Quả nhiên, vừa đứng yên, Thúy Nhi lập tức bất mãn lên tiếng:
"Phu nhân, Văn tiểu thư thật sự quá... quá đần độn. Nàng ấy ngay cả chữ cũng không biết nhiều, làm sao nô tỳ có thể dạy nàng ấy quản lý sổ sách được chứ! Quy tắc lễ nghi thì học rất nhanh, nhưng hễ giảng đến quy củ trong phủ trong cung là nàng ấy lại ngáy ngủ, chẳng nghiêm túc chút nào!"
Ta day nhẹ thái dương, gượng cười: "Vậy thì mời thêm một phu tử vào phủ dạy học cho Văn cô nương."
Thúy Nhi nghẹn lời, tức giận đến phồng má: "Phu nhân, nô tỳ thực sự không hiểu vì sao người lại tốt với nàng ấy như vậy. Nói thật, Văn cô nương ngủ đến giờ Ngọ vẫn không chịu dậy, đến khi Tiểu Thiên đói khóc mới được nô tỳ phát hiện. Suốt ngày chỉ mặc áo trong ra ra vào vào, không cho người hầu phục vụ, như người rừng vậy. Phu nhân hoàn toàn không cần phải dạy nàng ấy nhiều như thế."
Thúy Nhi nói hết một lèo, khuôn mặt tròn trĩnh đỏ bừng vì tức tối, rõ ràng là đã bực bội từ lâu.
Ta đưa tay véo má nàng ấy, kéo ra.
Nàng ấy đau đến suýt kêu lên, nhưng không dám bảo ta buông tay, chỉ có thể tủi thân mà nhìn ta.
"Có nhiều thứ bản thân mình không thể tự quyết định được, bất kể là xuất thân hay là thứ gì khác, chuyện này không thể trách nàng ấy được." Ta buông tay ra, ánh mắt dịu dàng: "Cố gắng để mọi việc tốt đẹp hơn là đủ rồi."
"Đây là việc ta có thể làm được, cũng là để báo đáp ân tình Triệu gia."
"Giúp ta một chút, được không nào?"
Ta mỉm cười, thuận tay xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ấy, bấy giờ Thúy Nhi mới bĩu môi, miễn cưỡng đồng ý.
"À phải rồi, hôm nay Tướng quân lại ra ngoài sao?"
"Vẫn chưa." Thúy Nhi đáp: "Đêm qua canh ba mới về, hình như là say rồi, bây giờ chắc vẫn đang ngủ."
Say ư?
Thật bất thường.
Ta nhíu mày suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn chống người dậy: "Ta tới phòng bếp nấu chút canh giải rượu."
Đi được nửa đường, ta lại nhớ ra điều gì đó, dừng bước.
"Ngươi... nói chuyện này cho Văn cô nương biết, ta không tiện đi chăm sóc, tránh cho nàng ấy suy nghĩ nhiều." Ta dặn dò: "Tâm tư Văn cô nương tinh tế hơn người khác, canh giải rượu sai người hầu nấu xong, để nàng ấy mang qua là được."
Thúy Nhi gật đầu tỏ ý đã hiểu, lập tức lui xuống làm việc.
11
Trong sân vắng lặng đến khác thường, chỉ có tiếng lá cây xào xạc và tiếng chăn nệm phất phơ trong gió. Ta thơ thẩn bước đi, cảm thấy thực sự nhàm chán nên tùy ý đi dạo xung quanh, nhưng không ngờ lại vô tình đến được biệt viện.
Ta xoay người, định rời đi.
Triệu phủ ba năm qua vẫn không có gì thay đổi.
Hiện tại điều mới mẻ duy nhất chính là Triệu Tướng quân và người trong lòng mà hắn ta mang về. Văn Văn biết nhiều thứ hơn ta, những ngày tháng nàng ấy ở thôn quê cũng thú vị hơn việc ta ở đây quản lý nội vụ.
Ta quả thật rất hâm mộ.
Vừa định thần lại, từ biệt viện đã vọng ra tiếng nói, là giọng của Văn Văn.
Ta khựng bước.
"Hôm qua chàng đi đâu, sao lại uống nhiều rượu thế?"
Sau đó là tiếng cười trầm thấp của nam nhân, tiếng chén trà va chạm vang lên nhẹ nhàng, giọng điệu an ủi: "Đừng giận đừng giận, đây cũng là chuyện không thể tránh được. Ta uống nhiều một chút, để sau này có thể cho nàng sống yên ổn hơn."
Văn Văn hiển nhiên vẫn còn bực bội: "Toàn nói cái gì không đâu."
"Phu quân nàng vừa mới trở về, phải xử lý một số phiền toái." Triệu Dục nói: "Văn Nhi, nàng còn ý tưởng mới mẻ nào có thể giúp ta không?"
Ý tưởng có thể giúp Triệu Dục ư?
Ta vốn định nghe tiếp, nhưng cổ họng đột nhiên truyền đến cảm giác tanh ngứa.
Không hay rồi.
Ta vội vàng lấy khăn che miệng, sợ phát ra tiếng, vội vã chạy ra ngoài.
Đợi đến khi đi được xa, cuối cùng ta mới cúi người ho ra. Lồng ngực như bị khoét một lỗ, gió thốc vào rồi lại tuôn ra từ khoang mũi, đau như bị mảnh vỡ cứa vào, cả thân thể không nhịn được run rẩy. Đợi đến khi ngừng ho, ta mới kiệt sức quỳ ngồi bên núi giả, lúc này tai ù mắt hoa, trong đầu như có vô số sợi tơ rối loạn quấn quýt, cảm giác khó chịu tràn ngập mọi ngóc ngách trong não.