Hồng Trần Online

Chương 48

Ngô, thực là kỳ quái.

Sau khi “lánh nạn” bên ngoài năm ngày, biết được sự kiện kia đã giải quyết viên mãn,ta lập tức về nhà tiến vào khoang thuyền trò chơi, đứng ở điểm xoát quái không biết tên kia,có chút nghi hoặc mà nhìn đẳng cấp hiện tại của bản thân — cấp 34.

Ta nhớ kỹ khi ta rời khỏi đầm lầy thì ta mới cấp 32, 62% kinh nghiệm, dù cho ta ở chỗ này điên cuồng giết quái đi nữa, vậy đoạn thời gian không hề lớn kia hẳn là cũng không thể khiến cho ta lên tới cấp 34 đi.

Khó hiểu mà nhìn xung quanh một chút, không phát hiện manh mối gì, ta quyết định buông tha. Móc ra hồi thành thạch,trốn người.

Rất có hứng thú đối với phương pháp giải quyết sự kiện kia,ta tất nhiên đi Kinh đào thành, tính hỏi biểu tỷ xong thì đi tìm Thất Nguyệt.

“….Bàn tay nho nhỏ,sức lực thật to, ta nhất định cũng sẽ, giống như ngươi…” (lời bài hát) Giọng hát quen thuộc muốn quên cũng không quên được truyền vào tai.

Yêu,đương sự cũng có mặt sao.

Ngậm ý cười yếu ớt ta thong thả bước vào trang phục ***, ta đi tới bên cạnh thiếu niên hoàn toàn không nhìn đến khách hàng trong *** vẫn đang ca hát, vỗ nhẹ đầu hắn, “Tiểu Xướng.”

“Dạ ca ca!” Thiếu niên hưng phấn mà nhảy dựng lên, vẻ mặt biểu tình kinh hỉ, mắt to ngọc lục bảo sáng ngời dị thường.

Hình như…không có gì thay đổi.

Mỉm cười gật đầu, ta có chút đùa dai mà nhìn máy hát, “Thế nào, hắn đối với ngươi tốt không?”

Hai gò má thiếu niên nháy mắt đỏ lên, đầu cũng cúi xuống thật thấp.

Vẫn đơn thuần như vậy a.

Âm thầm thở dài, ta khôi phục lại biểu tình bình thường, “Tẩu tử (chị dâu) ngươi đâu?”

“Ân, tẩu tử nàng đang ở bên trong phòng giúp ta tìm y phục,” máy hát ngẩng đầu, trong mắt xanh đầy ngượng ngùng, “A Triết hẹn ta đi khu buôn bán…”

………Vậy mà để cho biểu tỷ chọn y phục cho ngươi, ngươi thực là càng sống càng đi xuống a….

“Tiểu Xướng! mau,mau vào–” giọng nói cao vút của biểu tỷ đột nhiên từ phòng trong truyền ra.

“Dạ ca ca, phiền ngươi giúp trông coi trang phục *** một lát.” Sau khi máy hát vội vã hướng phía ta gật đầu liền vội vàng chạy vào phòng trong. Trong nháy mắt khi rèm cửa nhấc lên, ta tinh tường chứng kiến biểu tỷ cầm một bộ y phục kiểu dáng thủy thủ hải quân màu trắng tuyền, đứng ở trong phòng tự mình say sưa…..

….Ta bảo, biểu tỷ ngươi không sợ Xử sự triết học vừa mới thấy máy hát liền hóa thân thành sói sao….

Thở dài đem ánh mắt quay về trong ***,ta nhìn đến một thân ảnh màu đỏ rất quen mắt ở bên ngoài *** chợt xẹt qua.

Huyết sắc mạn đà la?!

Ngô, vị mỹ nữ mắt to này lẽ nào từ ngày ấy tới nay vẫn luôn không quay về sao?

