Hồng Tuyến Ký

Chương 54

“Đây tính là tình huống nào?” Phượng Tê chống nạnh chỉ vào hai nam nhân vẻ mặt ngượng ngùng trước mặt mình, hình tượng thực sự không có khí chất, mà Tiểu Ny vốn luôn bận tâm điều này cũng không có tâm tư sửa sai, chỉ hưng trí bừng bừng nhìn trò hay vừa kéo màn.

“Không phải rất tốt sao, ngươi luôn thích những chuyện này mà.”

“Đừng nói cứ như ta cơ khát đến nỗi không thể không có nam nhân vậy được không? Ta chính là phụ nữ đã thành thân có lão công chính quy rồi!” Ta xem phải là hủ nữ đã thành thân mới đúng…

“Nương nương, chú ý dùng từ.”

“Nhưng là bọn hắn…”

“Hoàng hậu nương nương, chúng ta biết lần này đột nhiên tìm đến ngươi là quá mức đường đột, nhưng là, chúng ta nghĩ chỉ có ngươi mới có thể giải quyết được vấn đề của chúng ta.” Người đứng bên trái trong số hai nam tử ôn văn nhĩ nhã, hai nam tử dung mạo xuất sắc, hai nam tử…bộ dạng giống nhau như đúc nói chuyện trước.

“Nghe nói phụ hoàng bị bệnh, chúng ta thực sự lo lắng, nhưng là…” Người bên phải cũng mở miệng, trên hai khuôn mặt giống nhau như đúc hiện lên vẻ lo lắng: “Chúng ta hẳn là nên trở về.”

“Trước nói nghe thử, các ngươi là làm sao mà biết ta?” Phượng Tê cảm thấy về việc này mình thực sự thất bại, mang theo một tá thân phận bước ra khỏi cửa, nhưng đến nơi nào cũng có người tôn xưng là hoàng hậu nương nương…Cha, Cảnh Diễn, ta thực xin lỗi an bài của các ngươi ~ Khắp thiên hạ đều biết hoàng hậu Cẩm quốc rong chơi bên ngoài rồi…

“Chúng ta…quen biết Cảnh Tu.” Đôi song sinh cùng lộ ra nét cười xấu hổ.

“Phản đồ! Phản đồ của hoàng gia!”

Được rồi, chúng ta trước giới thiệu một chút cặp sinh đôi mỹ nam này là ai…Đáp án: bọn họ chính là hai vương tử trốn nhà ra đi của Phương quốc.

Hơn hai năm trước, Cảnh Tu cùng Lâm Ích Hàn oanh oanh liệt liệt thành thân, hai người lúc đó đã chạy khỏi hoàng cung đương nhiên cũng biết, vì thế liền trộm đến Cẩm quốc, chẳng qua là lỡ mất cơ hội gặp mặt phụ thân bọn họ.

Hai người bọn họ quen biết Cảnh Tu cũng là sau đó, Cảnh Tu sau khi kết hôn đi xa hưởng tuần trăng mật, hai vương tử liền quyết định tiếp cận, lãnh giáo một chút xem phải làm thế nào để trong nhà thỏa hiệp tình cảm của hai người.

“Nói cho các ngươi biết, tránh xa ta ra một chút, ta có nữ nhi, có gia thế, ta sẽ không đứng núi này trông núi nọ.”

“Tu, người ta rõ ràng là có chuyện cần tìm chúng ta.”

“Phượng Tê nói, tỷ lệ leo tường lúc hưởng tuần trăng mật là gấp ba lần thất năm chi dương (cách nói tình trạng sau bảy năm tình cảm thường nhạt nhẽo, dễ ly hôn).”

[Nàng chỉ là ngứa mắt ngươi được vui vẻ ra ngoài chơi còn mình thì không được, tùy tiện hù dọa ngươi mà thôi.] Lâm Ích Hàn liếc mắt một cái liền nhìn thấu chân tướng.

“Các ngươi coi trọng hắn cũng không được, hắn là của ta!” Bá đạo ôm thắt lưng người yêu, vẻ mặt rất tiểu công, đổi lại là nụ cười dung túng đầy sủng nịch của Lâm Ích Hàn.

“Thực hâm mộ các ngươi.”

