Sáng sớm, mặt trời còn chưa ló dạng, cửa ra vào Từ phủ đã xuất hiện một đám người mặc đồ thị vệ, bên cạnh là một cỗ xe ngựa. Đợi khi mấy thân ảnh bên trong phủ đi ra tiến vào trong xe ngựa thì xe lập tức xuất phát, đám thị vệ lần lượt xếp thành hai hàng, đi theo phía sau xe. Xe ngựa tuy vững chắc, thoải mái, nhưng hôm nay đối với Chu Kiện mà nói, cho dù ngồi long ỷ cũng không thoải mái nổi, muốn hỏi tại sao à, ai dà, còn không phải vì đêm qua túng ɖu͙ƈ quá độ sao.
Bất quá Mặc Ngọc bên cạnh lại ổn hơn nàng nhiều lắm, trêи mặt chỉ có vẻ mệt mỏi nhàn nhạt mà thôi, Chu Kiện chịu đựng đau mỏi, vẫn kiên quyết ôm nàng vào lòng, giống như chỉ có như vậy mới có thể giảm bớt đau mỏi cho chính mình. Thân thể đau đến không ngủ được, Chu Kiện không nhịn được thấy kỳ quặc. Mặc Ngọc vốn luôn lãnh đạm hàm súc hôm nay lại chủ động tấn công là một, sau đó lại còn hạ dược với mình là hai. Càng kỳ quái hơn chính là sáng sớm khi các nàng rời khỏi, thậm chí còn không hề kinh động đến bất cứ người nào.
Càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, lại đột nhiên nhớ tới buổi nói chuyện với Từ Phú Quý, Chu Kiện ngược lại quên mất người này, ngốc tử này ra vẻ thề son sắt nói giúp nàng đạt được tha thứ của Mặc Ngọc. Nghĩ vậy khóe miệng Chu Kiện lại nở nụ cười bỡn cợt, lại còn cười mỗi lúc một sâu, Từ Phú Quý, cừu oán này kết quá độ, lại có thể làm hại bổn vương bị người “hầu hạ”, chuyện này bổn vương sẽ hảo hảo cùng ngươi thanh toán.
Buổi sáng Từ Phú Quý lại có thể bị vài cái hắt xì của mình đánh thức, Quý Thanh Diêu bên cạnh nghe tiếng bật dậy, vội vàng sờ trán của nàng, xác định là không có nóng mới an tâm một chút. Từ Phú Quý nghĩ là có ai đó mắng nàng, lập tức nhớ tới Chu Kiện, không nhịn được thấy sợ, nhưng vẫn tin tưởng Mặc Ngọc tuân thủ lời hứa, hẳn là rời khỏi rồi.
Hai người không còn buồn ngủ nữa đồng thời đứng dậy, rửa mặt xong thì vào nội sảnh dùng bữa. Quả nhiên vừa ngồi xuống thì nghe Từ Tài bẩm báo, đoàn người Chu Kiện và Mặc Ngọc đã rời khỏi, Quận chúa và Đỗ Nhược Chi cũng rời đi. Từ Phú Quý vừa nghe, tâm tình tràn đầy sảng kɧօáϊ, Quý Thanh Diêu lại không hài lòng như thế, dù sao nàng thực sự xem Quận chúa như muội muội mà đối đãi, hiện tại lại không từ mà biệt như vậy, trong lòng ít nhiều có chút không thể tiếp thụ. Vừa định dò hỏi Từ Tài vài câu, Từ Tài lại rất đúng lúc lấy ra lá thư mà Quận chúa để lại trước khi rời khỏi.
Quý Thanh Diêu vội vàng mở ra: Thanh Diêu tỷ tỷ, những ngày qua được ở cùng tỷ là những ngày Thiếu Đình vui nhất. Người tựa như tỷ tỷ nguyện ý nghe hết những gì ta nói, giúp ta giải sầu phiền não. Mà Thiếu Đình cũng thật lòng xem người như tỷ tỷ. Cũng thật hy vọng chúng ta tuy vô tình quen biết nhưng những ngày tháng sau này có thể cùng nhau vượt qua.
Khi Thiếu Đình 12 tuổi đã trót yêu một người, khi đó liền quyết định muốn được ở bên y suốt cuộc đời này, mặc cho y có đối đãi Thiếu Đình thế nào, chỉ cần có thể ở cạnh bên là đủ. Nhất định tỷ tỷ sẽ cảm thấy Thiếu Đình thật ngốc, tội tình gì phải đối với người không thương mình như vậy. Nhưng một chữ tình này vốn chính là như vậy, liệu có thể quyết định mình sẽ động tâm với ai, quyết định mình nên động tâm với người nào sao? Nhưng Thiếu Đình sinh ra chính là người như vậy.
Một Quận chúa ngoại trừ vinh hoa phú quý thì còn lại gì? Nếu như từ bỏ hắn thì chấp nhận an bài gả cho một người mà mình hoàn toàn không thương, không biết sao? Thiếu Đình tự nhận không được dạy dỗ và may mắn như tỷ tỷ, cũng không có tâm tình thanh minh trước khi xuất giá như tỷ tỷ. Thiếu Đình tình nguyện ngốc như thế một lần, tình nguyện ở bên cạnh như thế cả đời, nhưng ít nhất là người mình yêu cũng đã hạnh phúc rồi.
