Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 703

- Trạch Đào, sao mẹ lại nghe nói Gia Anh tố cáo con, con làm gì con bé vậy?
Trong khi Diệp Trạch Đào đang quan tâm đến sự việc ở huyện Lục Thương thì mẹ anh- Tôn Trí Phương gọi điện thoại tới.
Từ sau khi cha mẹ đi du lịch vòng quanh thế giới, đúng vào thứ sáu Diệp Trạch Đào đều gọi điện thoại cho cha mẹ, thứ sáu tuần trước khi trò chuyện hai người vẫn còn đang ở châu Úc.
Diệp Trạch Đào không muốn nói chuyện phiếm nhiều, dù sao thì mối quan hệ giữa người lớn vẫn rất tốt đẹp, liền nói:
- Cũng không có chuyện gì lớn cả.
Cònhỏi tiếp:
- Bao giờ bố mẹ về nước?
Tôn Trí Phương nói:
- Bố con nói sắp đến tết rồi, nên về nhà đón tết mới phải.
Diệp Trạch Đào lúc này mới nghĩ tới, năm nay tết là tháng hai, cũng không còn bao lâu nữa bước sang năm mới rồi, mới đó mà mình đã đến huyện Lục Thương được một thời gian rồi!
- Trạch Đào, con bé Gia Anh này vẫn luôn rất nghe lời, nhất định là con làm điều gì không phải với con bé rồi, Trạch Đào à, mẹ đã nói với con, cho dù là con làm tới chức quan lớn hơn đi chăng nữa nhưng cũng không thể làm chuyện gì có lỗi với người ta!
Trong nhận thức của Tôn Trí Phương, Điền Gia Anh kia là một cô gái vô cùng thuần khiết, bọn họ cũng đã từng cố ý gán ghép muốn Điền Gia Anh kia trở thành con dâu của mình, nếu không có Lưu Mộng Y thì hai người đã sớm buộc Diệp Trạch Đào phải cưới Điền Gia Anh kia rồi.
Xem ra bố mẹ đã hiểu lầm rồi!
Diệp Trạch Đào nói:
- Con không hề làm chuyện gì có lỗi với cô ấy, bố mẹ biết đấy, sau khi con rời Thảo Hải còn chưa từng gặp lại cô ấy!
- Trạch Đào, thế nào mà Gia Anh lại tố cáo con, con bé đó tốt biết bao, con không chịu nhận tội đã gây ra cho con bé, con bé làm sao lại tố cáo con chứ?
- Mày đúng là một tên sở khanh, mày xem tình hình của màybây giờ đi, chức quan vẫn chưa to mà đã dám quan hệ phụ nữ lăng nhăng rồi chuyện sau này phải lo liệu tính toán sao đây?
Bố Diệp Trạch Đào Diệp Hằng Thành giật lấy điện thoại lớn tiếng quát.
Diệp Trạch Đào thầm than, bố mẹ mình đúng là quá hiền hậu, bị người ta bán mà còn giúp họ thu tiền!
- Bố à. Con thực sự là không có chuyện gì với cô ấy, bố mẹ con không tin con trai của bố mẹ sao?

Diệp Hằng Thành còn nói thêm:
- Gia Anh đã gọi điện thoại nói với mẹ mày rồi, mày còn dám ngủ với nó, tên tiểu tử thối này. Ta như thế nào lại sinh ra một người con trai như vậy nữa!
Hả?
Diệp Trạch Đào thực sự kinh hãi.
Nói cái gì vậy?
Diệp Trạch Đào choáng váng, Điền Gia Anh gọi điện thoại nói với mẹ mình rằng mình đã ngủ với cô ta sao?
Diệp Trạch Đào lúc đầu còn tưởng rằng chỉ là tố cáo chuyện hắn mở công ty chứ hoàn toàn không ngờ rằng cô ta lại dám nói mìnhngủ với cô ta!
Diệp Trạch Đào lúc này đã rất phẫn nộ, người phụ nữ này đúng là càng ngày càng làm loạn thêm rồi!
