Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 665

Sau khi Vệ Hùng Phi suy nghĩ đã có chuyển biển, đối với Diệp Trạch Đào cũng quan tâm hơn, trầm mặc một chút gã nói:
- Trạch Đào, bố có ý này, nếu như bố có thể dựa vào mối quan hệ của con mà đầu tư vào tỉnh Lục Thương, thì mọi người cũng sẽ có cách nhìn nhận, con xem có thể nào thay đổi một chút không, đừng để cho người khác biết mối quan hệ thân mật của chúng ta, tốt nhất con nên giới thiệu bố với những nhà lãnh đạo khác, bố sẽ giao thiệp tốt với họ một chút.
Diệp Trạch Đào vừa nghe thấy liền khen thầm Vệ Hùng Phi là người khôn khéo, đây là một biện pháp tốt, nên nói:
- Như thế này đi, ngày mai Bí thư thành uỷ của chúng con sẽ tới thành phố, con sẽ tạo cơ hội, để chúng ta có thể tình cờ gặp mặt. Sau đó con sẽ giới hiệu bố với Bí thư Thi Minh Cương, chuyện đầu tư của bố và dự án đầu tư của Vũ Hinh đều đàm phán với ông ta, bố thấy thế nào?
Diệp Trạch Đào thực ra đã nghĩ đến chuyện này, cho dù có phát triển, cũng không thể kéo quá nhiều người trong nhà vào được. Có rất nhiều loại doanh nghiệp, công việc sẽ càng được phát triển, Vệ Hùng Phi suy nghĩ thật chu toàn.
Vệ Hùng Phi liền gật đầu nói:
- Như thế cũng tốt, đến lúc đó sau khi bố đến huyện của các con rồi, mặc dù mọi người đều biết bố có quan hệ với tỉnh, nhưng lần này là đi bàn bạc dự án với bí thư thành ủy của các con, đối với mọi người thì đây là một chuyện tốt, bố có thể đánh vào bí thư thành ủy của các con để làm việc, hiệu quả nhất định sẽ tốt hơn một chút.
Hai người lại nói chuyện với nhau về cách nhìn nhận một chút.
Ngay lúc hai người nói chuyện, Vệ Vũ Hinh cũng ôm lấy đứa nhỏ, đút sữa cho nó, cười nói:
- Xem ra bố và anh nói chuyện rất vui vẻ, chúng ta đều đói rồi, làm thế nào đây?
Đúng là một chuyện khiến người ta vui mừng, khuôn mặt của Vệ Vũ Hinh cười thỏa mãn.

Diệp Trạch Đào vừa lúc muốn nói chuyện, thì điện thoại di động đột nhiên vang lên, cho nên hắn đành phải lấy điện thoại di động ra nhìn, hóa ra là Trần Đại Tường gọi điện thoại tới, hắn nói với mọi người:
- Con đi nghe điện thoại một chút.

Sau khi nhận điện thoại, Diệp Trạch Đào nghe Trần Đại Tường nói:
- Ông em, Không có chuyện gì thì qua uống rượu với tôi đi!
Diệp Trạch Đào nói:
- Anh đang ở đâu?
Trần Đại Tường nói một địa điểm.
Diệp Trạch Đào nghe được, trong giọng của Trần Đại Tường lộ ra một giọng nói trầm bổng, cho nên đành phải nói:
- Được, Chủ tịch thành phố Trần, tôi tới ngay.
Sau khi nghe điện thoại xong, Diệp Trạch Đào nói:
- Là Chủ tịch thành phố Trần Đại Tường của thành phố chúng con, muốn con đi ăn cơm cùng.

