Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 719

Trong phòng vô cùng hoa lệ, Diệp Trạch Đào tuy rằng ở cùng với Thôi Tình không mặc quần áo, nhưng Diệp Trạch Đào hoàn toàn không có ý nghĩ muốn làm chuyện đó, cũng không có ý để Thôi Tình đi, sau khi đi vào liền tiến hành kiểm tra xem xét.
Từ khi Phương Minh Dũng lái xe chở Diệp Trạch Đào tới bây giờ, lúc này Diệp Trạch Đào ngồi nghĩ lại cuộc tán gẫu bình thường trong xe với Phương Minh Dũng.

Dựa vào những thủ đoạn của Phương Minh Dũng, Diệp Trạch Đào xem xét một lúc mới lấy một bộ quần áo ngủ trong tủ ra rồi mặc vào.

Nơi này không có thiết bị giám sát hay gì cả!
Nghĩ lại liền cảm thấy bình thường hơn, Bàng Thực bình thường hầu như đều ở chỗ này để tiếp đãi các nhân vật quyền thế, anh ta làm sao dám làm chuyện như thế này, làm gì có ai đi cùng mà không mang theo vài người giỏi, khi phát hiện vấn đề thì có thể đến đập phá cho nên không có ai dám đến chỗ này.

Nghĩ lại nếu như đám người Phương Siêu Minh, nếu như không an toàn thì bọn họ chắc chắn không chạy đến đây để chơi đùa.

Chuyện ngày hôm nay lộ ra chút hương vị của sự âm mưu!
Mở một gói thuốc ra, Diệp Trạch Đào hít một hơi, lúc này mới ngồi xuống.

Sau khi ngồi xuống mới phát hiện Thôi Tình vẫn không mặc gì cả, đang nhìn hắn với ánh mắt đáng thương.

Nhìn toàn thân Thôi Tình một lát, Diệp Trạch Đào nói:
- Tự mình đi tìm một cái áo rồi mặc vào đi.
Diệp Trạch Đào cũng không thể không thừa nhận rằng sau khi được ngâm người dưới suối nước nóng, toàn thân cô hoàn toàn trắng mịn, mê đắm lòng người làm cho người ta cảm thấy cực kỳ kích động.

- Anh Diệp, em có thể làm bất cứ chuyện gì vì anh!
Thôi Tình cũng không hiểu được ý nghĩ của Diệp Trạch Đào, trong ý nghĩ của cô, cô có rất nhiều fan hâm mộ trong nước, cũng có rất người xem cô là người tình trong mộng, Diệp Trạch Đào rõ ràng là người trẻ tuổi có đầy đủ sức khỏe. Tại sao lại có thể không cần mình được chứ.

Nghĩ đến việc Tô Thiến Ảnh có sự giúp đỡ của Diệp Trạch Đào mới có thể phát triển được như thế, cô càng hạ quyết tâm lấy được lòng của Diệp Trạch Đào.

Trừng mắt nhìn một cái, Diệp Trạch Đào hừ một tiếng.

Chỉ một tiếng thôi nhưng cũng làm cho Thôi Tình sợ phát khiếp, vội vàng đi tìm quần áo mặc vào.
Nhìn thấy Thôi Tình mặc quần áo vào rồi, Diệp Trạch Đào mới lên tiếng nói:
- Ngồi đi, chờ một lát rồi ra!

Thôi Tình có chút mất tự nhiên khi đứng trước mặt Diệp Trạch Đào nên nói nhanh:
- Anh Diệp, em có học qua mát xa, để em giúp anh mát xa nhé, tay nghề thực sự rất khá!
Diệp Trạch Đào suy nghĩ một chút, nếu như bây giờ đi ra ngoài, làm không tốt thì sẽ lắm chuyện, cho nên hắn khẽ gật đầu nói:
- Cũng được, phiền cô rồi.
Thôi Tình vui vẻ trong lòng nói gấp:
- Không phiền, không phiền!
Không nói đến những thứ khác, trong phòng đều có những vật dụng để mát xa, Thôi Tình lấy vài thứ, mời Diệp Trạch Đào nằm xuống giường, lần này Thôi Tình cởi bỏ toàn bộ quần áo, mát xa cho Diệp Trạch Đào.

Ban đầu Diệp Trạch Đào cũng chỉ định giết thời gian mà thôi. Không ngờ Thôi Tình mát xa cũng khá điêu luyện, đúng là không tệ.
Chỉ một lát, Diệp Trạch Đào không ngờ dưới bàn tay mát xoa của Thôi Tình lại ngủ quên mất.

Nhìn thấy Diệp Trạch Đào đã ngủ, Thôi Tình mới buông lỏng ra, tuy nhiên vẫn không dám chậm trễ việc mát xa.

Hôm nay Diệp Trạch Đào thực sự là rất mệt mỏi, đụng phải đám người Phương Siêu Minh, không dám kinh thường, bời vì hắn biết mấy người này đều là đèn đã cạn dầu, nhìn bên ngoài thì thế nhưng từ sâu trong ánh mắt có thể biết được, ngoại trừ Phương Siêu Cường ra mấy người kia đều rất tỉnh táo.

