Hợp Cửu Bất Phân

Chương 36

Về chuyện scandal lần trước Giản Yên vẫn còn chưa có quên, chính mình mới vừa phục xuất trở lại liền được người ta tặng cho một món quà chào mừng lớn đến như vậy, nàng nghĩ mãi cũng đều nghĩ không ra được đến cùng là do ai tặng, bây giờ nghe được Tô Tử Kỳ nói nàng nhíu mày lại: "Thật sự là nàng?"

Tô Tử Kỳ lắc đầu nói: "Ta cũng không chắc lắm, ngọn nguồn cái scandal kia đều được dọn dẹp rất sạch sẽ, cái này cũng chỉ là suy đoán của ta thôi."

Giản Yên suy nghĩ một chút: "Sao Tô tỷ lại nghi ngờ là nàng?"

Tô Tử Kỳ hai tay đặt ở trên tay lái, mắt nhìn thẳng nói: "Biết tạp chí giải trí Tiểu Tiểu không?"

Giản Yên lắc đầu một cái: "Không biết rõ lắm."

Tô Tử Kỳ ho khan một tiếng nói rằng: "Ta tra được tin tức lần này chính là do tạp chí giải trí Tiểu Tiểu tung ra, cái tạp chí này ra tin tức nhiều nhất chính tin tức liên quan đến Lê Vi Khanh, scandal của nàng ngươi còn nhớ không?"

Giản Yên nghĩ đến trước kia nàng đã từng nhìn thấy những cái scandal của Lê Vi Khanh cùng Kỷ Vân Hân, trầm mặc vài giây nói: "Nhớ."

"Tất cả những scandal của nàng hầu như đều là do cái tạp chí này tung ra." Tô Tử Kỳ.

Những tin tức này đều là do nàng gần đây sai người đi điều tra được.

Giản Yên không hiểu nói: "Vậy tại sao. . ."

"Ngươi nghĩ thử a, sẽ có bao nhiêu phần trăm những scandal của ngươi tất cả đều được cùng một cái tạp chí giải trí tung ra?"

Tô Tử Kỳ dù sao cũng đã chìm nổi trong giới giải trí được nhiều năm như vậy, sớm đã nhìn thấu được một số chuyện, huống hồ gì trước đây nàng vẫn thường xuyên giao thiệp với những Chó Săn này, quá hiểu nội tình bên trong của bọn họ, nàng nói: "Độ khả thi không quá 30%, mà ở trong 30% này, cũng đã trừ ra chuyện Lê Vi Khanh trong vòng ba năm không có một cái tin tức, nàng lúc trở về những người khác đều không biết, đột nhiên một cái tạp chí nhỏ xíu lại biết được tin tức này, ngươi không cảm thấy quá trùng hợp hay sao?"

Những chuyện này trước giờ Giản Yên cũng không có suy nghĩ sâu xa gì mấy, nhưng hiện tại bị Tô Tử Kỳ kéo tơ bóc kén ra nàng nói: "Ý của ngươi là, nàng cùng cái tạp chí này có quan hệ gì với nhau?"

"Hẳn là có quan hệ hợp tác, nhưng không có kẻ ngu si nào sẽ thừa nhận, các nàng làm việc đều dọn dẹp rất sạch sẽ, lần này nếu không phải là bởi vì scandal của ngươi tung ra cũng không có nhỏ, ta cũng sẽ không có liên tưởng tới chuyện này."

Hai người vốn là đối thủ của nhau, một thắng một thua. Thứ nhất, Lê Vi Khanh rất có khả năng sẽ ghi hận trong lòng. Thứ hai, nàng tra được cái tạp chí kia có thể có quan hệ cùng với Lê Vi Khanh, vì lẽ đó liền suy đoán như vậy. Nhưng mà cơ bản những scandal này cũng đã đi qua, bây giờ nói nhiều như vậy cũng vô dụng, trên tay nàng cũng không có chứng cứ gì, không thể chứng minh tất cả đều là do Lê Vi Khanh làm, cho nên nàng cũng chỉ nhắc Giản Yên cách xa Lê Vi Khanh ra một chút, vạn nhất nàng chưa hết hi vọng còn muốn làm chuyện gì khác, lúc ấy khó lòng phòng bị được.

Giản Yên rũ mắt xuống trầm mặc.

Vì lẽ đó những scandal trước kia có liên quan đến Lê Vi Khanh cùng Kỷ Vân Hân, đều là do Lê Vi Khanh bịa đặt, chính mình tự tung tin tức sao?

Có chút buồn cười.

