Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 601

Ánh mắt Lôi Diên Tùng hướng về phía Chu Lâm Ngọc, nét mặt biểu lộ vẻ chăm chú hỏi:
- Bọn họ muốn làm dự án lớn sao?
Mấy ngày nay, hành động của Diệp Trạch Đào rất rõ ràng, từng nhóm chuyên gia, học giả trong huyện đều tập trung lại, khiến Lôi Diên Tùng không coi trọng cũng không được.
Chu Lâm Ngọc nói:
- Tôi đã tìm hiểu một chút rồi, bí thư Diệp lần này mời chuyên gia trên thành phố tới, điều động rất nhiều cán bộ nghiên cứu đến quyết định tiến hành công tác ở khu kinh tế mới của huyện, còn mời nhiều chuyên gia về phương diện kinh tế trên tỉnh về, phương án này rất lớn, chia làm nhiều giai đoạn. Nếu mọi mặt đều được triển khai, có lẽ tất cả lực lượng trong huyện đều được huy động vào.
Chu Lâm Ngọc nghĩ rằng nội dung phương án này mình đã biết, lắc lắc đầu, bí thư Diệp lần này đã thực sự hành động. Những ý tưởng kiểu này dường như là đứng trên lập trường của trung ương để thực hiện, một huyện nhỏ mà thực hiện một phương án lớn như vậy, đứng lên thúc đẩy cũng sẽ tồn tại nhiều vấn đề, cũng không biết Bí thư Diệp có bị ấm đầu không hay là bị làm sao đây.
Lôi Diên Tùng cũng biết chút tình hình về việc Diệp Trạch Đào làm, chẳng qua chỉ là nói trong buổi họp. Sự việc này là do Huyện ủy dẫn đầu, cũng không nên nhúng tay vào nhiều, nhưng bây giờ khi thấy Diệp Trạch Đào càng lúc càng làm lớn, Lôi Diên Tùng cảm thấy thấy lần này Diệp Trạch Đào tuyệt đối không chỉ muốn làm khu kinh tế mới mà còn có khả năng muốn triển khai toàn diện. Nếu quả thật như vậy, có thể Huyện ủy sẽ chỉ đạo rất nhiều việc.
- Anh cho rằng tính khả thi có lớn không?
Trong lòng Lôi Diên Tùng cũng không lo lắng. Ông ta nghĩ thầm đừng đểDiệp Trạch Đào thực sự làm được.
- Chủ tịch huyện Lôi, theo tôi được biết dự án này của Bí thư Diệp được chia thành ba giai đoạn. Giai đoạn thứ nhất là triển khai hoạt động khu kinh tế mới. Giai đoạn thứ hai là vận động cả huyện. Giai đoạn thứ ba là mở ra phúc lợi xã hội. Nếu đúng như vậy, không chỉ tiến hành ở huyện ta mà cả thành phố cũng tiến hành.
Nói đến đây, chần chừ một lúc, Chu Lâm Ngọc nói:
- Toàn bộ phương án này được thiết lập dưới sự ủng hộ của các chính sách của quốc gia mà tiến hành. Cũng vì có sự ủng hộ chính sách của quốc gia, tôi cho rằng phương án này về cơ bản là không có nhiều tính khả thi.
Ánh mắt Lôi Diên Tùng lộ vẻ khác thường nói:
- Thôi đi, dù sao đến lúc đó còn phải họp thường vụ biểu quyết việc này xem ý khiến của mọi người thế nào.

Bí thư huyện ủy cũng không thể một tay che hết bầu trời được.
Lôi Diên Tùng đã có ý nghĩ riêng.
Nghe xong Chu Lâm Ngọc nói, Lôi Diên Tùng lắc đầu. Dù sao Diệp Trạch Đào cũng còn trẻ, nhận được sự ủng hộ của chính sách đâu có dễ dàng như vậy sao? Trong lòng lại thấy thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ ở trong này bàn luận, Niếp Tiểu Vĩ cũng ở đó phỏng đoán việc làm của Diệp Trạch Đào. Gần đây bên cạnh của Niếp Tiểu Vĩ cũng đã tụ tập thành một nhóm lớn, ai cũng biết rằng ông ta có hai chỗ dựa vững chắc trên thành phố, một số cán bộ huyện Lục Thương cũng bắt đầu ngả về phía ông ta.
