Hợp Âm Thứ Bảy

Chương 12

Editor: An Dung Ni

Beta: Mạc Y Phi

“Sớm.”

“…Buổi sáng tốt lành.”

Mã Tu Hòa vừa bước ra cửa, Cố Thất Hải ở nhà bên cạnh cũng không hẹn mà cùng bước ra. Anh thân thiết lên tiếng chào hỏi, nhưng cô lại có vẻ rất đờ đẫn, đôi mắt dưới mắt kính dường như lại có thêm một vòng đen so với trước.

Mã Tu Hòa đi vào thang máy cùng Cố Thất Hải, anh thuận miệng hỏi: “Hôm nay sao ra khỏi nhà sớm thế?” Cố Thất Hải ở nơi này ba tháng, anh ít nhiều cũng biết được thời gian sinh hoạt của cô, anh nhớ rõ thường đến giữa trưa cô mới ra khỏi nhà.

Cố Thất Hải nghiêm túc đáp: “Hai ngày nay không đi làm, khiến cho những người ỏ hàng quần áo gặp khá nhiều rắc rối, hôm nay muốn đến làm sớm một chút giúp đỡ mọi người.”

Thang máy đi một mạch xuống dưới, Mã Tu Hòa thuận thế nói: “Đêm nay trở về, chúng ta bàn nốt chuyện hôm qua đang nói dở.”

Cố Thất Hải nhìn chằm chằm vào cửa thang máy, giọng có chút khẩn trương “Vâng” một tiếng.

Thang máy rất nhanh đã đến tầng một, Mã Tu Hòa bước ra ngoài trước, Cố Thất Hải mặc dù cũng không biết anh đi đâu nhưng tình cờ lại đi cùng đường với anh. Cô không dám tùy tiện đi bên cạnh anh nên chỉ dám cẩn thận đi đằng sau anh.

Đến ngã rẽ, Mã Tu Hòa bất ngờ xoay người lại, Cố Thất Hải cũng dừng bước, nhưng bất ngờ lại bắt gặp ánh mắt của anh.

Dọc đường vừa rồi, Mã Tu Hòa suy nghĩ rất nhiều, lại phát hiện ra mình rất khó bỏ qua khuôn mặt u sầu của Cố Thất Hải. Anh nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, cố gắng giữ giọng nói bình thường: “Xét tình huống hiện tại, cảnh sát sẽ không tự tiện coi cô là hung thủ để bắt. Đừng lo lắng quá. Tôi cũng nói sẽ giúp cô tìm ra chân tướng, chỉ cần tin tưởng tôi là đủ rồi.”

Cố Thất Hải nghe vậy liền cúi đầu, Mã Tu Hòa nhíu mày, nghĩ lại xem có phải mình vừa nói sai gì không, lúc này đột nhiên anh lại nghe thấy giọng nói của cô. Để nghe cho rõ anh bước lên vài bước, giọng của cô rất nhỏ, lại mang theo sự mềm mại đến động lòng người.

Cô nói: “Không tin anh, còn có thể tin ai nữa?”

Anh hơi run lên. Đột nhiên cảm giác có chút xúc động, anh nhớ cô tới nhà trọ đã được ba tháng, mặc dù hai người tiếp xúc không nhiều, nhưng mỗi khi anh gặp cô thì đều là dáng vẻ cô độc một mình.

Cô ấy dựa vào đâu?

Tới lúc này đột nhiên anh mới phát hiện, thân phận hàng xóm, ân nhân cứu mạng, hay là nghi phạm dường như đều không thể nói hết được vị trí của Cố Thất Hải trong lòng anh.

____

Cố Thất Hải trở lại hàng quần áo mới phát hiện mọi chuyện đều khác trước.

Dù thế nào thì trong mắt những người khác cô cũng là nghi phạm giết người, hoặc chính là hung thủ.