Kỳ thực Giản Yên không mấy hiểu biết gì về Lê Vi Khanh, nàng chỉ biết Lê Vi Khanh đã từng là bạn học của Kỷ Vân Hân, lúc mới xuất đạo hai người còn vướng phải một cái scandal. Trước đây nàng muốn hỏi Kỷ Vân Hân về quan hệ giữa hai người, lại sợ nàng ấy không thích, nhưng khi đó nàng quá kém cỏi, muốn hỏi một vấn đề, đều phải cân nhắc mãi. Vì lẽ đó cái vấn đề kia cứ giống như một ao nước, trước sau gì cũng đều đọng lại ở trong đáy lòng của nàng, mãi cho đến Lê Vi Khanh xuất ngoại, nàng mới hoàn toàn quên đi cơn giận này. Sau đó Lê Vi Khanh lại trở về nước, Giản Yên ngoại trừ hết hy vọng đối với Kỷ Vân Hân ra, còn có không muốn nhịn cơn giận này nữa, cho nên nàng liền lập tức ly hôn.

"Yên Yên?" Tô Tử Kỳ đem xe dừng lại ở trong gara, tắt máy, hỏi: "Nghĩ gì vậy?"

Giản Yên hoàn hồn: "Không có gì, đến rồi sao?"

Tô Tử Kỳ cười: "Đã đến."

Hai người đậu xe ở một trong gara, đài truyền hình Kinh Nghi nằm ở phía sau của công ty, cách một tòa nhà, Giản Yên trước kia cũng chưa từng đi tới nơi này. Tô Tử Kỳ đúng là quen cửa quen nẻo, mối quan hệ giữa nàng và mọi người cũng không tệ, nhìn thấy người quen biết liền bắt chuyện với nhau. Tuy rằng Tô Tử Kỳ trong vòng hai năm qua không có mang một cái nghệ sĩ nào, trên tay cũng không có một tài nguyên gì, nhưng thân phận của nàng trước đây cũng không phải để trang trí, có thể bắt chuyện liền bắt chuyện, có thể lập quan hệ liền sẽ lập quan hệ, cho nên mối quan hệ của nàng cùng các đồng nghiệp đều rất tốt, bằng không, Giản Yên cũng sẽ không có cơ hội đến tham gia sàng lọc.

Đỗ Dịch trước đây có hợp tác với một bạn nhảy chuyên nghiệp, thế nhưng vào tháng trước nàng đi kiểm tra thân thể có xảy ra một chút vấn đề, mới vừa nằm viện phẫu thuật, không có cách nào để tiếp tục hợp tác với Đỗ Dịch, vì lẽ đó quản lý của Đỗ Dịch liền để người phụ trách ở Kinh Nghi tìm một người bạn nhảy khác, tin tức vẫn chưa được tản ra ngoài thì Tô Tử Kỳ liền nghe được, nàng lập tức đề cử Giản Yên lên trên. Khả năng hát của Giản Yên thì Tô Tử Kỳ có biết, bởi vì lúc nàng mới xuất đạo còn vì một bộ phim truyền hình mà hát một khúc nhạc, thế nhưng còn khiêu vũ, thì nàng thật sự không biết năng lực của Giản Yên sẽ được đến mức độ nào, lần cuối cùng nàng nhìn thấy Giản Yên khiêu vũ chính là lúc Giản Yên đóng vai Thành Hậu, đều đã qua mấy năm, nàng không khỏi có chút lo lắng nói: "Một lát nữa đi vào chớ hồi hộp, cứ tự nhiên mà nhảy, có thể chọn liền sẽ được chọn, nếu không được chọn ta lại tìm cho ngươi một cái cơ hội khác."

Giản Yên cười nhìn nàng chớp chớp mắt: "Được Tô tỷ."

Tô Tử Kỳ nhìn vẻ mặt tự nhiên của nàng lặng lẽ thở dài một hơi.

Hai người đứng ở trong thang máy thì có hai người khác đi vào, các nàng nhìn thấy Tô Tử Kỳ liền chào: "Tô tỷ."

Tô Tử Kỳ cũng cười híp mắt nhìn các nàng: "Ừ."

Hai cô bé này nhìn giống như nữ sinh mới vừa tốt nghiệp đại học, tuổi không lớn lắm, tràn đầy sức sống, tiếng nói lanh lảnh, một người trong số đó lên tiếng, cô bé khoác lên cho mình một chiếc áo màu hồng nói: "Tô tỷ làm sao lại đi tới bên này?"

Tô Tử Kỳ đưa mắt nhìn sang bên cạnh: "Ta bắt đầu mang theo nghệ sĩ, cũng sẽ thường xuyên chạy qua bên này, các ngươi có hoạt động gì cũng không thể quên ta a."

Hai cô bé này vừa mới bước vào Kinh Nghi liền được sắp xếp cho Tô Tử Kỳ huấn luyện, ở trước mặt nàng vô cùng ngoan ngoãn đáng yêu, các nàng cười nói: "Chắc chắn, ai cũng có thể quên nhưng Tô tỷ thì sẽ không."

Tô Tử Kỳ cùng các nàng nói nhiều hơn hai câu, trước khi thang máy đến thì hỏi: "Ta nghe nói Lê tiểu thư cũng tới, thật vậy sao?"

"Lê Vi Khanh a?" Cô bé mặc áo khoác màu đỏ gật đầu: "Đã ở trên lầu rồi."

Tô Tử Kỳ cười cười.