Thiếu Đình thật hi vọng tỷ tỷ có thể chúc phúc cho Thiếu Đình, bao dung Thiếu Đình, tha thứ cho sự khờ dại của Thiếu Đình ra đi không lời từ biệt. Còn có, phải hảo hảo quý trọng tỷ phu nữa, tuy nàng luôn ngây ngốc, ngơ ngác nhưng Thiếu Đình nhìn ra được, tỷ tỷ và nàng là thật tâm yêu nhau. Thiếu Đình đã không có được hạnh phúc, hi vọng tỷ tỷ phải thật quý trọng, xin hẹn ngày tái ngộ.
Sở Thiếu Đình viết.
Quý Thanh Diêu đọc xong, thật sự xúc động muôn vàn, vừa cảm thấy xót thương Sở Thiếu Đình thật lòng chờ đợi, lại càng đau lòng cho quá khứ của nàng. Người Thiếu Đình yêu chắc hẳn là Đỗ Nhược Chi. Quý Thanh Diêu vẫn không quên, khi đó cùng nàng ngắm hoa, lúc ánh mắt Thiếu Đình nhìn đến Đỗ Nhược Chi, ánh mắt ấy giống như ngôi sao trong đêm đen, tỏa sáng rực rỡ. Nghĩ vậy, cũng chỉ có thể yên lặng tận đáy lòng chúc phúc cho nàng.
Xuất thần một hồi lâu mới phát hiện người bên cạnh cau mày lo lắng nhìn mình, Quý Thanh Diêu lập tức nhớ tới lời Sở Thiếu Đình viết trong thư. Đúng vậy, chính mình may mắn thế nào mới có thể gặp được người mà mình chờ đợi, vì vậy nàng ôn nhu cười, xoa xoa nếp nhăn giữa mi tâm của Từ Phú Quý, trấn an nói: “Phu quân yên tâm, Thanh Diêu không sao, ngược lại phu quân sau này không nên hở một tí là nhíu mày nha, Thanh Diêu sẽ đau lòng đó”
Từ Phú Quý nghe vậy, trong lòng mới yên, sở dĩ nàng lo lắng nhiều như vậy cũng vì sợ mình đã tự ý chủ trương cho đám người ở Tây Sương kia ra về sạch sẽ khiến nương tử bảo bối không vui, may là không có. Vì vậy lại ngây ngốc cười rộ lên, thò tay qua nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Quý Thanh Diêu, đem bàn tay nhỏ bé mềm mại nắm trong tay liền cảm thấy thỏa mãn, vì vậy nói: “Nương tử nè, nàng nói nếu như ta muốn cùng nương tử đời đời kiếp kiếp ở bên nhau thì có phải tham lam quá không?”
Quý Thanh Diêu nghe xong trong lòng ngọt ngào, nhưng nhịn không được trêu ghẹo nói: “Đời đời kiếp kiếp ư? Sợ là kiếp sau phu quân gặp được người xinh đẹp hơn, dịu dàng hơn Thanh Diêu thì phu quân đã sớm đem Thanh Diêu ném ra sau đầu rồi” Nói xong còn ai oán thở dài. Lời này lại làm Từ Phú Quý hoảng hốt, vội vàng cầm thật chặt bàn tay nhỏ bé trong tay, sau đó nói: “Thế nào lại như vậy? Ta đã sớm nghĩ chờ đến khi ta qua cầu Nại Hà, sẽ lấy viên kim nguyên bảo hối lộ Mạnh bà, sau đó không uống canh Mạnh bà vậy thì sẽ vĩnh viễn không quên nương tử rồi. Sau đó chúng ta lấy tú cầu làm ám hiệu, như vậy mỗi khi ta ngẩng đầu lên chú ý xem có ai ném tú cầu gần đó không, như vậy ta sẽ không bỏ qua nương tử rồi”
Quý Thanh Diêu nghe xong, trong lòng thật sâu cảm thấy bị nàng làm cho ngốc rồi, nhưng vẫn thật vững vàng nói: “Chẳng lẽ phu quân muốn cho Diêu nhi mọi lần đều ném tú cầu chọn rể sao, này thì ai có thể bảo đảm mỗi lần đều ném trúng phu quân chứ?” Từ Phú Quý nghe xong ngược lại vẻ mặt tự tin nói: “Nương tử à, cái này nàng có thể yên tâm, bởi vì ta và nương tử là duyên trời định, mục tiêu trúng đã được định trước, chỉ cần nương tử ném tú cầu, nhất định sẽ đập trúng ta”
Lần này Quý Thanh Diêu thật sự bị dáng vẻ tự tin mười phần của nàng chọc cười rồi, nàng cười lên tiếng, phiền não cũng liền tiêu tan thành mây khói. Sau đó nói: “Cái này thì Diêu nhi tin tưởng phu quân, chúng ta đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không tách rời” nhìn người bên cạnh vẻ mặt hài lòng mãnh liệt gật đầu, Quý Thanh Diêu cười càng tươi hơn.
Các nàng muốn đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không phân ly. Tú cầu làm mai, thiên địa làm chứng.
– Chính văn hoàn –