Ngay cả người duy nhất tin tưởng cô là Hà Diễn hôm nay cũng nghỉ không tới. Một ngày của Cố Thất Hải lại càng thêm gian nan. Nhưng mới đi làm được nửa ngày, Cố Thất Hải đã thấy chủ hàng vẻ mặt ngượng nghịu đi đến, nói vài câu với cô, sau đó liền ám chỉ Cố Thất Hải đã xảy ra chuyện như thế này, nên tự từ chức mới phải.

Dù trước kia Cố Thất Hải đã nghĩ đến chuyện tìm việc mới, nhưng không nghĩ đến ngày này lại đến nhanh hơn so với dự kiến, hơn nữa lại còn thê thảm như vậy. Chủ hàng không thấy cô nói chuyện, nghĩ rằng vài ngày qua cô lo lắng nhiều, nên xoay người rời đi.

Cố Thất Hải ngồi một mình trong phòng nghỉ, nghĩ đến chuyện mấy ngày nay, đột nhiên vành mắt có chút đỏ, cô ngẩng đầu lên hít sâu. Cô tự nói với chính mình, Dịch Triệu Huy đã chết, những ngày khổ sở này sẽ nhanh chóng qua thôi, hơn nữa Mã Tu Hòa cũng đã đồng ý giúp cô.

Trừ Mã Tu Hòa ra, cô không còn ai để có thể dựa vào.

________

Mà bên này, sáng sớm Mã Tu Hòa đã rời nhà, mục đích chính là đến cục cảnh sát.

Trên đường gặp rất nhiều cảnh sát quen biết, vốn dĩ anh không phải là người thích nói chuyện với người khác, huống chi trước mặt còn có chuyện quan trọng cần giải quyết, anh chỉ đơn giản nói vài câu với mọi người rồi đi đến một văn phòng quen thuộc.

Phòng cảnh sát hình sự lại mới chuyển đến vài ba người mới, đều là những gương mặt trẻ tuổi, Mã Tu Hòa bước vào, bọn họ còn đi đến hỏi anh là người nào. Nhưng mà rất nhanh sau đó bọn họ lại bị một cảnh sát có thâm niên khác cản lại. Lão cảnh sát quen biết cười với Mã Tu Hòa một cái, tay ra hiệu cứ tự nhiên rồi về chỗ tiếp tục làm công việc của mình.

Mã Tu Hòa gõ cửa phòng đội trưởng, Phó Cảnh Diệu nhanh chóng đi ra: “Tu Hòa, cậu vẫn đúng giờ như vậy.”

Mã Tu Hòa không nói chuyện phiếm với anh, lập tức hỏi: “Hai nghi phạm kia có đến đây không?”

“Đến, giờ đang trong phòng thẩm vấn đợi, sắp đến lúc lấy khẩu cung lần hai rồi.” Phó Cảnh Diệu vừa nói vừa đi trước dẫn đường, anh vừa đi ra, những cảnh sát trẻ tuổi đều đứng lên, cung kính gọi: “Phó đội trường.”

Mã Tu Hòa thấy thế nở nụ cười, “Thăng cấp, không tồi.”

“Thì sao, thăng đến thăng đi, kiểu gì thì cũng là ‘phó đội’ mà.” Phó Cảnh Diệu trêu ghẹo. “Nhưng mà mỗi lần đi qua lại có chút phô trương như thế này cũng không tồi.”

Phản ứng của Mã Tu Hòa vẫn không mặn không nhạt, Phó Cảnh Diệu đi chậm lại, đi song song với vị đồng nghiệp cũ: “Nếu cậu nguyện ý trở về, rất nhanh cũng có thể leo lên vị trí này.”

Mã Tu Hòa không hứng thú nói. “Quên đi, xưng hô Mã đội (1) này, nghe không thoải mái cho lắm.”

(1) Mã đội = Mã đội trưởng

“Không phải cậu vẫn quen tự do, không hề để ý đến việc này sao?”