Vệ Hùng Phi không rõ tình hình nói:
- Xem ra quan hệ của con và chủ tịch thành phố cũng khá tốt, tại sao lại giới thiệu bố với bí thư?
Nhìn thấy vẻ mặt không hiểu của mọi người Diệp Trạch Đào nói:
- Quan hệ này có chút phức tạp, trong một chốc một lát không thể nói rõ ràng được!
Trịnh Tiểu Nhu cau mày nói:
- Đó có phải là bố của bạn gái của Vi Nhĩ Chí không?
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu.
Trịnh Tiểu Nhu nghi ngờ nói:
- Anh làm sao có thể có mối quan hệ tốt với ông ta được?
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Mọi người biết thế là được rồi.
Ánh mắt của Vệ Hùng Phi sáng lên, cười ha ha nói:
- Xem ra chúng ta lo lắng thừa rồi, không tệ lắm!
Trịnh Tiểu Nhu mỉm cười nói:
- Được rồi, còn đánh vào đồn địch nữa.
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Thế này đi, Vũ Hinh, các em cùng bố đi ăn cơm đi, anh không đi đâu.
Vệ Vũ Hinh hiện tại chuyện đại sự làm xong rồi, tâm trạng khá tốt, dịu dàng cười nói:
- Anh uống ít rượu thôi nhé!
Sau khi đi ra, tâm trạng Diệp Trạch Đào thực sự rất tốt, ngồi xe không lâu thì liền khởi động, cẩn thận nghĩ đến những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, có một cảm giác như đang nằm trong mộng vậy.
Lái xe đi đến địa điểm mà Trần Đại Tường nói, đó là một tiệm ăn nhỏ đặc sắc, vào bên trong một gian phòng, liền gặp được Trần Đại Tường đang ngồi một mình uống rượu, cũng không có thư ký và tài xế lái xe vân vân, chỉ có một mình gã ngồi ở kia.

Diệp Trạch Đào cảm thấy có chút kỳ quái, gã không phải là đi bàn công chuyện với Tôn Lôi sao, sao lại một mình chạy đến đây uống rượu giải sầu?
Tuy cảm thấy hơi nghi ngờ nhưng Diệp Trạch Đào vẫn đi vào.


Nhìn thấy Diệp Trạch Đào tiến vào, Trần Đại Tường chỉ vào ghế dựa nói:
- Ngồi đi, một mình ngồi uống rượu.
Diệp Trạch Đào cũng không khách khí, bị Vệ Hùng Phi mắng cho một trận, bụng cũng đã đói cồn cào, bắt đầu ngồi xuống ăn.

Nhìn thấy Diệp Trạch Đào không khách khí ngồi ăn thức ăn, Trần Đại Tường cười nói:
- Như thế này thật là tốt, con mẹ nó, cái xã hội này một tìm một người bạn tâm giao cũng không có, suốt ngày đấu đá với người này người kia, ai cũng phòng bị với người khác, hai người chúng ta đều có tình huống khá tốt, biết cao biết thấp, lại có thể thổ lộ tình cảm.
Diệp Trạch Đào cũng lắc đầu, Trần Đại Tường đúng là nói có đạo lí, Trần Đại Tưởng đem tất cả nhược điểm bày ra trước mặt, hắn không hề giấu giếm điều gì, có gì nói nấy.
- Anh hôm nay sao thế?
Diệp Trạch Đào cảm thấy kỳ lạ nên hỏi.

- Ông em, tôi cho thư kí và mấy người kia đi hết, chính là muốn nói chuyện với cậu, đừng coi tôi là một chủ tịch thành phố, con mẹ nó, tôi cũng khó khăn lắm chứ!
- Là không dễ dàng chút nào, việc của một chủ tịch thành phố chắc chắn là rất nhiều, công việc chắc là rất bận rộn.
Diệp Trạch Đào nói một câu.
Nâng ly rượu lên cụng ly với Diệp Trạch Đào một cái, Trần Đại Tường uống một hơi hết lý rượu, lớn tiếng nói:
- Anh nói xem có phải uất ức không?
Diệp Trạch Đào sửng sốt hỏi:
- Sao lại thế?
- Còn không phải là cái thằng quỹ Tôn Lôi, âm thầm chạy đi gọi điện thoại cho cha nó gì gì đấy, kết quả là cha nó gọi điện thoại cho tôi, nói là muốn tôi ủng hộ cho công việc của Tôn Lôi, cần phải giúp đỡ người trẻ tuổi để trưởng thành hơn, anh xem, nói những gì vậy chứ?
Diệp Trạch Đào nghe là hiểu ngay, Vi Hoàng Thạch gọi điện thoại đến cho Trần Đại Tường.
Hèn gì tâm trạng của Trần Đại Tường lại không tốt như thế, Vi gia vốn không thích con gái nhà họ, hiện nay xem ra cũng không khác là mấy, Trần Đại Tường cũng cho rằng bản thân gã là thông gia của Vi gia, Vi gia cũng là cánh tay đắc lực của ông ta, nhưng kết quả trong chuyện này vẫn chuyển hướng về Tôn gia, điều này làm cho gã cảm thấy vô cùng không vui.