Xảy ra chuyện Điền Gia Anh tố cáo mình, Diệp Trạch Đào liền nghĩ nhà cô ta đối với cha mẹ mình cũng không tệ nên cũng không nghĩ đến chuyện truy cứu. Cũng có ý nghĩ muốn cho đối phương một con đường thoái lui những bây giờ thì tốt rồi, Điền Gia Anh ngang nhiên dám nói với cha mẹ mình là mình ngủ với cô ta!
Đây không phải là chuyện đơn giản, nếu là Điền Gia Anh nói bậy, dù cho hắn thật sự không hề ngủ với cô ta nhưng dư luận sẽ nhận xét hắn thế nào, cộng đồng mạng sẽ đánh giá hắn là loại người như thế nào đây?
Diệp Trạch Đào cảm thấy việc này không hề đơn giản chút nào rồi.
- Bố, nếu bố mẹ tin tưởng con thì đừng nghe lời cô ấy nói!
Diệp Trạch Đào nghiêm túc nói.
- Hừ, cha mẹ người ta cũng đã gọi điện thoại cho ta yêu cầu phải có một câu trả lời thỏa đáng. Mày nói tao còn giải thích thế nào được nữa, cái thân già này nào còn mặt mũi gì nữa đây?
Diệp Hằng Thành tức giận tới mức giậm mạnh chân.
Cha mẹ Điền Gia Anh rất biết nịnh bợ, nhìn thấy tiền đồ phát triển của mình, hàng ngày đều nhằm vào nhà mình, mục đích của bọn họ là gì Diệp Trạch Đào đương nhiên biết rất rõ, bây giờ họ lại dám mượn chuyện này để thương lượng với cha mẹmình.
Diệp Trạch Đào cảm thấy sự việc này có chút khác thường.
Trấn an cha mẹ một hồi sắc mặt Diệp Trạch Đào cũng bắt đầu trở nên khó coi.
Diệp Trạch Đào tin rằng việc này không thể do Điền Gia Anh nghĩ ra, cô ta cũng không thể dám làm chuyện như vậy. Tuy nhiên nếu hứa cho cô ta một số tiền lớn cũng với một món lời lớn thì chắc chắn rằng người phụ nữ ham tài này chuyện gì cũng có thể làm ra được.
Lại là một âm mưu tiếp theo được thực hiện!

Diệp Trạch Đào tin chăc rằng việc này lại là một việc bôi nhọ danh dự của bản thân mình, dự tính chỉ cần cha mẹ hắn gặp mặt cha mẹ Điền Gia Anh, sau đó có kẻ chụp được ảnh sau đó tung lên mạng, cộng thêm khả năng diễn trò của Điền Gia Anh kia nữa. Có lẽ đúng là có thể mang lại cho mình một đống phiền toái, có lẽ lại là một vài tin tức lá cải.
Nghĩ đến đây, Diệp Trạch Đào cũng có chút đau đầu, đúng là mình chưa từng xử lý những chuyện như vậy.
Việc này xem ra cần phải cùng Mộng Y và Tiểu Nhu trao đổi mới được.
Diệp Trạch Đào biết tính cách cha mình, gặp chuyện như vậy nhất định sẽ nóng nảy, tất nhiên sẽ liên hệ với cha mẹ Điền Gia Anh, hai bên sẽ cùng bàn bạc chuyện này, chỉ có thể bàn bạc cùng với Lưu Mộng Y để hai cô giúp đỡ hóa giải bên trong!
Khi Diệp Trạch Đào còn chưa gọi điện thoại đi, Trịnh Tiểu Nhu đã gọi đến nhỏ giọng nói:
- Trạch Đào, tại sao vậy, ăn vụng cũng không biết chùi mép, bố anh đang vô cùng tức giận đấy!
Nói xong liền bật cười ha ha.
Trịnh Tiểu Nhu này!
Diệp Trạch Đào thấy thật sự là không có cách nào với Trịnh Tiểu Nhu, cho dù giữa hai người phát triển đến quan hệ như hiện tại rồi, Trịnh Tiểu Nhu thường xuyên trêu chọc mình như vậy.