“Đúng là vì tự do nên cách điều tra của tôi mới không thích hợp ở đây.” Mã Tu Hòa thản nhiên đáp một câu, dứt khoát kết thúc đề tài này.

Phó Cảnh Diệu dẫn Mã Tu Hòa tới phòng cạnh phòng thẩm vấn. Qua bức tường thủy tinh, Mã Tu Hòa nhìn chăm chú vào cô gái trong phòng thẩm vấn, cô ta mặc bộ đồ công sở màu trắng, trang điểm khéo léo, từ trong ra ngoài đều toát ra vẻ thành thục, ý nhị, xem ra chính là một cô gái chuyên nghiệp khéo léo.

Hôm nay sau khi rời giường, Mã Tu Hòa nhận được điện thoại của Phó Cảnh Diệu, nói cảnh sát đang tiến hành điều tra sâu hơn thì phát hiện ra ngoài Cố Thất Hải, hai nghi phạm khác có động cơ giết Dịch Triệu Huy, để làm cho Mã Tu Hòa hiểu rõ hơn vụ án, Phó Cảnh Diệu mới cố ý mời anh đến đây để xem quá trình thẩm vấn.

“Đây là Tô Diễm Phân, hôn thê của Dịch Triệu Huy, theo lời đồng nghiệp của Tô Diễm Phân biết được một tháng trước, Tô Diễm Phân đích thân bắt được Dịch Triệu Huy đang ngủ với người khác.” Phó Cảnh Diệu nói, “Từ yêu sang hận, rồi lại sang chuyện giết người, mấy chuyện này nhìn mãi rồi cũng thành quen.”

Lúc này trong phòng thẩm vấn, cũng đúng lúc Tô Diễm Phân bị cảnh sát hỏi đến vấn đề này.

“Tôi hận Dịch Triệu Huy? Đúng vậy, tôi chán ghét anh ta, nhưng cũng không đến mức hận, lại càng không nói đến chuyện giết anh ấy.” Có lẽ vì liên quan đến công việc, khi thẩm vấn Tô Diễm Phân vẫn rất bình tĩnh,”Tuy rằng mọi người đều nói tôi là vị hôn thê của anh ta, nhưng thật sự quan hệ của chúng tôi cũng chưa đến bước bàn chuyện hôn nhân, nói trắng ra cũng chỉ là bạn tình lâu dài mà thôi. Dù anh ta vẫn còn sống, tôi cũng đã muốn chia tay rồi. Gần đây chúng tôi không liên lạc với nhau, nếu không phải anh ta nhắn tin cho tôi nói có việc cần thương lượng thì tôi cũng không đến kí túc xá. Mà cũng không ngờ vừa mở cửa đã thấy anh ta nằm trên giường, máu chảy ra từ ngực đã nhuốm đỏ cả chăn.”

Cảnh sát hỏi: “Theo lời nói của cô, cô đã muốn chia tay với Dịch Triệu Huy thì còn có chuyện gì quan trọng cần phải nói đến mức cô bỏ cả hẹn để đêm hôm chạy đến kí túc xá của Dịch Triệu Huy?”

Tô Diễm Phân nghẹn lời, thái độ đột nhiên hơi thay đổi: “Vì anh ta nắm được nhược điểm của tôi.”

“Nhược điểm?”

“Dù sao các anh cũng sẽ điều tra ra, vậy để tôi nói thẳng luôn.” Tô Diễm Phân cười lạnh. “Tôi không muốn nói xấu người chết, nhưng bên ngoài các anh thấy Dịch Triệu Huy là một giáo viên mỹ thuật khiêm tốn, nhưng lại có bao nhiêu người biết khuôn mặt thật sự của hắn? Hắn là một tên cạn bã. Không những chân đạp hai thuyền, thậm chí hắn còn ra tay với những nữ sinh ngưỡng mộ hắn.