Vốn là đối với nàng có chút hứng thú, ta rất dứt khoát mà hướng phòng trong hô một tiếng, “Ta có việc, đi trước.” Lập tức sau đó không đợi biểu tỷ đáp lại liền bắt đầu ẩn nấp đi theo.

Hồng bào Huyết sắc mạn đà la mặc hôm nay trái lại không đính chuông nhỏ, có điều mỹ nữ dù sao cũng là mỹ nữ, cho dù thiếu đi tiếng chuông thu hút ánh mắt người khác quay đầu lại, thì cũng vẫn ở tít trên cao không thấp đi được. Ta lẳng lặng theo sát nàng không nhanh không chậm mà thoáng qua ba con phố, cuối cùng đứng trước một gian tửu lâu.

Vừa tiến vào tửu lâu,Huyết sắc mạn đà la liền biến mất không dấu vết, có lẽ nàng cũng ẩn thân. Chậm rì rì mà dạo qua một vòng một hai tầng, không phát hiện mục tiêu, ta mò lên lầu ba — khu phòng riêng.

Ở lầu ba vòng vo nửa vòng, thời gian ẩn thân chấm dứt, dần dần hiện ra thân ảnh, ta thấy được một bạch y kiếm sĩ quen thuộc,chậm rãi từ cầu thang đi lên lầu ba, không chút suy nghĩ ta liền một khửu tay đẩy mở cửa phòng riêng bên cạnh,trốn vào trong, mãi đến lúc này ta mới hậu tri hậu giác mà nhớ tới trong trò chơi, phòng riêng chưa cho phép là không thể tiến vào, chỉ có điều cảnh tượng bên trong phòng riêng khiến ta trong nháy mắt đem thắc mắc bản thân vì sao có thể vào vứt lên chín tầng mây–

Hai nam nhân. Một người toàn thân xích lõa,nằm ngửa tại tràng kỷ trên giường; một người hở nửa người trên, nửa ghé vào trên người nam nhân đầu tiên….

Này cũng không phải cảnh kinh hãi thế tục gì , nhưng trọng điểm là — hai nam nhân này ta đều quen biết…

“Ngươi đã đến rồi.” Nam nhân nửa thân trần chỉ ngẩng đầu ngó ta một cái ,rồi như không có việc gì tiếp tục ở trên thân của người đã phảng phất như hôn mê trước ngực, “trồng ô mai” ….

Ngoại trừ cười khổ cùng vì Á đặc lan đế tư tưởng niệm, ta thực sự không biết bản thân nên nói cái gì.

“Cái chuyện xưa này rất dài, ngươi có hứng thú nghe hay không?” Ánh mắt Bối bá đặc ngưng ở trên người ta, hai tay lại linh hoạt mà ở trên da thịt trắng nõn của người dưới thân múa may, như là cao thủ bàn phím đánh không cần nhìn.

“Không cần!” Lập tức gạt bỏ đề nghị của hắn,ta cấp tốc chuẩn bị ly khai, “Ta còn có việc, đi trước.” Đồng thời không quên thôi miên bản thân–ta chưa từng tới nơi này,chưa từng tới nơi này,chưa từng tới nơi này…..

“Bên cạnh bồn cây cảnh góc Tây Bắc có một cửa ngầm,” không mảy may để ý đến câu cáo biệt của ta,giọng điệu Bối bá đặc vẫn không nhanh không chậm, ” Ngươi tốt nhất tiến vào nhìn xem.”

Cửa ngầm?

Ta đi tới địa điểm chỉ định tỉ mỉ quan sát một phen,quả thực thấy một khe hở tinh tế mơ hồ làm thành hình dáng một cái cửa.

“Kỳ thực ta không làm cái gì, “ thấy ta lại đem ánh mắt quay về trên người mình, Bối bá đặc giống như không để ý mà mở miệng, “Ta chỉ tính ở trên người hắn lưu chút dấu vết mà thôi.”