“Đúng vậy a, thật tốt…” Một người trong cặp song sinh cũng ôm lấy thắt lưng người kia, tư thế động tác cùng hai người đối diện giống nhau như đúc, không nói gì đã cho Cảnh Tu biết dấm chua hắn ăn vô ích, cũng nói rõ ý đồ cùng thỉnh cầu của bọn họ lúc đến đây.



“Vì thế, Cảnh Tu đồ hỗn đản đó liền khai ra ta?”

“Đây là chủ ý của Lâm vương phi.” Người bên trái, ngươi trước mặt Lâm Ích Hàn cũng gọi hắn Lâm vương phi?

“Chúng ta mất thật lớn khí lực mới gặp được nương nương.” Lúc đầu Phượng Tê không ở phủ tướng quân thì chính là trong hoàng cung, sau lại đi du lịch, bọn họ vừa được tin tức Phượng Tê đã vào quân doanh, tuy rằng đuổi kịp, nhưng đó là địa bàn của Phương quốc, hai huynh đệ nào dám lộ diện. Cho nên Phượng Tê vừa bước chân lên thổ địa của Xảo quốc liền bị chặn đường.

“Chúng ta chỉ hy vọng nương nương có thể chỉ điểm nên làm thế nào để xoa dịu quan hệ với trong nhà, chúng ta không muốn tiếp tục trốn tránh nữa. Hắn…là phụ hoàng của chúng ta a…”

Bọn họ sao có thể nguyện ý vứt bỏ quốc gia của mình? Vốn chỉ muốn rời nhà thoáng uy hiếp phản nghịch một chút, hưởng thụ lần điên cuồng cuối cùng, nhưng là cảm giác tự do, nhất là tự do yêu nhau thật sự là xinh đẹp như hoa anh túc, làm cho người ta say mê, làm cho người ta sa đọa.

Bọn họ đã qua Khánh quốc, không ai nói gì về những hành động hơi hơi quá mức của hai người. Bọn họ đi vào Cẩm quốc, như phát tiết ôm hôn nhau ngay trên phố, không ngờ lại đổi được đầy đường ủng hộ, không ai cho rằng bọn họ có cái gì sai, còn có người chân thành chúc phúc cho tình yêu của hai người. Bọn họ bắt đầu không cam lòng, bắt đầu không muốn từ bỏ ý định, nếu Phương quốc cũng có thể chấp nhận, nếu phụ hoàng cũng có thể đồng ý thì thật tốt biết bao…Cho nên bọn họ mới thiên tân vạn khổ đuổi theo Phượng Tê như vậy.

“Ngươi có thể làm được đúng không?” Người bên phải.

“Chờ đã chờ đã, các ngươi trước giới thiệu tên tuổi, còn có làm thế nào để phân biệt hai người cái đã.”

“Ta là Tạ Song (xièshuāng).”

“Ta là Tạ Sương (cũng phát âm là xièshuāng).”

“Tên rất hay, vô luận gọi ai cũng không cần đổi giọng.” Phượng Tê hắc tuyến, nàng bắt đầu bội phục vị hoàng đế Phương quốc chưa từng gặp mặt kia.

“Đúng vậy a, xưng hô của chúng ta cũng đều là nhị hoàng tử, như vậy tránh cho cung nữ thái giám rất nhiều phiền toái.”

“Chúng ta vẫn luôn cùng nhau, tên giống nhau, dung mạo giống nhau, thân phận giống nhau.”

“Chúng ta là một nửa thuộc về lẫn nhau, giữa chúng ta không chen lọt thêm bất luận kẻ nào. Cho nên nương nương không cần phân biệt chúng ta. Chúng ta là hai người, cũng là một người.”

“Nương nương, xin giúp chúng ta. Thân tình cùng tình yêu chúng ta đều không muốn mất đi, trách nhiệm cùng tự do chúng ta đều muốn có được.”

[Ta là hoàng hậu nương nương, không phải Quan Âm nương nương đại từ đại bi, càng không phải là Nữ Oa nương nương pháp lực vô biên…] Phượng Tê chỉ muốn đỡ trán ngửa mặt lên trời thở dài, nếu là bình thường thì cũng thôi, cố tình lại là hiện tại lúc đang nàng vội vàng đi…Di? Nàng để làm chi phải vội vàng như vậy? Dù sao tiểu tử kia tám phần là vì mục đích gì đó mà tự mình bày ra vở kịch mang tên thuộc hạ tạo phản…Chỉ mong hắn sẽ không gặp phải kịch tình cẩu huyết nào, dù sao chiếu biểu tình của hắn lúc mới biết tin mà đoán, chuyện lần này xem ra có chút khác biệt với dự tính của hắn lúc ban đầu…

“Mang theo, trước về Cẩm quốc đã!”