Nghe được lời bộc bạch ngoài ý muốn này của, Mã Tu Hòa và Phó Cảnh Diệu đều sửng sốt.

“Hắn đã làm rất nhiều chuyện xấu xa.”

Mã Tu Hòa nghĩ đến lời nói của Cố Thất Hải hôm qua, chẳng trách cô khi nói đến Dịch Triệu Huy lại chần chờ như vậy.

“Anh có biết vì sao hắn làm những việc này lại chưa từng lộ ra bên ngoài không? Vì hắn rất rõ điểm yếu của phụ nữ ở nơi nào. Trên tay hắn ta có rất nhiều ảnh chăn gối với những người lên giường với hắn, cũng có cả video, những video này, một khi đã công khai thì chúng tôi liền xong đời. Mỗi khi có người không chịu nổi, muốn thoát khỏi tay hắn, hắn liền lấy video ấy để áp chế các cô ấy. Vì thế mọi người đều không dám tùy tiện rời khỏi hắn, chỉ có thể để mặc anh ta sắp xếp, cho đến ngày anh ta thấy chán mới thôi.”

“Cặn bã.” Phó Cảnh Diệu tức giận mắng một câu.

“Tôi tất nhiên cũng là người bị hại trong tay hắn, nhưng mà một tháng trước, không biết vì sao hắn ta đột nhiên muốn buông tha cho tôi, nên đêm hắn chết tôi nhận được tin ấy, liền cho rằng là muốn trao đổi chuyện hủy bỏ video, cho nên mới lập tức chạy đến kí túc xá.”

“Cô cảm thấy vì sao đột nhiên anh ta quyết định chia tay cô?”

“Không biết.” Tô Diễm Phân hờ hững đoán. “Có lẽ… Là tìm được một con mồi thú vị hơn chăng?”

Nghi phạm tiếp theo được gọi vào để lấy lời khai là bạn tốt cũng như đồng nghiệp của nạn nhân khi còn sống – Ngô Kiều.

Ngô Kiều là một người đàn ông có vóc dáng gầy yếu, sắc mặt tái nhợt. Hắn mặc một một bộ quần áo tối màu cực kì phẳng phiu, giày da bóng loáng không một vết bẩn. Dường như trên người hắn, từ chi tiết nhỏ nhất cũng được hắn chau chuốt tỉ mỉ.

Ngô Kiều vào phòng thẩm vấn liền rụt rè nhìn quanh một vòng. Hắn và Dịch Triệu Huy là hai loại người hoàn toàn khác nhau. Nhưng mọi người ở trường Phổ thông số hai lại đều nói bọn họ là một đôi bạn thân, trước kia Ngô Kiều gặp khó khăn trong công việc, đều là Dịch Triệu Huy ra mặt giúp đỡ hắn. Nhưng mà ngoài mặt nhìn hai người gọi anh gọi em, thực chất một năm trước Dịch Triệu Huy đã cướp bạn gái từ thời đại học của Ngô Kiều. Từ điểm đó có thể thấy Ngô Kiều hoàn toàn có động cơ để sát hại Dịch Triệu Huy.

Bên trong phòng thẩm vấn, cảnh sát cũng hỏi Ngô Kiều luôn vào vấn đề chính. “Anh đã từng bị Dịch Triệu Huy cướp mất người yêu?”

Giọng Ngô Kiều rất nhỏ: “Vâng.”

“Nghe nói năm đó tình cảm của anh đối với bạn gái rất sâu nặng, nhưng đột nhiên lại bị người bạn thân nhất – Dịch Triệu Huy cắt ngang, anh nhất định cũng cảm thấy rất đau lòng, rất tức giận?”

Ngô Kiều nghe vậy liền cúi đầu, mọi người đều nghĩ hắn đã bị chạm vào chuyện đau lòng nên mất tinh thần, nhưng sau một lát, khi hắn ngẩng đầu lên, khuôn mặt vốn nhát gán lại nở ra một nụ cười rất quỷ dị.