…..Hai người này với hắn mà nói hẳn là không khác nhau nhiều đi,huống hồ Á đặc lan đế tư này lại là cái loại tư duy thẳng tắp, hắn không hiểu lầm mới là lạ….

“Ta chính là muốn hắn hiểu lầm,” như là biết rõ ta đang suy nghĩ cái gì , Bối bá đặc đột nhiên cười đến rất quỷ dị, “Nếu như không như vậy, ngược lại không có ý nghĩa rồi.”

….Hứng thú của ngươi thực là ác đến lợi hại….

Lần nữa thông cảm mà nhìn thoáng qua Á đặc lan đế tư xác thực đang hôn mê, ta tràn đầy hiếu kỳ mà mở cửa ngầm, đi vào trong.

Mật thất sau cửa ngầm,ước chừng một nửa là ghế ngồi lớn nhỏ, bên trong chỉ có một tràng kỷ đơn, cùng một bức màn sân khấu màu trắng cực lớn.

Đây là dùng để…. chiếu phim ?

Ấn xuống chỗ gồ lên màu đen trên tay vịn của tràng kỷ màu vàng nhạt, ta nhìn đến trên màn sân khấu màu trắng lập tức chiếu ra một hình ảnh — cùng một kiểu dáng giống như phòng riêng bên trong mật thất,ở bên ngoài, Tập thiên hắc mạc lẳng lặng mà ngồi trên tràng kỷ, mặt không biểu tình, không biết đang suy nghĩ cái gì.

……Tửu lâu này , hẳn sẽ không phải là Bối bá đặc mở đi…

Lại nhìn thoáng qua Tập thiên hắc mạc, ta đưa tay sờ tới chỗ gồ lên, định đem nó đóng lại.

Tuy là đối với loại hành động rình coi này không bài xích , nhưng hứng thú của ta đối với Tập thiện hắc mạc xác thực không lớn, cho dù hắn biết rất nhiều sự tình không muốn người biết của ta.

Khi tay trái gần đụng tới chỗ gồ lên, cánh cửa phòng riêng trong màn hình sân khấu đột nhiên mở ra, một thân ảnh xanh sáng quen thuộc đi tới.

Hưu Tư?!

Ta khẽ giật mình. Tay trái cũng thu về.

Hưu Tư làm như không ngờ tới người trong phòng là Tập thiên hắc mạc, trong mắt lam sáng lên một mạt vô cùng kinh ngạc,chỉ có điều dáng tươi cười ôn nhuận trên khóe môi hắn vẫn không có chút biến hóa.

Tập thiên hắc mạc lạnh lùng mà nhìn Hưu Tư, không có bất cứ phản ứng gì.

Cánh cửa phòng riêng lại lần nữa mở ra, một thân hắc y, tóc tím tự ý đi đến trước tủ rượu, cầm một chén rượu không biết tên lên, uống cạn,sau đó mới đưa tầm mắt dời về phía hai người trong phòng, vẻ mặt cười như không cười, “Ta nghĩ sẽ không cần giới thiệu.Mặc dù các ngươi chưa từng gặp mặt, nhưng bằng bản lĩnh của hai vị, hẳn là sẽ không sờ không ra nội tình của đối phương.”

Làm thế nào mà Thất Nguyệt cũng tới? Nhưng sao lại tự tại đến giống như chủ nhà?

Hưu Tư và Tập thiên hắc mạc vốn tầm mắt ngưng tại trên người Thất Nguyệt, chạm phải cùng một chỗ,trong mắt đồng thời hiện ra địch ý.

“Thất Nguyệt?” Đi tới trước tràng kỷ ngồi xuống,Hưu Tư ngửa đầu nhìn liếc qua quỷ hút máu dựa vào tủ rượu tự rót tự uống, tươi cười trên khóe môi không mảy may biến mất.

“Là ta.” Thất Nguyệt tùy ý hạ thấp người, nhưng tầm mắt vẫn khóa ở trên chén rượu.

