Edit + Beta: An Dung Ni
Cố Thất Hải không ra tay giết Tống Thiên Sinh, nhưng con dao lại dừng lại
cách cổ của hắn chỉ một chút xíu, chỉ cần hắn động đậy một chút, tính mạng
liền có thể bị đe dọa.
“Nể tình chúng ta quen biết cũng đã lâu, tao sẽ cho mày quyền lựa chọn.”
Cố Thất Hải cười cười, tạm thời thu dao lại, “Bị giết bằng dao, chết chìm, hay
bị treo cổ, mày có thể tùy ý chọn một cách chết mà mày thích nhất. Năm đó
người nhà của tao….. Ngay cả quyền lựa chọn cách chết cũng không có.”
Tống Thiên Sinh yên lặng nhìn cô, Cố Thất Hải thấy hắn không nói gì, lại
xoay người đi lấy giây thừng thật.
Tống Thiên Sinh hướng về phía Cố Thất Hải nói: “Giết tôi xong, cô cũng
không chạy thoát được đâu.”
Cố Thất Hải không để ý đến hắn, tiếp tục tìm hung khí có thể giết chết hắn.
“Cô tha cho tôi, tôi có thể đồng ý với mọi yêu cầu của cô.”
“…”
“Tranh của cha cô, tôi không cần, tài sản của ông ấy cũng trả lại hết cho
cô.”
“…”
“Cố Thất Hải!” Tống Thiên Sinh tuyệt vọng nói. ” Tôi có thể nói cho cô
chuyện cô vẫn luôn muốn biết.”
Cố Thất Hải rốt cuộc cũng mở miệng: “Chuyện gì?”
“Sự thật của án diệt môn năm đó.”
“Nếu mày nói dối thì sao?”
“Tôi tuyệt đối sẽ không nói dối.”
Cố Thất Hải nghĩ nghĩ, tiếc nuối để đồ trong tay xuống, chậm rãi đến trước
mặt hắn.
“Có thể nâng tôi ngồi dậy được không?” Tống Thiên Sinh hỏi.
Cố Thất Hải liếc hắn một cái, tức giận nâng hắn từ mặt đất lên.
Tống Thiên Sinh thử cử động, chân tay vẫn bất động như trước, đầu ngón
tay hắn còn hơi run run. Hắn lại có thể sinh ra cảm giác sợ hãi đối với một cô
gái chân yếu tay mềm, giờ phút này đã hoàn toàn phá vỡ mọi suy đoán chắc
chắn của hắn từ trước tới nay.
Cố Thất Hải nói: “Vậy đầu tiên mày hãy nói thật xem, năm đó mày đã giết
người nhà của tao như thế nào?”
Tống Thiên Sinh do dự một lát, lại thấy tay Cố Thất Hải vẫn luôn cầm một
con dao, nếu hắn trả lời không vừa ý cô, chỉ sợ cô sẽ thật sự cho hắn ăn thử
một lưỡi dao. “Năm đó khi cha cô vì không có cảm hứng sáng tác mà mắc
chứng lo âu, tôi lấy danh nghĩa chữa trị cho ông ấy, mà lợi dụng nhược điểm
tâm lý của ông ấy khiến ông ta sinh ra cảm giác thù hận với người nhà, còn
làm cho ông ấy hiểu lầm mẹ cô có qua lại với đồng nghiệp, dần dần nổi lên ý
định đồng quy vu tận với mẹ cô.”
“Tao thì sao? Với lòng dạ độc ác của mày, chắc hẳn sẽ không bỏ qua tao
mới phải.” Cố Thất Hải nhìn chằm chằm vào mặt Tống Thiên Sinh. “Nếu năm
đó không phải là đúng lúc chuyến bay của tao bị trễ giờ, chắc tao cũng đã chết
trên tay mày rồi nhỉ?”