“Dạ!” Đông Diễm Quân cùng Ảnh Vệ chụp tới, mỗi tay một người xách hai vương tử lên xe ngựa: “Nương nương, hai người này tựa hồ được hơn hai tên ở Khiết Đan…”

“Vốn chính là vậy, bộ dạng tươi ngon mọng nước hơn người Khiết Đan, làm người cũng thực thà hơn hẳn, còn là song tử luyến manh nhất trong các thể loại huynh đệ luyến a ~” Sau lúc hoảng sợ do bị người chặn đường, Phượng Tê bắt đầu thẩm tra theo đúng đạo đức nghề nghiệp (hủ nữ cũng xem như nghề nghiệp đi): “Đúng rồi, hai người các ngươi ai công ai thụ?”

“A?” Đôi song sinh nhìn nhau: “Có ý gì?”

“A nha ~ Điều này bảo người ta sao có thể không biết xấu hổ mà nói rõ ra nha…”

[Cái bức thể vị đồ 3p kia là ai vẽ? Kỹ xảo của Ảnh Vệ là ai dạy? Ngươi mà còn biết xấu hổ!] Trình Tiền công khai khinh bỉ nữ nhân giả ngây thơ nào đó: “Nàng chính là hỏi các ngươi lúc lên giường ai trên ai dưới?”

“Lên giường?” Bên trái.

“Hai chúng ta?” Bên phải.

“Cũng có thể?” Hợp xướng.

“Hai tiểu bạch này thật sự đã từng dạo qua Cẩm quốc Khánh quốc, còn từng gặp Cảnh Tu?”

“Hoàng hậu nương nương, không phải ai cũng bưu hãn như ngươi.” Lúc nào cũng treo chuyện này bên miệng.

“Còn nói thêm một câu, ta liền bảo Ảnh Vệ lại đây làm mẫu ngay tại chỗ!”

“…”

“Lãnh địa của Tương vương đã ở phía trước rồi đi…”

“Tạ ơn trời đất, ta không muốn gặp lại đám cơ bắp đầu gỗ công đó của Xảo quốc nữa.”

“Cũng có người hình tượng khí chất đều được.”

“Băng sơn, đầu gỗ, hỗn cầu, vừa đến chính là ‘các ngươi có dám chiến một trận hay không’! Chiến cái đầu ngươi! Không thấy được lão nương là một nhược chất nữ lưu không có võ công a! Có giỏi chúng ta so ca hát, khiêu vũ, vẽ tranh, nữ công đi!”

“Nương nương, chú ý hình tượng…”

“Yên tâm, chúng ta đã đi xa rồi. Bọn họ cho dù muốn đuổi theo đấu nữ công cũng làm không được.” Hoàng hậu không biết nữ công.

[Ta không phải ý này…] Tiểu Ny nhìn trời, lại nhìn những người khác, vẫn ổn, trừ bỏ đôi vương tử song sinh chưa thể chấp nhận, hai khuôn mặt giống nhau như đúc trình ra trạng thái 囧.

“Quen là tốt rồi.” Trình Tiền vỗ vỗ vai hai người.

“Nương nương cùng mẫu hậu của chúng ta khác biệt thật đúng là không nhỏ.” Hồi tưởng lại mẫu hậu đoan trang ung dung của mình.

“Là phong thổ nhân tình bất đồng đi, nương nương xem như là tính tình chân thật.” Hoàng đế Cẩm quốc thích nữ nhân phóng khoáng.

“Nga ha ha ha ha ~ các ngươi thực biết ăn nói.”

“…” Nương nương, ngươi mất mặt mất đến tận hoàng thất ngoại quốc rồi. Thôi vậy, cũng không phải lần đầu.



“Phượng…Phượng…Phượng…Phượng…” Vị vương gia nào đó.

“Phượng Tê.” Trình Tiền nhắc nhở.