Đây chính là muốn thử mình mà!
Chỗ này không có gì ngăn cản, Diệp Trạch Đào vốn cũng muốn thả lỏng một chút, không ngờ một lần mát xa thực sự khiến hắn được thả lỏng, cho nên ngủ ngay.
Cũng không biết ngủ bao lâu, khi Diệp Trạch Đào bất giác tỉnh lại, mở to mắt ra nhìn trần nhà, thì còn chút chậm chạp, tuy nhiên rất nhanh liền nghĩ đến tình huống của bản thân bây giờ.
Nhìn thấy bộ hạ của mình đang ở trong thân thể của người phụ nữ kia, một cảm giác khoái cảm dâng lên.
Một trận khoái cảm, tất nhiên Diệp Trạch Đào cũng phun ra.
Chuyện là như thế nào!
Nhìn lại, thấy Thôi Tình đang làm chuyện này.
Móa!
Diệp Trạch Đào cực kỳ buồn ngủ, đang trong giấc ngủ thì bị người phụ nữ này phá đám.
Cảm nhận được động tĩnh của Diệp Trạch Đào, Thôi Tình ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Diệp Trạch Đào.

- Anh Diệp, anh đã tỉnh rồi!
Khóe miệng của Thôi Tình nở nụ cười.

Diệp Trạch Đào hít một hơi, thầm chửi một tiếng, cuối cùng cũng bị người phụ nữ này làm cho có cảm giác một chút.

Tuy nhiên, Diệp Trạch Đào hoàn toàn không có ý nghĩ muốn xảy ra chuyện gì với người phụ nữ này, hắn nói:
- Vất vả rồi!
- Không hề, không hề!
Thôi Tình ít nhiều có chút mừng thầm, bất kể như thế nào, cô và Diệp Trạch Đào cũng có chút quan hệ.

- Tôi ngủ bao lâu rồi?
Diệp Trạch Đào hỏi.
- Một lúc rồi!
Diệp Trạch Đào nói:
- Mặc quần áo vào rồi đi cùng tôi ra ngoài.
Nói đến đây nhìn về phía Thôi Tình nói:
- Nên có bộ dạng như thế nào, không cần tôi phải nói với cô chứ?
- Anh Diệp yên tâm, tất cả em đều nghe theo anh, từ đầu đến giờ em đều nghe theo anh!
Diệp Trạch Đào lúc này mới khẽ gật đầu, người phụ nữ này cũng khá biết điều.
Khi hai người đi từ bên trong đi ra, Diệp Trạch Đào bước ra.

- Ha ha, Bí thư Diệp, khâm phục, khâm phục, anh là người ra muộn nhất trong số chúng tôi đấy!
Bàng Thực lớn tiếng nói.

Ánh mắt của mọi người đang hướng đến chỗ của Diệp Trạch Đào.

Khi Diệp Trạch Đào nhìn xung quanh một chút, ánh mắt dừng lại, liền cảm thấy có chút mất tự nhiên, Điền Gia Anh toàn thân không có quần áo cũng đang ngâm trong nước.
Lúc thấy Điền Gia Anh, Diệp Trạch Đào liền nghĩ đến tTrịnh Tiểu Nhu bọn họ xử lí tình huống, nghe nói là đưa Điền Gia Anh rời khỏi huyện Thảo Hải, không ngờ lại chạy tới nơi này.

- Bí thư Diệp, lâu rồi không gặp, tôi là Tạ Vũ.
Tên Tạ Vũ này vốn có quen Diệp Trạch Đào, còn cố ý muốn giới thiệu.


Diệp Trạch Đào liền đứng ở mép nước nói:
- Lâu rồi chưa gặp!
Cười ha hả, Tạ Vũ cười nói:
- Bí thư Diệp, nghe nói người phụ nữ này từng là người của anh, thật ngại quá, dạo này không để ý mấy có lên giường với cô ta rồi, quả nhiên là rất thú vị.
Khi nói xong câu này, Tạ Vũ hứng thú nhìn về phía Diệp Trạch Đào.
Vốn không có bất cứ mối quan hệ nào với Điền Gia Anh, Diệp Trạch Đào cũng không quan tâm đến việc người phụ nữ này như thế nào, liền cười nói:
- Vậy thì chúc mừng Tạ Thiếu!
Ôm lấy Điền Gia Anh, Tạ Vũ cắn thật mạnh vào chỗ đầy đặn của cô một cái.
Điền Gia Anh bị cắn một cái nhưng không dám kêu lên, nước mắt không kìm được ứa ra.

Nhìn thấy bộ dạng của Điền Gia Anh, Diệp Trạch Đào cũng thầm than một tiếng, người phụ như này thật đáng thương!
Nhìn về phía Phương Siêu Minh và đám công tử kia, Diệp Trạch Đào nói:
- Thật ngại quá, hôm nay tôi còn chút việc, tôi phải đi trước một chút, lần sau có cơ hội tôi sẽ mời lại mọi người.
Không đợi mấy người đó nói gì, Diệp Trạch Đào đã đi tắm sau đó mặc quần áo vào.