“Đúng vậy, cô đúng là rất may mắn, ngay từ đầu tôi đã tìm mọi cách để tạo
nên một vụ án diệt môn. Ngày đó trước khi cha cô rời khỏi phòng khám, tôi đã
đọc được tin nhắn của cô gửi cho ông ấy, cô nói, vì chuyến bay bị trễ, nên có
thể đến tối cô mới có thể về nhà, vì thế tôi liền nhân cơ hội này xuyên tạc tin
nhắn của cô, khiến cho cha cô nghĩ rằng cô đã gặp tai nạn chết trên đường đi
vẽ mẫu vậy. Phòng tuyến trong lòng cha cô khi ấy đã vô cùng yếu ớt, ông ấy
cũng rất tin tưởng tôi, vì thế sau khi tôi giật dây thêm lần nữa, ông ấy liền
quyết định mang mẹ cô đi cùng cô. Tôi đã giúp cha cô dựng nên toàn bộ kế
hoạch, đầu tiền, theo lời của tôi, ông ấy đã lén cho mẹ cô uống thuốc ngủ,
nhưng vào giây phút chuẩn bị ra tay, ông ấy đột nhiên hối hận, đầu tiên là gọi
điện cho tôi cầu cứu, ông ấy nói dù thế nào mình cũng không thể xuống tay
được, nếu cô ở dưới suối vàng có biết, cũng nhất định sẽ không tha thứ cho
ông ấy. Vụ án này tôi mất nhiều công sức như vậy, khó khăn lắm mới có thể
đến bước ấy, tôi tuyệt đối không thể để nó sụp đổ dễ dàng như vậy, vì thế tôi
đã quyết định tự mình ra tay làm tất cả.”
“Cho nên cha mẹ tao thật ra đều là do mày giết?”
“Phải.”
“Vậy chị họ của tao thì sao?”
“Cô ta vốn không nằm trong kế hoạch của tôi, nhưng đúng lúc tôi chuẩn bị
giết mẹ cô, thì cô ta đột nhiên xông vào, nên tôi đành phải giết luôn cả cô ta.
“Vậy bức di chúc của cha tao thì mày làm thế nào?”
“Cha cô là người cuối cùng tôi giết, trước đó tôi đã trói chặt ông ta, bắt ông
ta chứng kiến cảnh tôi giết từng người nhà của hắn một, sau đó hắn cũng
không chịu đựng nổi. Đến thời điểm ấy tôi mới nói cho hắn, thật ra thì cô căn
bản là vẫn chưa chết, cũng nói dối thêm là tính mạng cô vẫn còn trong tay tôi.”
“Sau đó, mày liền lấy tao để uy hiếp, bắt cha tao phải viết bức di chúc ấy?”
Tống Thiên Sinh lại cười tươi: “Phải.”
Cố Thất Hải chỉ hận không thể lập tức phanh thây hắn thành trăm mảnh,
nhưng cô vẫn cực kì bình tĩnh, hỏi tiếp: “Vậy chứng cứ ngoại phạm? Có đúng
là do Liêu Tĩnh giúp mày giả mạo sao?”
“Chứng cứ ngoại phạm là điều tối thiểu mà tôi cần có, mà tình cờ, năm đó
nhà Liêu Tĩnh xảy ra chuyện bi thương như vậy, tôi liền tiện tay giúp cô ta một
tay, cho nên mấy năm nay cô ta vẫn luôn trung thành, tận tâm đối với tôi, về
chuyện giả mạo chứng cứ ngoại phạm một chữ cô ta cũng chưa từng nói ra.
“Nhưng mày vẫn hại chết cô ấy?”
“Không, chuyện này không trách tôi được, nếu không phải hai người điều
tra nhanh như vậy, tôi cũng sẽ không ra tay. Mà tôi cũng chỉ cho cô ta một lựa
chọn rất có lợi, nếu cô ta chấp nhận mang bí mật ấy xuống mồ, thì tôi hứa sẽ
chăm sóc đứa con đang sống thực vật của cô ta cả đời. Rất rõ ràng, cô ta đã có
lựa chọn rất đúng đắn.”
“Vì sao mày lại cố tình làm ra những chuyện này? Chúng tao rốt cuộc đã
làm chuyện xấu gì khiến cho mày phải nghĩ đến chuyện giết cả nhà tao?”
“Chuyện gì cũng không. Trái lại, cả nhà cô đều đối xử rất tốt với tôi, đến
giờ tôi vẫn nhỡ kĩ trong lòng.”
“Vậy vì sao….”