Niếp Tiểu Vĩ là người để ý đến Diệp Trạch Đào nhất, gã đang trông chờ ngồi vào vị trí của Lôi Diên Tùng.
Niếp Tiểu Vĩ có ý định nếu cách ly Diệp Trạch Đào ra, Lôi Diên Tùng cũng rất có khả năng lên chức. Cơ hội để mình làm Phó chủ tịch thường trực huyện đã tới rồi. Dù sao Cố Lâm Cao cũng đã không thể còn có thể phát triển cao hơn nữa, chỉ cần triển khai công tác vận động một chút. Vị trí Chủ tịch huyện rất có khả năng sẽ nắm bắt được, tận đáy lòng gã rất hi vọng Diệp Trạch Đào sẽ có sơ xuất.
Hiện tại cơ hội đã tới rồi,Diệp Trạch Đào vẫn khư khư cố chấp muốn đưa huyện Lục Thương trở thành một nơi thí điểm xây dựng thương hiệu dân tộc. Thật đáng buồn cười, thương hiệu dân tộc là thứ muốn làm là làm được sao?
Niếp Tiểu Vĩ hoàn toàn tin rằng việc này về cơ bản là không thể thực hiện được. Diệp Trạch Đào lần này nói mạnh miệng thế, mình không thể ủng hộ được. Nếu ủng hộ rất có khả năng khi Diệp Trạch Đào gặp chuyện không may mình sẽ bị liên lụy. Tuy nhiên, việc như thế này lại không thể không động viên, chỉ có thể động viên, đến khi sự tình trở nên quá lớn rồi, Diệp Trạch Đào sẽ càng thê thảm.
Lúc này Diệp Trạch Đào cơ bản là không có suy nghĩ đến đám người của Lôi Diên Tùng. Hạo Vũ cũng đã lên tiếng, bây giờ việc mình cần làm là tranh thủ thời gian đưa ra phương án.
Lần này bọn người Lưu Đống Lưu coi như là đã giúp được việc lớn, giúp mời chuyên gia từ thành phố về, mời cả chuyên gia từ nước ngoài tới. Một đoàn chuyên gia trong ngoài nước tiến hành nghiên cứu hoàn cảnh, tài nguyên của huyện Lục Thương nhằm quyết định phương án thực hiện.
Ngồi trong phòng làm việc của khu kinh tế mới, Diệp Trạch Đào chăm chú lắng nghe Chủ nhiệm Ban quản lý Củng Nặc Bội báo cáo.
Trước giờ chưa từng nghĩ đến khu kinh tế mới sẽ có một cơ hội thúc đẩy phát triển lớn như vậy, lúc Củng Nặc Bội báo cáo, vì quá kích động, vẻ mặt ửng hồng lên. Vốn đã xinh đẹp, trang phục trên người lại càng tôn thêm dáng vẻ khiêu gợi. Khi tâm trạng đã bớt kích động, phập phồng, bộ ngực đầy đặn lại rủ nhau nằm yên. Diệp Trạch Đào thấy điệu bộ của cô nàng, trong lòng cũng thầm khen lên một tiếng, cô Củng Nặc Bội này cũng thật làm rung động lòng người.
Tất nhiên, Diệp Trạch Đào cũng chỉ tán thưởng vậy thôi, chứ không có ý nghĩ gì khác.

- Bí thư Diệp, hiện giờ nhóm chuyên gia đã quyết định đưa ra phương án rồi, nếu phương án này có thể thực hiện thành công, huyện chúng ta hoàn toàn sẽ có thể trở thành một rổ trứng lớn.