Sát ý trong mắt Hưu Tư chợt lóe rồi lập tức biến mất như chưa từng tồn tại, nụ cười trên khóe miệng lại càng ôn nhuận hơn,“Ngươi hẹn chúng ta tới, chính là nhìn ngươi uống rượu?”

Thất Nguyệt nghe vậy giương mắt nhìn về phía hai nam nhân ngồi ở trên tràng kỷ, mặt không chút thay đổi , “Ta muốn các ngươi buông tha Dạ.” Ngữ khí bình thường thản nhiên, phảng phất giống như đàm luận thời tiết, ánh mắt lại sắc bén dị thường.

“Ngươi điên rồi sao?” Hưu Tư vẫn vẻ mặt tươi cười, chỉ là trong mắt lam sáng tràn đầy trào phúng.

Tập thiên hắc mạc rốt cục mở miệng vàng, “Dựa vào cái gì.” Thanh âm bằng phẳng, nhiệt độ dưới 0.

“Dựa vào cái gì?” Thất Nguyệt cười như không cười, “Bởi vì các ngươi không có tư cách theo đuổi hắn!”

Hưu Tư sắc mặt khẽ biến, “Có ý gì?”

Tập thiên hắc mạc nhíu nhíu mày, không nói.

“Ý tứ chính là ở trên mặt chữ,” bạc môi đỏ thắm của Thất Nguyệt nhếch lên một độ cong mỉa mai, ” Ngươi thân là thủ lĩnh “Hạ Á”, hẳn sẽ không thể không rõ đi?”

Sắc mặt Hưu Tư càng thêm khó coi, ánh mắt kinh nghi bất định.

“Tổ quốc của Dạ có một câu nói rất có đạo lý,” không mảy may để ý tới phản ứng của Hưu Tư, Thất Nguyệt tiếp tục nói,” “Là kỹ nữ,sẽ không phải lập đền thờ”. Nếu đã phản bội,” sát khí trong mắt Thất Nguyệt lạnh thấu xương, “vậy bất luận nói cái gì đều là ngụy biện!”

Vốn gắt gao nhìn chằm chằm Thất Nguyệt, sắc mặt Hưu Tư trong nháy mắt tái xanh, ánh mắt sau khi kịch liệt biến hóa như ngừng lại, suy sụp và tuyệt vọng, phảng phất như trong chớp mắt già đi.

Tập thiên hắc mạc dường như có chút khó hiểu mà nhìn thoáng qua Hưu Tư phản ứng mãnh liệt như thế,ngay sau đó thần tình khó hiểu mà đem ánh mắt dời về phía Thất Nguyệt.

Thất Nguyệt không hề nghênh đón ánh mắt hướng về phía hắn, chỉ là mở ra khung tin tức, gảy gảy vài cái.

Tập thiên hắc mạc cũng mở khung tin tức, lẳng lặng mà nhìn, trong mắt đen băng tuyết từ từ bao phủ.

“Ngươi đáng chết.” Đem khung tin tức kéo xuống, Tập thiên hắc mạc lạnh lùng mà nhìn chằm chằm Hưu Tư, dưới hai mắt đã kết thành sông băng dường như còn ẩn tàng cái gì đó.

Hưu Tư cả người ngồi phịch ở trên tràng kỷ, ánh mắt trống rỗng,phảng phất giống như không nghe thấy.

“Hắn quả thực đáng chết,” Thất Nguyệt thản nhiên mà liếc một cái giống như tinh linh mất đi linh hồn,sau đó đem tầm mắt hướng về phía Tập thiên hắc mạc, vẻ mặt thần bí, “Chỉ có điều áp lực khiến hắn làm ra cái quyết định kia,ít nhất có phân nửa là đến từ ngươi.”

Trên mặt Tập thiên hắc mạc,nghiêm sương lại tăng dày thêm một tầng, sát khí nặng nề hàm chứa trong ánh mắt băng lãnh bắn về phía Thất Nguyệt, “Ngươi làm sao lại biết.”