Nhìn Trần Đại Tường một hồi, Diệp Trạch Đào nói:
- Chuyện dự án, anh không thể nhúng tay vào?
- Hừ, ám chỉ tôi là nên lấy từ phía cậu!
Chuyện này làm cho Diệp Trạch Đào cũng phải chửi thầm một tiếng, xem ra Vi gia cố tình đánh vào mình đây mà.
- Chủ tịch thành phố Trần, tôi cũng không nghĩ là sẽ xảy ra chuyện như thế này, chỗ Bí thư Thi, tôi có thể đảm bảo, ông ấy nói ngày mai sẽ bay đến Thành phố đấy!
Trần Đại Tường nói:
- Cậu không nói tôi cũng hiểu được, Thi Minh Cương cũng là người có suy nghĩ, lợi ích lớn như thế, ông ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Diệp Trạch Đào nói:
- Như vậy đi, đến lúc đó mà vẫn không được, thì tôi sẽ liên lạc lại một chút, chắc là còn dự án khác.

Khoát tay lại, Trần Đại Tường nói:
- Không sao, tuy rằng bố của Nhĩ Chí nói vài câu, ông ta còn nói, muốn giới thiệu một số công ty đầu tư nước ngoài cho tôi, những công ty đầu tư nước ngoài này nghe nói là sẽ đầu tư rất lớn!
Diệp Trạch Đào cảm thấy hơi căng thẳng tròng lòng, huyện Lục Thương là một huyện thí điểm, Tôn Lôi làm một dự án một tỉ tám, sau đó là hai dự án cộng lại khoảng một tỉ nữa, cộng tất cả lại gần 3 tỉ đều đầu tư vào dự án ở huyện Lục Thương, đây là muốn làm loạn mà. Sau khi nghe thấy mình tìm được một dự án vài tỷ, nghĩ rằng ba tỷ là không đủ, cho nên muốn thông qua Trần Đại Tường để tăng cao chỉ tiêu đây mà!
Bước tiếp theo vấn đề của huyện Lục Thương không còn là sự phát triển kinh tế nữa rồi, có dự án này, việc phát triển kinh tế hoàn toàn không còn bất cứ trở ngại nào nữa, mấu chốt của vấn đề chỉ còn ở chỗ đấu tranh đầu tư trong và ngoài nước mà thôi.
Càng nghĩ càng cảm thấy bước tiếp theo của công việc ngày càng khó khăn.
Yêu cầu của Bí thư Hạo Vũ là muốn đem huyện Lục Thương làm huyện thí điểm chế tạo những sản phẩm dân tộc, dồn hết lực lượng để phát triển mạnh sản nghiệp dân tộc. Nhưng lập tức vào nhiều hạng mục như thế này, với số lượng tài chính khổng lồ như thế, sản nghiệp của quốc gia chưa ra khỏi huyện, cũng đã gặp sự khiêu chiến và ngăn chặn lại rồi, đây là nơi những lực lượng nước ngoài tập trung đối phó với sản nghiệp dân tộc!
Lại cạn một ly rượu, Trần Đại Tường nói:
- Ông em, nói thật, tôi rất khâm phục cậu.
Diệp Trạch Đào cảm thấy Trần Đại Tường đã uống khá nhiều rượu, nên nói:
- Chủ tịch thành phố Trần, ăn chút đồ ăn lót bụng đi.