“Ngươi sao lại ở chỗ này!” Vương gia, không phải chúng ta nói ngươi, ngươi một đại nam nhân, còn là người khôi ngô nhất trong ba nam tử hoàng gia, thế mà vừa nhìn thấy hoàng hậu nương nương nhỏ xinh của chúng ta liền lập tức thối lui ba bước, quá dọa người.

“Ta đến thăm ngươi, nhị hoàng đệ của ta.” Tương vương Cảnh Thiệu đứng hàng lão nhị.

“Đây…đây là…”

“Cảnh Diễn đã nói qua chuyện của ta đi?”

“Đại ca có nói, người ra ngoài du lịch, vô luận nơi nào ở Cẩm quốc cũng sẽ giúp đỡ lúc cần thiết.” Cảnh Diễn đã liệu trước Phượng Tê sẽ tìm đến Cảnh Thiệu, cho nên đã sớm đánh châm dự phòng cho đệ đệ.

Cảnh Thiệu lặng lẽ nhìn chúng thuộc hạ xung quanh, tốt lắm, không có nam nhân tài mạo xuất chúng. Trong ba huynh đệ Cảnh gia, diện mạo của Cảnh Thiệu là không thu hút nhất, hắn từ nhỏ đã vì điều này mà buồn bực không biết bao nhiêu lần, hiện tại lại vạn phần may mắn về điểm ấy.

“Biết là tốt rồi, hiện tại đại tẩu ngươi đây đại giá quang lâm, ngươi không có gì muốn chiêu đãi?”

“A? Nga! Người đâu, nhanh chuẩn bị phòng, nước ấm, còn có thức ăn cho hoàng hậu.”

“Phải điệu thấp, Cảnh Thiệu, ta là cải trang đi tuần, điệu thấp điệu thấp, nhìn cái này xem, ta trên danh nghĩa còn là muội muội ngươi nữa mà.”

[Ngươi như vậy gọi là điệu thấp??!!]

“Còn có, khỏi đối đãi với ta như heo, sửa sang một chút chúng ta lập tức xuất phát. Ngươi!” Chỉ vào mũi Cảnh Thiệu: “Cho ta một đội nhân mã, muốn quân đội, đích thân ngươi cũng theo ta đi. Còn có, phái người nói cho Phương quốc, cặp vương tử song sinh của bọn họ ở chỗ chúng ta bên này chơi đùa rất thoải mái.”

“Nương nương!”

Đôi song sinh khẩn trương, suốt đường đi hoàng hậu chỉ điểm gì cũng không cho bọn hắn, gặp phụ hoàng, biết ăn nói như thế nào a…

“Yên nào, cứ để đó ta lo, ta đi rửa mặt một chút. Đúng rồi, Cảnh Thiệu, ngươi đừng hòng chạy trốn, ta muốn nhân mã, ngươi cũng cùng đi.”

“Hoàng tẩu!”

Vốn căn cứ nguyên tắc chết thủ hạ không chết chính mình, Cảnh Thiệu đang dự định lợi dụng thủ hạ ngăn chặn Phượng Tê tiến công nghe vậy liền nóng nảy, sao mà hoàng hậu đòi người còn muốn mang theo hắn?

“Ta đây là quan tâm ngươi! Trưởng tẩu như mẫu, ta sao có thể nhẫn tâm mặc cho ngươi không có lấy một người tri kỷ tri âm bên cạnh được.” Phượng Tê giả mù sa mưa lau lau nước mắt vốn không tồn tại, nguyên phối của hắn cũng như Cảnh Tu, đều phúc mỏng a ~

“Ta…”

“Mang theo ngươi, trên đường đi cũng tiện xử lý…” Chung thân đại sự.

“Hoàng tẩu…”

“Quân đội phải tinh anh, đừng chối từ, ta biết ngươi có vệ đội.”

“Nhưng mà…”

Phượng Tê xoát một cái xoay người, thực sự nữ vương nhìn hắn: “Còn-có-chuyện-gì-nữa-sao?”

“Ngươi…ngươi muốn quân đội để làm gì…” Hắn đã lười hỏi Phượng Tê vì sao lại muốn dẫn mình theo, mục đích này đã rất rõ ràng, rất khi dễ người rồi…

“Đánh nhau.”

Bình Luận (0)
Comment