” “Quân vương”.” Làm như không chút nào để ý tới sát khí của Tập thiên hắc mạc, Thất Nguyệt giọng điệu bình thản mà phun ra hai chữ.

“Quân vương”, tướng mạo không biết,tính danh không biết, quốc tịch không biết. Kỹ thuật mạng internet không ai có thể sánh kịp, là “Thần” trong thế giới mạng, được toàn bộ hacker của thế giới hắc ám tôn làm “Quân vương”. Bằng hữu của Thất Nguyệt.

“Trong hồ sơ máy tình chưa từng ghi chép.” Sắc mặt Tập thiên hắc mạc hơi trầm xuống, nhiệt độ thanh âm hạ xuống mức thấp nhất.

“Ngươi so với ta tưởng tượng còn muốn khôn ngoan hơn,” Thất Nguyệt cười cười,giống như không đếm xỉa tới mà lại ném ra hai chữ, “Họa gia.”

“Họa gia”, tướng mạo không biết, tính danh không biết, quốc tích không biết. Hứng thú đối với thi thể còn lớn hơn nhiều đối với người sống,có thể căn cứ vào bất cứ thi thể nào , vẽ ra bất cứ cảnh nào mà người này trước khi chết đã trải qua có liên quan tới việc tử vong, tự xưng là “Họa gia.” Có điều danh hiệu “Họa gia” ở thế giới hắc ám không ai không biết, không ai không hiểu,cũng bởi vì một sở trường khác — thôi miên.” “Họa gia” ở lĩnh vực tinh thần, trình độ ít nhất cũng dẫn trước thời đại ba mươi năm.” — đây là lời Thất Nguyệt đã từng nói với ta. Kỹ thuật thôi miên của Lãng Đức trong mắt “Họa gia” liền chỉ giống như nhi đồng mới nhập học. Nghe nói người đã gặp qua “Họa gia” chỉ có hai loại — người chết và “người sống” bị cướp đoạt toàn bộ ký ức. Cũng là bằng hữu của Thất Nguyệt.

“Ta đã đánh giá thấp ngươi rồi.” Tập thiên hắc mạc biểu tình hung ác nham hiểm, “Nhưng ta là Vô Tâm.”

“Ta biết,” Thất Nguyệt khẽ xoay xoay chén rượu trong tay, “nhưng ngươi vẫn là không có tư cách.” Nghênh đón ánh mắt âm lãnh của Tập thiên hắc mạc, Thất Nguyệt cười yếu ớt, “Ngươi không thể làm cho Dạ hạnh phúc.”

Sau khi Tập thiên hắc mạc trầm mặc một lúc lâu,thần sắc nghiêm túc mà mở miệng, “Ta có thể.”

“Ngươi không thể.” Thất Nguyệt chậm rãi lắc đầu, tiếp đó đem tầm mắt dời về phía Hưu Tư, “Hắn thân là thủ lĩnh “Hạ Á” còn như thế, huống chi ngươi? Thủ hạ của ngươi, còn muốn nhiều hơn so với hắn .”

“Ta tình nguyện vứt bỏ bọn họ.” Tập thiên hắc mạc khẩu khí bình tĩnh.

“Sau đó thì sao?” Như là đã sớm liệu đến Tập thiên hắc mạc sẽ nói như vậy, vẻ mặt Thất Nguyệt lại trở nên tự tiếu phi tiếu,“Đã không còn thân phận và địa vị như vốn có,ngươi lấy gì bảo hộ Dạ?” Thấy sắc mặt Tập thiên hắc mạc trong nháy mắt âm trầm tới cực điểm, Thất Nguyệt ác độc mà quăng một quả bom cuối cùng, “Nếu đã bảo hộ không được Dạ, ngươi lại làm sao có tư cách yêu hắn?”

Tập thiên hắc mạc buông xuống mi mắt, sau một lúc lâu mở mắt ra, thẳng tắp mà nhìn về phía Thất Nguyệt, “Đây chỉ là suy nghĩ tình nguyện một phía của ngươi, Mặc không nhất định yêu ngươi.”

