Mấy hôm trước, ta đang ngủ trưa trong sân, mở mắt ra đã thấy Nhị di nương đã mất hơn mười năm đang sờ trán ta, giúp ta chải tóc mai.
Ta cười kể chuyện này cho Thuý Nhi, nàng ấy lập tức òa khóc, cứ khóc mãi không thôi.
Ngày hôm sau, nàng ấy lén mời một đạo sĩ đến, loay hoay trong sân một hồi lâu, lấy lá gì đó quét khắp người ta từ trên xuống dưới.
Ta bị quấy đến mệt, trước khi ta thiếp đi, nàng ấy áp má vào mu bài tay ta, lẩm bẩm:
"Không ai được đưa phu nhân đi cả."
Ta định mở mắt véo má nàng ấy, hỏi xem trong đầu nàng ấy đang nghĩ gì, nhưng ta thực sự quá mệt.
Mỗi ngày thời gian tỉnh táo càng lúc càng ít đi.
Nhưng mỗi lần mở mắt ra đều thấy Thuý Nhi đã chuẩn bị sẵn những món ta thích, lúc nào cũng nóng hổi, dù ta chỉ ăn được vài miếng.
Sau này ta nghe đại phu nói, đó là ảo giác, chỉ người sắp chết mới có.
Thực ra sau đó ta cũng thường thấy những thứ khác, nhưng không kể cho Thuý Nhi nữa, nàng ấy mà khóc là ta dỗ không được.
Hôm nay ra ngoài, chắc chắn lại khiến nàng ấy lo lắng.
Ta nghĩ, thật bất đắc dĩ.
29
Ngoài phố quả thật rất náo nhiệt, người đông như kiến cỏ, ta cúi đầu, nhìn chằm chằm vào mặt đường lát đá.
Hầu hết các cô nương trẻ đều cài đồ trang sức lông lẫy trên đầu, mặc váy hồng áo đỏ, có người đeo mạng che mặt, để lộ đôi mắt long lanh, có người mặt mày non nớt, nhìn đông ngó tây, chọn lựa trong muôn vàn món hàng rực rỡ.
Có công tử như ngọc, cầm quạt, cười nói vui vẻ. Có người thì thầm bên tai nhau, kể về chuyện vui năm nay.
Một khung cảnh tràn ngập niềm vui.
Ta để tóc xõa tự nhiên, mặc áo màu đơn giản, dù đi giữa dòng người nhưng như bị ngăn cách hoàn toàn với cảnh tượng nhộn nhịp này.
Ngày xưa khi còn mang danh Triệu phu nhân, việc gì ta cũng phải làm cho thật hoàn hảo, ít khi ra ngoài, nếu phải gặp người khác thì đều búi tóc gọn gàng, mặc y phục trang nhã.
Bây giờ thì thoải mái rồi.
Gầy đến mức không còn nhận ra, mặc gì cũng không đẹp, cũng chẳng cần quan tâm đến lễ nghi, nên chọn cái gì thoải mái nhất mà mặc là được.
Chỉ là khi thấy trẻ con sợ hãi tránh xa, không muốn chạm vào ta, ta vẫn không nhịn được cúi đầu, để tóc rủ xuống che kín nửa mặt.
Quả nhiên, không nên ra ngoài mới phải.
Đang nghĩ thế, bỗng có thứ gì lạnh lạnh áp vào mặt, ta sững người. Văn Văn đeo mặt nạ thỏ đưa tay ra sau đầu ta, buộc cho ta một chiếc mặt nạ.
"Cứ yên tâm mà chơi đi, phu nhân."
Giọng nàng ấy ngập tràn tiếng cười: "Bây giờ người là tiểu hồ ly rồi."
Ta mím môi, cong mắt, ánh mắt dịu dàng.
Nỗi u uất vừa rồi đã tan biến sạch sẽ.
Trong bóng tối.
Mấy người mặt mũi hung ác đang theo dõi chặt chẽ động tĩnh bên này.
Kẻ đứng đầu hạ giọng:
"Theo dõi."
...
Ta đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt lướt qua những món hàng đa dạng.
Văn Văn nói Tiểu Thiên muốn ăn kẹo đường tạo hình, nhưng chỗ đó đông người quá, sợ chen lấn đụng vào ta nên bảo ta đứng đây đợi trước. Ta không có ý kiến gì, im lặng đứng bên quầy hàng có ít người qua lại hơn.
Đột nhiên, một cây trâm ngọc thu hút sự chú ý của ta.
Ta do dự một lúc, cuối cùng vẫn bước lên phía trước, liếc nhìn mấy cái vòng gỗ đặt bên cạnh và mấy hàng túi may mắn bên cạnh.
"Cái này bán sao?"
Chủ quầy nhiệt tình giới thiệu: "Hai mươi đồng một lần, một lần mười vòng, ném trúng cái nào lấy cái đó."
"Chỉ có một cái túi thôi sao?"
"Không phải, bên trong có viết chữ, phần thưởng ở bên cạnh."
Ta ngập ngừng, lại liếc nhìn cây trâm, hỏi: "Ta có thể mua thẳng nó không?"
"Không được đâu cô nương, muốn có thì chỉ có thể ném vòng thôi. Nhưng ta có thể nói cho cô nương biết, túi của cây trâm này nằm ở hàng áp chót, chỉ có thể xem cô nương có duyên với nó không thôi."
Ta nhìn những chiếc túi dày đặc, bất lực nói: "Thôi..."
"Cho mười vòng."
Giọng nam nhân trầm thấp, đeo mặt nạ bạch hồ, mặc trường bào màu bạc họa tiết tối màu, hào phóng ném một thỏi bạc lên quầy.