Ánh mắt Diệp Trạch Đào nhìn chằm chằm vào phương án được bày ra trên bàn nói:
-Mấu chốt vẫn là mức độ ủng hộ của quốc gia. Bước tiếp theo nếu huyện ta có thể xây dựng được thương hiệu dân tộc Thuần Trung Quốc, khi cả nước thực hiện chính sách miễn giảm thuế thu nhập, các loại chính sách ưu đãi nhất trí với các doanh nghiệp đầu tư vốn nước ngoài, các doanh nghiệp lớn mạnh sẽ hoàn toàn nhất trí với phương thức hợp tác doanh nghiệp, đến lúc đó sẽ san bằng khoảng cách với các doanh nghiệp đầu tư vốn nước ngoài.
Củng Nặc Bội thở dài:
- Bí thư Diệp, cho dù các doanh nghiệp đầu tư vốn nước ngoài không có được những ưu đãi này, dựa vào sự phát triển và sức mạnh của bọn họ, doanh nghiệp trong nước của chúng ta cũng vẫn khó theo kịp họ.
Hiểu được nỗi lo của Củng Nặc Bội, Diệp Trạch Đào cười nói:
- Trước tiên cứ báo cáo phương án lên trên đã, tôi tin rằng trung ương đã thấy được tình hình trong nước, sẽ đưa ra một số chính sách phù hợp.
Diệp Trạch Đào đương nhiên sẽ không kể chuyện Hạo Vũ đã hạ quyết tâm. Cùng với việc triển khai các công tác ở huyện Lục Thương, Diệp Trạch Đào tin rằng các chính sách kinh tế trong nước sẽ có sự thay đổi, đến lúc đó, các doanh nghiệp đầu tư nước ngoài và doanh nghiệp trong nước sẽ sẽ dần rút ngắn khoảng cách đến mức ngang hàng, thậm chí trung ương sẽ tiến thêm một bước đối với sự ủng hộ chính sách. Đến lúc đó, vì huyện Lục Thương đã đi trước một bước, sự phát triển cũng sẽ rất nhanh.
Về việc triển khai hoạt động công tác này, Diệp Trạch Đào còn có rất nhiều ý tưởng, đương nhiên, hắn tạm thời sẽ không nói ra ý tưởng của mình.
- Mọi người hoàn thiện thêm chút nữa rồi báo cáo lên Huyện ủy.
- Bí thư Diệp, chúng tôi sẽ lập tức làm ngay.
- Cố gắng hết sức làm hoàn thiện một chút, tôi muốn đề cập đến tất cả các vấn đề.
- Bí thư Diệp, nhắc đến chuyện này, thực ra vấn đề lớn nhất của phương án này vẫn là giao thông. Nếu không giải quyết được vấn đề này, huyện Lục Thương chúng ta sẽ rất khó vươn lên, hơn nữa, sau khi phát triển rồi, vấn đề hạn chế giao thông sẽ càng thêm trở nên nổi cộm.

Đây cũng là vấn đề nhóm chuyên gia đã sớm đề cập tới, đối với vấn đề này của nhóm chuyên gia, Diệp Trạch Đào vẫn chỉ nói một câu, phải làm thông suốt giao thông trước tiên.
Mục đích câu hỏi này của Củng Nặc Bội cũng là muốn thăm dò biện pháp của Diệp Trạch Đào trong chuyện này.
Thấy dáng vẻ nghi hoặc của Củng Nặc Bội, Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Có vấn đề chúng ta tập trung tiến hành giải quyết vấn đề đó là được rồi. Tôi tin chỉ cần chúng ta cố gắng sẽ có thể vượt qua mọi khó khăn, chỉ cần trong lòng chúng ta muốn phát triển thì nhất định có thể phát triển tiến lên.
Nghe được lời nói dũng cảm này của Diệp Trạch Đào, ánh mắt Củng Nặc Bội nhìn khuôn mặt Diệp Trạch Đào một hồi, điểm đi điểm lại, cô thấy người Bí thư huyện ủy trước mặt mình dường như là người đầy sức chiến đấu, dường như trước mặt hắn không có vấn đề gì là lớn lao.
- Cái gì?
Nghe Lôi Diên Tùng báo cáo, Bí thư Thành ủy Thi Minh Cương có chút sững sờ.
