25
"Ngươi không cần nói những điều này." Ta cụp mắt, ngắt lời Triệu Dục đang nói liên hồi: "Văn Văn có biết không?"
"Cái gì?"
Triệu Dục sửng sốt, rõ ràng không ngờ ta lại hỏi như vậy.
Hắn ta nhanh chóng phản ứng lại, cười nhạt: "Đương nhiên là càng ít người biết càng tốt."
"Nàng ấy không biết sao?" Ta dừng lại một chút: "Vậy sau này ngươi định đặt nàng ấy ở vị trí nào?"
Bất kể là thành công hay thất bại, đối với Văn Văn đều không phải chuyện tốt. Nàng ấy đâu phải tính cách có thể chịu đựng được chốn thâm cung.
Triệu Dục như đoán được ta đang nghĩ gì, đáy mắt hơi lóe lên.
"Nàng ấy —"
"Phu nhân!"
Cửa bị đẩy ra một cách vội vã, Văn Văn đôi mắt đỏ hoe.
Ta cảm nhận được Triệu Dục bên cạnh cứng người lại một cách rõ ràng, Văn Văn như hoàn toàn không để ý đến hắn ta, lao tới ôm lấy ta, mạnh đến mức khiến ta đau nhức.
"Cuối cùng người cũng tỉnh rồi. Ta vừa săn được một con thỏ, định nướng thịt thỏ cho người ăn." Giọng điệu của nàng ấy ấm ức không thể tả: "Vừa mới bắt được, bọn họ đã nói người xảy ra chuyện rồi."
Văn Văn hít hít mũi.
Để bắt được con thỏ đó, nàng ấy đã theo dõi đến tận hang thỏ, canh chừng trong trời lạnh giá suốt một thời gian dài mới bắt được một con thỏ nhỏ đang ngủ mê không chạy nhanh được.
Văn Văn chẳng hề để tâm dùng tay lau lau cái lồng nhỏ mà nàng ấy vẫn cầm, mở cửa lồng ra.
Con thỏ thận trọng thò đầu ra ngoài, đôi mắt đỏ như thủy tinh, ngờ nghệch nhìn xung quanh.
Toàn thân nó trắng như tuyết, chỉ to bằng bàn tay, trông rất ngoan ngoãn. Có lẽ vì sợ hãi, con thỏ lại rúc vào góc.
"Có cho đại phu kê đơn thuốc để xua hàn làm ấm người chưa?" Ta dùng khăn lau mũi cho nàng ấy, thấy nàng ấy ngượng ngùng cười mới nhíu mày, nhìn về phía Triệu Dục đang bị lạnh nhạt: "Chẳng lẽ Tướng quân cứ để đại phu lãng phí thời gian ở chỗ ta sao?"
Từ khi Văn Văn vào thì Triệu Dục tỏ ra vô cùng không tự nhiên.
Bất ngờ bị nhắc đến, hắn ta à một tiếng, sau đó chuyển ánh mắt sang Văn Văn: "Nàng bị nhiễm lạnh rồi, sao không nói với ta?"
Văn Văn mỉm cười: "Chỉ là bệnh nhẹ thôi, không cần phiền đại phu đâu."
"Đã là bệnh nhẹ thì càng phải chữa. Ngươi đi đi, bảo Thúy Nhi dẫn ngươi đi tìm Vương đại phu." Giọng điệu của ta không thiện cảm, mang chút ý không thể phản đối.
"Ồ." Văn Văn uể oải đáp một tiếng, sau đó đóng lồng sắt lại, đặt nó lên bàn.
Chạm phải ánh mắt của ta, Văn Văn chớp chớp mắt: "Vốn dĩ đây là con thỏ dành cho phu nhân mà."
"Văn Văn, thứ này đến từ núi rừng, thân thể Thanh Hà không khỏe, sợ nó không sạch sẽ, truyền bệnh." Triệu Dục không nhịn được lên tiếng, định đem cái lồng đi.
Nụ cười trong mắt Văn Văn nhạt dần.
Nàng ấy nghiêng đầu, nhìn về phía Triệu Dục: "Trước đây trong viện của chúng ta nuôi không ít loài thú hoang như thế này, sao không thấy làm ta bị lây bệnh?"
Giọng điệu của Văn Văn bình tĩnh, đáy mắt không gợn sóng.
DÚ
"Hay là trong mắt chàng, ta và nó chẳng khác gì nhau, làm gì có chuyện nhiễm bệnh?"
Giọng nàng ấy bỗng trở nên gay gắt, khiến Triệu Dục không thốt nên lời.
Triệu Dục ngớ người, chưa kịp định thần thì Văn Văn đã bước ra khỏi cửa, biến mất dạng.
Một lúc sau, hắn ta mới lẩm bẩm:
"Thật ngày càng kỳ lạ."
Ta đưa tay mở lồng, bế con thỏ đặt vào lòng, thỉnh thoảng vuốt ve đôi tai của nó.
Ban đầu con thỏ còn sợ người lạ, nhưng được vuốt ve đến thoải mái, nó lại ưỡn người ra uể oải, mắt lim dim.
Phải rồi.
Người đời đều kỳ lạ.
Thỏ còn chân thành hơn người.
26
Đối với thân thể cứ đi hai bước lại ho một tiếng của ta, Thuý Nhi lo lắng đến cực điểm.
Nàng ấy cũng chẳng còn tâm trí để ý đến bên Văn Văn nữa, chỉ muốn suốt mười hai canh giờ đều dính lấy ta.
Ta thấy buồn cười, nhưng đối diện với ánh mắt lo lắng của nàng ấy, lại chẳng thốt nên lời.
"Vì sao hôm nay Văn cô nương hẹn phu nhân uống trà lại chọn nơi hẻo lánh thế này?"
Thuý Nhi nhíu mày, nhìn quanh quán trà vắng vẻ, bàn tay đang đỡ cánh tay ta bất giác siết chặt hơn.
"Trời lạnh, tất nhiên người ít." Ta trấn an.
Thuý Nhi vẫn chưa yên tâm, nhưng thấy ta không định nói gì thêm, cũng không lên tiếng nữa.