Trịnh Tiểu Nhu dùng phương thức như vậy để lấy lòng Diệp Trạch Đào, cô biết mình đã kết hôn, đôi khi để chiếm được trái tim của một người đàn ông phải phóng túng với đàn ông một chút.
Diệp Trạch Đào cũng hiểu được ý nghĩ này của Trịnh Tiểu Nhu, đối với Trịnh Tiểu Nhu, Trịnh Tiểu Nhu là người phụ nữ mà anh có thể nói ra những lời nói thật lòng mình.
- Tiểu Nhu, nếu em tin tưởng anh, em nhất định phải tin giữa anh và Điền Gia Anh đó không hề có chuyện gì xảy ra hết!
Diệp Trạch Đào lần này xem như đã hiểu được ý nghĩa của câu nói muốn vu tội cho ai cần gì phải nhiều lời rồi, cha mẹ mình xem mặt mà bắt hình dong, họ đã sớm cho rằng Điền Gia Anh là cô gái ngây thơ thuần khiết còn bản thân mình là công tử đào hoa nên sau khi nghe được tin này liền lập tức tin ngay.
Là ai đã khiến cho hắn hiện tại có đến mấy người phụ nữ như vậy chứ!
Trong chuyện này quả thật Diệp Trạch Đào không thể thuyết phục được cha mẹ mình.
Trịnh Tiểu Nhu tuy rằng hay thích nói đùa nhưng cũng nhận thấy trong lời nói của Diệp Trạch Đào lúc này lộ rõ sự nghiêm túc.
Trịnh Tiểu Nhu trong lòng cả hốt hoảng hỏi:
- Trạch Đào, chuyện này anh có làm hay không vậy?

Diệp Trạch Đào liền kể lại chuyện từ sau khi gặp Điền Gia Anh cho đến tìm hiểu tình hình của Điền Gia Anh cho Trịnh Tiểu Nhu nghe.
Nghe Diệp Trạch Đào kể lại, Trịnh Tiểu Nhu hừ một tiếng nói:
- Đúng là kẻ không biết xấu hổ, dám lừa cả nhà chúng ta nữa!
Diệp Trạch Đào nói:
- Anh cũng không có cách nào, từ trước tời giờ trước mặt bố mẹ anh Điền Gia Anh luôn thể hiện là cô gái ngoan ngoãn hiền lành, chỉ có anh là người xấu trong mắt bố mẹ thôi!
Trịnh Tiểu Nhu bị lời nói của Diệp Trạch Đào kích động lại cười lớn:
- Anh còn không phải là người xấu sao, chỗ nào cũng chơi gái, anh xem đi, có Mộng Y, lại thêm em, còn khiến cho Vũ Hinh sinh con cho anh, còn nghe Mộng Y nói còn có cái gì mà Tiểu Ôn, Tiểu Phuơng ấy, anh ấy à!
Diệp Trạch Đào thầm than một tiếng, cảm thấy mình đúng là người xấu!
Cảm nhận được tâm trạng Diệp Trạch Đào không được tốt, Trịnh Tiểu Nhu cũng lo lắng nếu như nói quá nhiều, nếu chẳng may Diệp Trạch Đào tức giận liền không cần đến mấy người phụ nữ kia nữa thì có thể sẽ dẫn đến chuyện lớn, liền chuyển sang giọng điệu dịu dàng, hạ giọng nói:
- Trạch Đào, chỉ đùa một chút thôi mà, anh đừng nghĩ nhiều quá, em biết anh cũng là do bất đắc dĩ mà thôi, anh đừng để bụng nhé!
Diệp Trạch Đào nói:
- Kỳ thật khuyết điểm lớn nhất của anh chính là ở chỗ này!
Trịnh Tiểu Nhu rất hối hận bản thân sao lại nói ra lời này, cô vội chuyển chủ đề:
- Anh định xử lý cô gái kia thế nào?
Diệp Trạch Đào quả nhiên bị chuyển hướng suy nghĩ liền nói:
- Vấn đề hiện tại không nằm ở chỗ người phụ nữ đó mà là ở kẻ đứng sau cô ta!