Ý tưởng này của Diệp Trạch Đào cũng thật quá lớn. Nếu quả thực theo như phương án này của Diệp Trạch Đào mà làm, thì huyện Lục Thương rất có khả năng sẽ thực sự trở thành một tiêu điểm trong cả nước.
Trong lòng Thi Minh Cương lúc này cũng dấy lên những suy nghĩ phức tạp, vừa hy vọng huyện Lục Thương có thể tạo ra một chút thành tích, lại lo việc này biến thành chuyện cười. Ông ta cảm thấy khó có thể cân nhắc chuyện này trong một thời gian ngắn.
Nhìn Lôi Diên Tùng ngồi kính cẩn trước mặt mình, Thi Minh Cương hỏi:
- Anh cho rằng tính khả thi của việc này có lớn không?
Lôi Diên Tùng hạ giọng nói:
- Bí thư Thi, việc này có mấy điểm mấu chốt. Thứ nhất chính là giao thông, mọi người đều biết vấn đề giao thông của huyện Lục Thương là một vấn đề lớn. Với tình hình giao thông hiện tại của huyện Lục Thương, thì không cần nói đến sự khó khăn của việc thu hút đầu tư, chỉ cần có sản phẩm, các chi phí vận chuyển cũng vô cùng lớn. Doanh nghiệp liệu có thể chịu đựng được không? Thứ hai là vấn đề cạnh tranh giữa thương hiệu dân tộc và thương hiệu nước ngoài, một huyện nhỏ như chúng ta, có thể làm ra sản phẩm gì chứ, còn muốn nghĩ đến việc cạnh tranh với các tập đoàn doanh nghiệp lớn của nước ngoài trên thương trường. Điều này thật nực cười.
Thi Minh Cương không thể không thừa nhận hai vấn đề mà Lôi Diên Tùng nói đến.
Suy nghĩ một hồi, Thi Minh Cương nói:

- Tôi biết rồi, nếuhuyện các anh đã quyết định để Huyện ủy chủ trì làm việc này, thì anh đừng quan tâm làm gì.
Lôi Diên Tùng vốn đang muốn nói điều gì đó đành phải đi ra ngoài.
Thấy Lôi Diên Tùng rời đi rồi, Thi Minh Cương lắc đầu, trong lòng suy nghĩ, Lôi Diên Tùng muốn đảm đương cũng không được.
Thi Minh Cương thực ra cũng là một nhân vật có ý tượng, trong bụng cũng đã sớm có ý định phát triển thương hiệu dân tộc. Trong chuyện này, ý tưởng của ông ta và Diệp Trạch Đào là tương đồng, không cần biết việc này thành hay không, ý tưởng của Diệp Trạch Đào như vậy cũng khiến ông cảm thấy vui mừng.
Châm một điếu thuốc ra hút, Thi Minh Cương lẩm bẩm:
- Dù sao cũng có một vài người đứng ra làm những việc thực sự vì dân vì nước.
Lại lấy phương án mà huyện Lục Thương muốn làm để trên bàn ra xem một hồi, Thi Minh Cương đoán ngay ra biện pháp mà Diệp Trạch Đào có khả năng sẽ thực hiện.
Diệp Trạch Đào hẳn là nắm rất rõ lúc triển khai hoạt động việc này sẽ tồn tại rất nhiều vấn đề, tại sao hắn còn khư khư cố chấp vậy?
Rất nhanh sau đó, Thi Minh Cương liền nghĩ ngay tới bối cảnh có liên quan tới Diệp Trạch Đào đã truyền đến tai ông ta.
Có lẽ khả năng Diệp Trạch Đào thực sự có thể làm được chuyện này cũng khó nói.
Nếu làm được việc này, đối với một Bí thư Thành ủy như mình, đối với bản thân mình mà nói thì đó cũng là một chiến tích lớn.
Nghĩ đến chiến tích khổng lồ đó, Thi Minh Cương hít sâu một hơi.
Xem ra mình cũng phải xem trọng chuyện này rồi.


Bình Luận (0)
Comment