“Tôi tất nhiên sẽ không đau lòng, loại phụ nữ bẩn thỉu đó rất xứng đáng bị Dịch Triệu Huy chơi đùa rồi vứt bỏ.”

Cảnh sát ngạc nhiên hỏi: “Anh cảm thấy Dịch Triệu Huy làm đúng?”

“Tất nhiên là không, tất cả mọi người đều biết tôi bị anh ta cắm sừng.”

“Anh hận?”

“Tất nhiên.”

“Vậy vì sao mấy năm nay hai người vẫn làm anh em tốt?”

“Anh em tốt?” Nhắc đến ba chữ này Ngô Kiều liền tỏ ra khinh thường, “Tất cả mọi người đều bị hắn lừa. Bên ngoài thoạt nhìn có vẻ hắn đối tốt với tôi rất tốt, thực tế hẳn chỉ coi tôi như tay sai mà thôi. Hắn thuê phòng bên ngoài để ngủ với gái đều phải mượn tiền của tôi, ngay cả thuốc tránh thai hắn cũng không bỏ ra chút tiền nào để mua, toàn là tôi mua cho hắn. Cuộc sống lãng phí của hắn nếu như không có tôi thì hắn làm sao có thể giả bộ làm tài tử phong lưu trước mặt mọi người?”

“Dịch Triệu Huy đối xử với cậu như vậy sao cậu không phản kháng?”

“Sao phải phản kháng?” Ngô Kiều nói như thể đây là một chuyện rất dĩ nhiên. “Loại phế vật như hắn, sớm muộn gì cũng sẽ phải chịu chết, nhìn xem, hiện tại chẳng phải hắn đã chịu báo ứng? Thật sự khiến cho người ta cảm thấy sảng khoái.”

Mã Tu Hòa nghe đến đó, thoáng nghĩ một chút rồi đưa ra suy luận của mình: “Từ tính cách quái gở của Ngô Kiều, thấy được hắn dù ở phương diện cuộc sống hằng ngày hay là ở công việc, thì đều là người không thể thể hiện suy nghĩ chân thật của mình, mà thời gian dài tiếp xúc, chứng kiến Dịch Triệu Huy làm người xuất sắc như thế nào, thậm chí còn bị Dịch Triệu Huy lợi dụng, đàn áp, tâm lý Ngô Kiều có lẽ đã trở nên biến thái mấy phần. Trong mắt Ngô Kiều, Dịch Triệu Huy là nhân vật phản diện, còn hắn là nhân vậy anh hùng đang nhẫn nhịn chịu nhục. Hiện giờ Dịch Triệu Huy đã chết, hắn cho rằng bản thân đã dành chiến thắng, tính cách thật sự của hắn cũng vì thế mà phô ra bên ngoài.”

“Thảo nào thái độ trước và sau của hắn khác nhau nhiều như vậy.” Phó Cảnh Diệu đồng ý với quan điểm của Mã Tu Hòa. “Vậy có khi nào hắn không khống chế được cảm xúc mà nhất thời xúc động ra tay giết Dịch Triệu Huy?”

“Phương thức xử lý hiện trường án mạng không giống như của người nhất thời xúc động mà ra tay, ngược lại nhìn giống như một người phạm tội có kế hoạch. Nếu lúc ấy tinh thần Ngô Kiều còn trong trạng thái bình thường, muốn giết Dịch Triệu Huy cũng không cần phải làm nhiều chuyện luẩn quẩn như vậy, sau đó lại làm cho bản thân trở thảnh nghi phạm lớn nhất của vụ án.”

“Đúng vậy, thời gian gây án rất dư dả.”

“Nhưng những suy luận trên cũng chỉ là lý luận suông, không có chứng cứ xác thực thì cũng chỉ là đoán mò mà thôi.” Ánh mắt Mã Tu Hòa vẫn không rời khỏi Ngô Kiều trong phòng thẩm vấn.