Đem chiếc đũa để xuống bàn, Trần Đại Tường cầm lấy bao thuốc trên bàn đưa cho Diệp Trạch Đào.
Sau khi hai người đốt điếu thuốc, Trần Đại Tường nói:
- Tình hình của cậu tôi đều điều tra qua rồi, tôi không thể nào mà hiểu được, một người không quyền không thế như anh, so với tôi vẫn còn thấp một chút, làm sao lại có thể phát triển nhanh chóng trong chốn quan trường như thế. Lưu Mộng Y là con gái của Lưu gia, hai người không môn đăng hộ đối, không ngờ lại thành chuyện. Hô Diên Ngạo Bác bây giờ xem cậu như con trai, Điền Lâm Hỉ cũng rất coi trọng cậu, làm sao mà cậu lại có thể làm được như thế?
Diệp Trạch Đào biết là Trần Đại Tường thực sự là uống quá nhiều, nên mới nói ra những lời này.
- Con gái của anh cũng sớm vào làm dâu của Vi gia rồi!

- Cậu không hiểu đâu, cậu không hiểu đâu!
Trần Đại Tường khoát tay, vẻ mặt cực kỳ kỳ quái.
Miệng uống một hóp rượu lớn, Trần Đại Tường nói:
- Nhà nào cũng có nỗi khổ riêng mà!
Diệp Trạch Đào liền nghĩ đến chuyên của Lư Cách Tân, hiện tại Lư Cách Tân chắc hẳn đã đến nước Mỹ, không biết anh ta đã điều tra tình hình thế nào rồi, chẳng lẽ trong chuyện này còn có ẩn tình gì? Xem ra Trần Đại Tường là loại người có nỗi khổ không thể nói ra được.

Đúng lúc này Diệp Trạch Đào chợt nghe thấy tiếng di động của Trần Đại Tường vang lên nói:
- Chủ tịch thành phố Trần, điện thoại của anh kìa.
Trần Đại Tường hơi động đậy đứng lên, túi của gã đang đặt ở một bên bàn, muốn đi lấy, vừa bước nghiêng một cái, suýt chút nữa bị ngã.
Diệp Trạch Đào vội vàng đỡ lấy Trần Đại Tường.
Lúc này Trần Đại Tường mới lấy điện thoại từ trong túi ra.
Vừa nhìn thấy điện thoại, Trần Đại Tường liền cười nói:
- Điện thoại của con gái tôi, hôm nay nó đến Vi gia, chắc là đi ra ngoài rồi.
- Tiểu Tú, mọi chuyện làm xong hết chưa?
Trần Đại Tường lớn tiếng nói.
Lúc này Trần Đại Tường cũng ra dáng của người bố.
Nhìn thấy bộ dạng của Trần Đại Tường, Diệp Trạch Đào cảm thấy bản thân có những nhận thức mới về Trần Đại Tường.
- Sao lại làm thế, cơm cũng chưa ăn mà!
Trần Đại Tường rống lên trong điện thoại.

Trần Xảo Tú đến Vi gia, cơm còn chưa ăn mà đã đi về?
Diệp Trạch Đào nghĩ thầm, nhà họ Vi này cũng thật là, cho dù con trai của họ ở ngước ngoài, con dâu đến, cũng không thể để cho người ta đói bụng mà đi về chứ!
Nhìn thấy dạng bộ phẫn nộ của Trần Đại Tường, Diệp Trạch Đào cũng hiểu nguyên nhân và gã gọi hắn đến uống rượu, Trần Đại Tường đúng là có nỗi khổ không thể nói ra.
- Bố và Diệp Trạch Đào đang ăn cơm ở đây, nếu như con chưa ăn thì mau qua đây đi!
Trần Đại Tường nói địa chỉ.


Bình Luận (0)
Comment