“Ta có thời gian cả đời để hắn yêu ta.” Thất Nguyệt nhẹ lắc chén rượu, vẻ mặt tự tin.

“Có thể cả đời cũng không được.” Tập thiên hắc mạc tựa hồ như làm một cái giãy dụa cuối cùng.

“Chỉ cần có thể khiến hắn hạnh phúc…..” Trong mắt đỏ trong suốt của Thất Nguyệt hiện lên một mạt yên tĩnh, thần sắc lại nghiêm túc dị thường, “Hạnh phúc, cũng không phải chỉ có tình yêu mới có thể mang lại.”

Tập thiên hắc mạc giật mình, đứng lên, lại khôi phục lại băng lãnh ban đầu nhìn Thất Nguyệt, “Thay ta chuyển lời cho Mặc, có thể hắn đã quên thiếu niên 12 năm trước kia, nhưng hắn vĩnh viễn phải nhớ kỹ hắn.” Sau đó không đợi Thất Nguyệt đáp ứng liền xoay người ly khai,đi đến không chút lưu luyến.

Đưa mắt nhìn theo Tập thiên hắc mạc rời khỏi, một lúc lâu,Thất Nguyệt nhợt nhạt mà thở dài, “Ta cũng đã đánh giá thấp ngươi rồi.”

Buông chén rượu xuống,Thất Nguyệt đi tới trước mặt Hưu Tư vẫn ngồi phịch ở trên tràng kỷ giống như là đã chết, vươn tay phải ra, móng tay cái trong nháy mắt hóa thành lưỡi dao sắc bén đỏ thắm,ưu nhã mà vẽ trên cổ họng Hưu Tư, “Đây là ngươi nợ Dạ.”

Mắt lam ảm đạm của Hưu tư trong chớp mắt khôi phục lại thần thái,nối tiếp lại nặng nề trống rỗng, sau đó ở trong bạch quang tử vong, biến mất không dấu vết.

Dùng tay đã khôi phục lại bình thường móc ra thông tấn khí, Thất Nguyệt vẻ mặt vốn là bình tĩnh, trên khóe mắt đột nhiên nhiễm ý cười nồng đậm.

Ở lần logout trước, thông tấn khí được thiết lập chỉ tiếp nhận tin tức của Thất Nguyệt vang lên tiếng chuông, ta mở ra—

“Dạ, ngươi đã trở về. Ta đã học được “thuật thuần hóa “cao cấp”” rồi. Ta bắt sủng vật cho ngươi, là loài vật ngươi thích nhất– lão hổ. Ngươi hiện tại ở đâu? Ta lập tức đi tìm ngươi.”

Tiểu Thất…

Ngươi làm tất cả mọi việc, đều là vì ta….

“Ba”, một giọt nước mắt đã lâu không thấy rơi xuống thông tấn khí.

Khóe môi ta, lại phóng ra một nụ cười hạnh phúc.

—— hoàn chính văn——

—————————————Rốt cục viết xong rồi……Ta cũng sắp chết…..

Cuối cùng chính là quyết đinh chọn Thất Nguyệt, nếu không ta cũng cảm thấy có lỗi với hắn. Kỳ thực vốn lúc đầu khi viết Hồng trần căn bản là không nghĩ tới muốn viết Thất Nguyệt, chỉ là viết viết liền cảm thấy hai cái công kia hoàn toàn không có điểm gì tốt, vì thế liền nghĩ cấp cho Vãn Ca một người tốt hơn, tiếp đó Tiểu Thất liền đúng thời cơ mà sinh ra….

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ cho tới nay, Ân Ân ở đây thật sâu cúi chào.

Phiên ngoại ta sẽ tiếp tục viết, hiện tại ngoài cái này ra, thân ái các vị còn muốn xem cái gì?
Bình Luận (0)
Comment