Dựa vào khẩu cung của Tô Diễm Phân, cảnh sát tạm thời hỏi Ngô Kiều một số vấn đề: “Theo lời của hôn thê Dịch Triệu Huy, chúng tôi biết được trong tay Dịch Triệu Huy có một lượng lớn clip ghi lại quá trình phát sinh quan hệ với các cô gái. Hắn dùng chúng để áp chế những người phụ nữ này, kéo dài mối quan hệ lén lút qua lại. Mà những người bị hại chủ yếu chính là những nữ sinh trường phổ thông số 2. Dựa vào mối quan hệ của hai người, anh hẳn là biết chuyện này?”

“Không biết.” Ngô Kiều cười châm chọc, “Nhưng mà hắn làm ra chuyện đê tiện như vậy cũng không có gì kì quái, tôi thường nghe hắn nói nữ sinh nào trong trường có bộ dạng đáng yêu, dáng người tốt, thì ra ngay cả nữ sinh chưa trưởng thành hắn cũng không buông tha.”

“Cụ thể là những nữ sinh nào, anh có nhớ rõ không?”

Ngô Kiều lắc đầu “Nữ sinh hắn ta thầm mến có nhiều lắm, huống chi tôi cũng không chú ý nghe…. Từ từ…” Ngô Kiều dường như nghĩ ra chuyện gì, “Một tháng gần đây, tôi dường như không nghe thấy hắn nhắc đến ai nữa, cũng không thấy hắn có vẻ ra ngoài chơi bời lêu lổng.”

“Anh thấy hành vi ấy của hắn rất bất thường?”

“Phải, trước kia khoảng hai, ba ngày hắn lại đi tìm một cô gái, tình huống như vừa rồi hầu như chưa từng xảy ra.”

Cảnh sát dừng một chút, hỏi một vấn đề cuối cùng: “Anh có nhớ một nữ sinh tên Cố Thất Hải không?”

Ngô Kiều nghĩ một lúc rồi trả lời chắc nịch: “Không.”

_____

“Có chuyện gì đáng chú ý không?” Sau khi lấy khẩu cung của Tô Diễm Phân và Ngô Kiều, Phó Cảnh Diệu quay sang hỏi Mã Tu Hòa.

“Có.” Mã Tu Hòa không chút do dự nói: “Điểm thứ nhất là ‘Dịch Triệu Huy’ gửi tin nhắn đến cho Tô Diễm Phân. Dịch Triệu Huy chết vào tối ngày 28 tháng 8, khoảng vào lúc 10 giờ đến 11 giờ, mà khi Tô Diễm Phân nhận được tin nhắn là lúc 10 giờ 30. Theo điều tra của pháp y, Dịch Triệu Huy sau khi dùng thuốc ngủ, ngủ say mới bị giết hại. Như vậy người gửi tin nhắn cho Tô Diễm Phân liệu có phải là Dịch Triệu Huy? Theo tôi đoán đó có thể là hung thủ, Nhưng mà, hung thủ làm vậy để làm gì? Trong tình huống không rõ địa điểm, hoàn cảnh của Tô Diễm Phân lại tùy tiện gọi cô ấy đến chỉ làm tăng thêm khả năng bản thân bị bắt tại trận.”

“Điểm thứ hai, nguyên nhân Dịch Triệu Huy đột nhiên trở nên ‘có lương tâm’. Theo lời của Tô Diễm Phân, chúng ta thấy được nạn nhân là một người có tính cách phong lưu, thậm chí còn quay lại cảnh giường chiếu để uy hiếp những người đã cùng hắn phát sinh quan hệ để tiếp tục quan hệ lâu dài với hắn nhằm thỏa mãn bản thân. Như vậy có nghĩa hắn chưa từng dễ dàng buông tha ‘con mồi’ của mình. Mà một tháng trước khi phát sinh án mạng, hắn không những đồng ý chia tay cùng Tô Diễm Phân, mà còn không phát sinh quan hệ cùng những cô gái khác. Nếu chúng ta điều tra ra được nguyên nhân chuyện này, có lẽ sẽ càng đến gần hơn được với đáp án cuối cùng.”