“Thất Hải, tôi đang giúp mọi người đấy.” Tống Thiên Sinh để lộ ra nụ cười
say mê. “Bối cảnh sáng tác của một bức tranh là cực kì quan trong, cô xem,
trước kia cha cô vẫn luôn buồn bực vì thất bại, nhưng hiện tại tôi đã giúp cha
cô nâng giá tranh của ông ấy lên một độ cao trước giờ chưa từng có, ông ấy đã
trở thành một huyền thoại trong giới họa sĩ, mà mỗi một huyền thoại sinh ra
thì chẳng phải là phải hi sinh đi một số thứ sao? “
Cố Thất Hải tàn bạo tát hắn một cái: “Đồ cạn bã.”
Tống Thiên Sinh bị cô tát cho một bạt tai khiến nửa mặt nóng ran, nhưng
vẫn thản nhiên bật cười: “Nếu trong mắt cô tôi là cạn bã, vậy thì nếu cô giết
tôi thì cô cũng có khác gì loại cạn bã như tôi? Đến đi, Cố Thất Hải, cô bây giờ
có thể đến giết tôi được rồi đấy, dù có chết thì tôi cũng sẽ kéo cô cùng xuống
địa ngục.” Hắn cố ý dùng phép khích tướng ép cô phải dừng tay lại.
Cố Thất Hải trừng mắt nhìn hắn, nắm chặt con dao ngắn trong tay, người
trước mắt cô, là kẻ thù của đời cô, hắn chính là nỗi ám ảnh trong lòng cô suốt
ba năm qua, bây giờ thì mạng của hắn đang nằm trong tay cô.
Giết hắn hay không, phụ thuộc vào quyết định của cô.
Thời gian giống như ngừng lại, cho đến khi trong phòng đột nhiên vang lên
tiếng đồ vật rơi.
Cố Thất Hải buông tay ra, Tống Thiên Sinh mở mắt trừng trừng nhìn vào
con dao sắc bén bị cô vứt xuống đất.
“Tống Thiên Sinh, tôi đổi ý.” Cố Thất Hải cười cười “Tôi không giết ông,
tôi muốn ép cung ông.”
Tống Thiên Sinh còn chưa kịp phản ứng lại, liền thấy cô nhìn về một
hướng nào đó trong phòng, nói: “Đi ra đi.”
Trong bóng tối có một người chậm rãi đi tới, dáng người cao lớn, bước
chân thong dong.
Mã Tu Hòa nhìn thấy Tống Thiên Sinh, khóe miệng cong cong: “Màn kịch
này, thật sự rất khó diễn.”
Tống Thiên Sinh nheo mắt: “Cậu gạt tôi?”
“Nếu không thì ông nghĩ chỉ cần một chút tiền là có thể khiến tôi trở mặt?”
“Rốt cuộc là hai người bắt đầu diễn trò trước mặt tôi từ khi nào?”
“Từ ngày đầu tiên ông gắn máy nghe trộm lên người Cố Thất Hải.”
Tống Thiên Sinh giật mình, “Cậu phát hiện ra?”
“Phải, giống như Cố Thất Hải giấu dùi cui mini trong tóc, hôm Liêu Tĩnh
chết, ông cũng đã mượn cớ vỗ vai Cố Thất Hải rồi cài máy nghe lén lên cổ áo
của cô ấy. Cố Thất Hải đến thành phố Hải khá gấp, hành lý mang theo rất ít,
ngày nào cũng mặc cùng một chiếc áo khoác, ông nhìn trúng điểm này, lợi
dụng máy nghe lén để biết được hành động của chúng tôi.”
“Cho nên hôm ấy cậu mới giả vờ hợp tác với tôi để trở mặt với Cố Thất
Hải?” Tống Thiên Sinh càng nghĩ càng cảm thấy tức giận. “Không thể, tôi đã
cho người âm thầm theo dõi cậu, cậu và Cố Thất Hải sau khi cãi nhau ở biệt
thự, rõ ràng cả hai chưa từng liên lạc với nhau lần nào, sao bây giờ lại ở với
nhau?”
“Tống Thiên Sinh, ông chắc chắn là chưa từng yêu một người phải
không?” Đột nhiên Cố Thất Hải lên tiếng hỏi.
Tống Thiên Sinh không đáp lại được.
Cố Thất Hải chân thành nói: “Quan hệ của tôi và Mã Tu Hòa, so với tưởng
tượng của ông còn sâu sắc hơn gấp trăm lần. Ông vĩnh viễn không thể chia rẽ
được chúng tôi đâu.”