc. Nhưng cậu nên làm sao cho hòa hợp với các đồng chí cán sự khác. Nếu như môi trường làm việc không hòa hợp, thì khó khăn trong công việc càng lớn hơn. Cậu yên tâm, bất luận là lúc nào, chỉ cần có lợi cho sự phát triển của toàn xã. Tôi đều hết mình ủng hộ công việc của cậu.
- Cảm ơn sự ủng hộ của Phó bí thư Hàn.

Diệp Trạch Đào nói.
Cười ha hả, Hàn Bộ Tùng nói:
- Lần trước tôi lên thành phố. Chú họ của vợ tôi có nói. Trong bất kỳ hoàn cảnh nào, bạn bè phải giúp đỡ nhau hết mình mới là lẽ phải. Có thêm một người bạn, có thêm nhiều đường đi. Có thêm một kẻ thù, có thêm nhiều ngọn núi phải vượt. Mỗi lần nhớ đến lời này đều thấy nó rất sâu sắc. Chỉ cần mọi người hợp sức hợp lực thì dù phía trước có bao nhiêu sóng gió, cũng có thể bình yên vượt qua. Cậu thấy sao?
Diệp Trạch Đào cũng nhận ra được điều gì đó. Hàn Bộ Tùng mới sáng ra đã kéo mình ra ngoài. Liệu có phải có ý muốn lôi kéo mình về phía gã không?
- Ừ! Câu nói này rất triết lý. Chú họ của vợ anh làm gì vậy? Rất có học thức!
Biết đối phương có ý nói bóng gió về chuyện gì đó của chú gã. Diệp Trạch Đào đoán người chú này nhất định không phải nhân vật tầm thường.
- Ha ha, chắc hẳn cậu đã từng nghe qua, người vừa được bổ nhiệm làm Phó chủ tịch thành phố Bàng Đại Duy.
Bàng Đại Duy!
Diệp Trạch Đào đúng là vừa mới nghe qua. Gần đây nhân sự của thành phố cũng có một vài sự thay đổi. Một người tên là Bàng Đại Duy được đề bạt làm Phó Chủ tịch thành phố. Tuy nhiên, ông Phó Chủ tịch này không tham gia làm Ủy viên thường vụ.
Tuy rằng không làm Ủy viên thường vụ nhưng cũng không thể coi thường. Dù sao cũng là Phó chủ tịch thành phố.
Diệp Trạch Đào cố ý tỏ vẻ ngạc nhiên, thở dài nói:
- Không ngờ Phó chủ tịch thành phố và anh lại có quan hệ thân thích như vậy.
Hàn Bộ Tùng liền cười, nói:
- Chú vợ tôi rất khiêm tốn. Chu dù có quan hệ nhưng người ở xã cũng không nhiều người biết được.
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Rất nhiều lãnh đạo cũng vậy. Một lòng vì công việc mà không hề lên giọng phách lối.
Hàn Bộ Tùng mỉm cười, nói:
- Nói rất đúng! Phó Chủ tịch thành phố Bàng chính là một vị lãnh đạo như vậy.

Nói nhiều như vậy, điều cần nói cũng đã nói. Hai người lại vội bước vào thôn.
Diệp Trạch Đào thầm nghĩ, quả nhiên ở đâu đều có tay trong. Hàn Bộ Tùng ở trong cuộc họp ra sức ủng hộ mình. Gã cũng có cách nghĩ riêng của gã. Có người chú như vậy, hắn tin thế lực của gã ta ở huyện cũng khá lớn. Nhưng Cao Chấn Sơn là bí thư. Gã không dám ngang nhiên chỉnh Lâm Dân Thư. Tuy không dám ngang nhiên chỉnh, cũng không dám lợi dụng người khác chỉnh Lâm Dân Thư. Nếu cần chỉnh lại Lâm Dân Thư, Hàn Bộ Tùng có mối quan hệ như thế, chỉ cần làm vài việc là rất có thể leo lên chức Bí thư.
Hàn Bộ Tùng đem cách này để kích mình!
Vừa đi Diệp Trạch Đào vừa suy tính chuyện này. Nếu bọn Hàn Bộ Tùng liên thủ lại, với sức lực Lâm Dân Thư bây giờ căn bản không phải đối thủ của họ. Không biết chừng cục diện trong chuyện này, Hàn Bộ Tùng cũng sớm đã tính toán rồi. Lật đổ Lâm Dân Thư thì đơn giản, nhưng nếu như lật đổ Lâm Dân Thư rồi. Nhất định Ôn Phương không có khả năng nắm quyền, lên nắm quyền chắc chắn là nhân vật thứ ba – Hàn Bộ Tùng.
Tên Hàn Bộ Tùng này so với Lâm Dân Thư thì khó lật đổ hơn. Việc lên nắm quyền của gã chẳng lẽ là cái lòng vì nhân dân của gã sao?
Đối với việc này, trong lòng Diệp Trạch Đào có dấu chấm hỏi rất lớn.
Có đôi khi, lật đổ một kẻ kém cỏi rồi đưa một kẻ mạnh lên, cũng không bằng thà cứ để kẻ kém cỏi kia tiếp tục ngồi đó.
Diệp Trạch Đào trải qua không ít sự phấn đấu, càng ngày càng chín chắn hơn. Hắng càng lúc càng phải cân nhắc xem sự lợi hại của các mối quan hệ.
Nếu Lâm Dân Thư bị chỉnh giống như Ôn Phương. Việc này đối với mình thật càng thuận lợi hơn rồi!
Để xem thế nào đã rồi tính sau!
Diệp Trạch Đào không hề muốn Lâm Dân Thư bị đánh đổ nhanh như vậy.
Vẻ mặt Hàn Bộ Tùng lúc này hiện rõ nụ cười. Bản thân gã làm bao nhiêu là chuyện, lại để lộ ra chuyện của Bàng Đại Duy. Gã tin Diệp Trạch Đào sẽ nóng lòng lật đổ Lâm Dân Thư, như vậy mình sẽ dễ dàng thành công hơn.
Lúc nghĩ đến Lâm Dân Thư bị cắt chức, bản thân gã có khả năng lên nằm quyền, trong lòng Hàn Bộ Tùng rất vui.




Bình Luận (0)
Comment