Lúc này bọn Phương Siêu Minh đi từ trong hồ bơi đi ra.

Nhìn thấy đám nam nữ này sau khi miệt mài vui chơi cảm thấy mệt mỏi, Diệp Trạch Đào đang lúc muốn nói chuyện, thì Phương Siêu Cường lớn tiếng nói:
- Tạ Thiếu, thế nào, hai người chúng ta đổi người để chơi cùng được không?
Tạ Vũ thoáng nhìn Diệp Trạch Đào rồi cười ha hả nói:
- Người ta là món đồ chơi của Bí thư Diệp, anh nên kiềm chế một chút, đừng có chơi hỏng đấy!
Không quan tâm đến vẻ mặt của Điền Gia Anh, liền đem Điền Gia Anh giao cho Phương Siêu Cường, còn bản thân thì ôm lấy người phụ nữ trong lòng Phương Siêu Cường, chính là nữ minh tinh kia.

Hai người đều có vẻ hưng phấn, phá lên cười.
Đúng lúc này, Diệp Trạch Đào chợt nghe thấy tiếng di động vang lên, khi lấy ra xem thì thấy là Dương Quân gọi điện thoại đến.

Thấy điện thoại của Dương Quân, Diệp Trạch Đào liền nhận điện nói:
- Diệp Trạch Đào đây!
Dương Quân lần này bị Điền Gia Anh tố cáo tội trạng, hơn nữa lần này Điền Gia Anh lại đang ở bên cạnh Diệp Trạch Đào, cho nên Dương Quân vô cùng căm hận, âm thầm làm một số chuyện.

Nhìn thấy phong thanh gần như đã qua, anh ta liền nghĩ đến chuyện gọi điện thoại nói chuyện mình đã sắp xếp cho Diệp Trạch Đào biết.

Dương Quân lo lắng, Diệp Trạch Đào và Điền Gia Anh sẽ làm ra chuyện gì đó.

- Anh Diệp, có một chuyện muốn nói với anh, người phụ nữ Điền Gia Anh thật là không biết điều, tôi có bảo một số người bạn sắp xếp một chút, chắc là Điền Gia Anh sẽ không dễ dàng lây bệnh qua đường tình dục rồi.

Diệp Trạch Đào giật mình kinh hãi nói:
- Anh nói cái gì?
- Người phụ nữ này không phải muốn chỉnh anh sao, nhắc cho cô ta nhớ, lần sau sẽ không đơn giản như thế đâu!
Ánh mắt của Diệp Trạch Đào hướng về chỗ của Phương Siêu Cường, rồi lại quay ra nhìn Tạ Vũ, không biết nên nói gì cho phải.
Diệp Trạch Đào nói:
- Tôi biết rồi!
Gọi xong điện thoại, Diệp Trạch Đào liền nhìn trên người Điền Gia Anh phỏng chừng cô bị Dương Quân cưỡng hiếp rồi lây bệnh cho, tuy nhiên, xem bộ dáng của cô, hình như việc này cô không nói cho ai biết cả, đúng là người phụ nữ có dã tâm.

Càng không biết Diệp Trạch Đào có ý nghĩ khác, Tạ Vũ nói với Phương Siêu Cường:
- Siêu Cường này, vừa mới làm xong, không biết bây giờ cậu có còn tinh lực không, thừa dịp anh Diệp đang ở đây biểu diễn một chút xem!
Phương Siêu Cường cười ha hả nói:
- Ý của tôi chính là như thế!
Khí lực của tên tiểu tử này khôi phục cũng thật nhanh, ngay lập tức ép lên người của Điền Gia Anh, cũng không thèm để ý đến cảm nhận của Điền Gia Anh mà lập tức đi sâu vào thân thể của Điền Gia Anh.

Diệp Trạch Đào nhìn thoáng qua cảm thấy khá thú vị hình như mấy người này muốn hắn nhìn thấy cảnh châm biếm này.

Vốn định nói cho bọn họ biết người phụ này bị bệnh, nhưng cuối cùng lại không nói thêm gì nữa, gật đầu nói:
- Mọi người bảo trọng!
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào rời đi, Phương Siêu Minh nhìn thoáng qua Điền Gia Anh khẽ chau mày, trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên Diệp Trạch Đào và người phụ nữ này không có quan hệ gì cả, nếu không thì hôm nay phải xảy ra mâu thuẫn rồi.

Mạnh Vĩ cũng thầm gật đầu, nghĩ rằng Diệp Trạch Đào bị người ta giăng bẫy một lần, người phụ nữ này cũng chỉ là công cụ để đả kích Diệp Trạch Đào mà thôi.

Chu Bình Lâm không chỉ khâm phục Diệp Trạch Đào mà trong lòng còn nghĩ thầm, Diệp Trạch Đào đúng là có khả năng nhẫn nhịn, người có tâm tính, bản thân anh ta nhất định phải giao thiệp tốt với người này mới được.

Lô Quân nhìn chằm chằm Phương Siêu Cường nói:
- Mọi người, hôm nay chơi đến đây thôi, giải tán đi!
Nói xong câu này liền đi ra ngoài.


Bình Luận (0)
Comment