Trịnh Tiểu Nhu cũng không ngốc, lập tức liền hiểu được ý nghĩ của Diệp Trạch Đào, hỏi:
- Ý anh là những người đó vẫn còn chưa chịu ngừng sao?
- Làm sao có thể ngừng được chứ, đây là một cuộc chiến mà!
- Trạch Đào à, bị động chịu đòn không phải là một chuyện hay, lúc cần thiết chúng ta còn phải chủ động ra tay mới được!
Diệp Trạch Đào nói:
- Hiện tại công việc ở huyện rất nhiều, tạm thời không có hơitinh lực đó, tuy nhiên sự việc Điền Gia Anh nếu không giải quyết, chuyện này không lắng xuống, anh lo lắng nhất là thái độ của bố mẹ, nếu như bọn họ thừa nhận chuyện này là do anh làm thì thực sự xảy ra chuyện lớn rồi!
Trên phương diện này, Trịnh Tiểu Nhu trấn định hơn Diệp Trạch Đào nhiều liền nói:

- Trạch Đào, việc này anh đừng lo lắng quá, giao cho Mộng Y, Vũ Hinh ba người bọn em làm là được rồi.
- Được, vậy mọi người khuyên bảo bố mẹ giúp anh, dù thế nào cũng phải dẹp yên suy nghĩ đó trong đầu bố mẹ!
- Trạch Đào, anh yên tâm đi, xem em xử lý người phụ nữ này, để em liên lạc với Mộng Y, lại có kẻ dám làm ra chuyện như vậy với chồng yêu của em cơ đấy!
Gọi điện thoại xong Diệp Trạch Đào ít nhiều có chút buồn bực, Điền Gia Anh này, mình không hề làm gì cô ta, vậy mà cô ta lại không ngừng mang đến những phiền toái cho mình!
Suy nghĩ một hồi, Diệp Trạch Đào bấm điện thoại gọi cho Vương Báo Quốc ở Thảo Hải.
Diệp Trạch Đào đã càng tín nhiệm hơn nữa Vương Báo Quốc, đây đúng là người thật tâm đi theo anh, là một tay chân chắc chắn của anh.
Nhận được điện thoại của Diệp Trạch Đào, Vương Báo Quốc cũng vô cùng kích động, từ sau khi rời khỏi Thảo Hải, đám người của Diệp Trạch Đào đã bắt đầu có sự phân hóa, đúng lúc không biết phải làm thế nào để có thể báo lên với Diệp Trạch Đào thì lại xảy ra một số chuyện, có lẽ vào lúc này báo cáo với Diệp Trạch Đào sẽ có thể nhận được sự tán thưởng của Diệp Trạch Đào!
Làm cấp dưới trước kia của Diệp Trạch Đào, Vương Báo Quốc cũng đã tìm hiểu qua về con người này, nhìn thấy thái độ của Diệp Trạch Đào đối với mình hắn biết rằng Diệp Trạch Đào đang muốn nuôi dưỡng mình trở thành tâm phúc của anh.
- Bí thư Diệp, chào anh!
- Báo Quốc, có chút chuyện cần anh giúp.
Diệp Trạch Đào không nói dài dòng, dứt khoát nói một câu.
Giọng điệu như vậy của Diệp Trạch Đào tức là muốn cho Vương Báo Quốc biết Diệp Trạch Đào đã tín nhiệm hắn.
Vương Báo Quốc nói:
- Bí thư Diệp có việc gì xin cứ ra lệnh!
Hắn cũng dùng giọng điệu trong quân đội nói với Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào nói:
- Có một người luôn làm loạn, anh giúp tôi điều tra xem cô ta qua lại với loại người như thế nào!
Nghe xong Diệp Trạch Đào kể qua về Điền Gia Anh, Vương Báo Quốc cũng không hỏi gì thêm nữa:
- Được, tôi sẽ đi làm ngay!
Diệp Trạch Đào cũng rất muốn biết tình hình của Điền Gia Anh, chuyện này giao lại cho Vương Báo Quốc tìm hiểu.


Bình Luận (0)
Comment