“Cuối cùng, là cái tên xuất hiện trong danh sách ra vào của kí túc xá giáo viên ngày 28 tháng 8. Quan hệ của Ngô Kiều và Dịch Triệu Huy nhiều năm như vậy. Mỗi khi Dịch Triệu Huy cảm thấy hứng thú với nữ sinh nào liền nói cho Ngô Kiều nghe, nếu Ngô Kiều không nói dối, nếu ‘Cố Thất Hải’ là một cái tên không hề có ấn tượng, cũng không phải là tên mà Dịch Triệu Huy đã từng nhắc qua, vậy vì sao trên tờ đăng kí ấy lại có tên ‘Cố Thất Hải’?”

Phó Cảnh Diệu phỏng đoán: “Người con gái đeo kính xuất hiện vào thời điểm xảy ra án mạng quả nhiên vẫn là người mấu chốt, cậu cảm thấy… Có thể hay không đó chính là Cố Thất Hải? Kì thật tôi vẫn luôn để ý một chuyện, một tháng trước Dịch Triệu Huy đột nhiên trở nên ‘có lương tâm’ có thể hay không có liên quan đến Cố Thất Hải? Suy luận một chút, chẳng phải thời gian 1 tháng trước vừa vặn là lúc Cố Thất Hải gặp lại Dịch Triệu Huy?”

Mã Tu Hòa không lên tiếng, anh sao có thể không nghĩ qua về chuyện này? Nhưng nếu Cố Thất Hải thật sự là hung thủ, vậy tại sao sau khi cô biết được thân phận của anh, còn cố ý đến nhờ anh giúp đỡ? Chẳng lẽ đây là tâm lý khiêu chiến tư duy của cô sau khi giết người?

Anh không cho rằng Cố Thất Hải là loại người này.

Nhưng loại suy nghĩ chủ quan này không thuyết phục nổi Phó Cảnh Diệu, chứ đừng nói đến đội cảnh sát hình sự.

Mã Tu Hòa nhắc nhở: “Đừng quên, Cố Thất Hải đến bây giờ vẫn chưa có động cơ.”

“Chuyện này chưa chắc.” Phó Cảnh Diệu nói: “Nói trước là tôi không nhằm vào Cố Thất Hải, nhưng nếu năm đó Dịch Triệu Huy đã từng ra tay với Cố Thất Hải thì sao? Khi ấy Cố Thất Hải liền có động cơ phạm tội, hết thảy mọi chuyện liền có thể được giải thích thông suốt.”

“Tôi chỉ tin chứng cứ.”

“Được rồi, được rồi. Không phải tôi cũng đã phái người đi điều tra máy tính của Dịch Triệu Huy rồi sao?” Vừa dứt lời, di động của Phó Cảnh Diệu liền đổ chuông, đúng là đồng nghiệp bên phòng kĩ thuật gọi đến, Cảnh Diệu lập tức nghe máy, chú ý nghe bên kia báo cáo kết quả điều tra.

Vài phút sau, Phó Cảnh Diệu tắt máy, sắc mặt có chút nghiêm trọng.

Anh quay lại nói với Mã Tu Hòa: “Theo kết quả điều tra, trong máy tính của Dịch Triệu Huy quả thật có lượng clip lớn ghi lại quá trình quan hệ của Dịch Triệu Huy với phụ nữ, mà nữ sinh chiếm đa số. Sau khi bên kĩ thuật đối chiếu thân phận xong, không hề phát hiện ra một clip nào có liên quan đến Cố Thất Hải.”
Bình Luận (0)
Comment