Sau hai phút, thang máy đã đến tầng mười ba, Giản Yên đi theo sau lưng Tô Tử Kỳ bước ra khỏi thang máy, đập vào mắt chính là hai phòng tập luyện cực lớn, hai bên trái phải đều có, trong suốt, cửa không có đóng lại, có thể nghe được âm nhạc phát ra rõ ràng ở bên trong, có thể nhìn thấy vài nghệ sĩ đang tập luyện, Tô Tử Kỳ nói: "Chúng ta đi vào trong đi."

Giản Yên đứng ở phía sau lưng nàng gật đầu: "Được."

Hai người đi vào trong, đi ngang qua hành lang thì có người nhận ra.

"Người kia không phải Giản Yên sao?"

"Đâu, đâu?"

"Bên ngoài trên hành lang đấy, cái người đi theo bên cạnh Tô Tử Kỳ đấy."

"Nghe nói Tô Tử Kỳ lại tiếp tục mang Giản Yên, là sự thật a."

"Là thật chứ sao, cũng không biết là cái quỷ ma gì, lúc trước từ bỏ Vu Duyệt tập trung nâng nàng lên, sau đó nói không đóng phim liền không đóng phim, cũng may tính cách của Tô Tử Kỳ rất được, bằng không nếu là ta, sớm hận không thể đánh bùm bùm lên đầu nàng!"

"Ha ha, người ta có tài nguyên, đều không đóng phim những ba, bốn năm. Vừa mới phục xuất liền được tham gia vào một bộ phim của Cố đạo diễn, kịch bản của La ba ngày, diễn cùng song ảnh hậu, tài nguyên như thế này, ngươi thử tìm ra một người thứ hai cũng sở hữu tài nguyên như vậy xem?"

"Nói nhiều cũng vậy, xem ra sau lưng nàng thật sự là có người, quả nhiên không phải là tin đồn, các ngươi nói thử xem lúc trước đồn nàng bị bao dưỡng, là thật hay là giả?"

"Có trời mới biết."

Người người líu ra líu ríu nói xong rồi cũng tản đi hết, Lê Vi Khanh cùng Tần Dao ngồi ở vị trí trung gian giữa các nàng không có tham dự vào, chỉ là ngay sau khi các nàng nói xong thì nhìn lẫn nhau, Lê Vi Khanh nhỏ giọng nói: "Chuyện bị bao dưỡng này ngươi biết gì không?"

Tần Dao vốn nghe đến cái tên Giản Yên này liền khó chịu, lúc trước bị nàng cướp vai đã suy nghĩ nên đưa nàng một cái scandal, không nghĩ tới nàng có thể thuyết phục được La ba ngày làm sáng tỏ giúp nàng, vốn nghĩ liền như thế thì có thể quên đi, dù sao cũng chỉ là một cái vai diễn thôi mà, các nàng cũng không có yêu thích đến như vậy, ai mà biết lần sau gặp lại còn bị cướp lễ phục, hơn nữa còn bị làm khó ở trước mặt Vu Duyệt, vậy thì không thể nhẫn nhịn nữa, Tần Dao suy nghĩ vài giây nói: "Không nghe thấy tin tức gì, ta đi thăm dò thử xem sao."

Ánh mắt của Lê Vi Khanh rơi vào trên mặt Tần Dao, âm thanh hơi thấp nói: "Tra cho thật tốt."

Tần Dao đáy mắt liền hiểu rõ: "Ta biết rồi "

Đã đi ngang qua phòng tập luyện Giản Yên liền không nghe thấy được những nghị luận ở phía sau, nàng cùng Tô Tử Kỳ bước đi bên trong hành lang, đi qua ba căn phòng Tô Tử Kỳ liền đứng lại: "Đến rồi."

Nàng nói xong đẩy cửa ra, Giản Yên nhìn thấy bên trong có hai người, một người đã đổi sang vũ phục đang nhảy, một người khác đang đứng ở bên cạnh nhìn xem, sau khi Giản Yên đi vào hai người liền từ trong gương nhìn về phía nàng, Giản Yên nghe được Tô Tử Kỳ chào: "Diêu tỷ."

Người được gọi là Diêu tỷ chính là nữ nhân đang đứng ở bên cạnh cửa kính, hai tay nàng khoanh ở trước ngực, tầm mắt nhìn thẳng hướng về phía một nữ nhân khác đang nhảy, nghe được Tô Tử Kỳ kêu to nàng nghiêng đầu: "Đến rồi sao."

Tô Tử Kỳ kéo Giản Yên đi tới: "Vị này chính là Chu Diêu."

Giản Yên có biết người này, Chu Diêu trước kia có tham gia một chương trình cuối năm, trong chương trình ấy nàng tự mình biên tập vũ đạo, là một nữ nhân rất có tài, Chu Diêu nhìn về phía Giản Yên khẽ gật đầu, rồi lại nói với cô bé đang ăn mặc vũ phục: "Tiếp tục đi."

Giản Yên hướng mắt về những người đang đứng bên cạnh.

Mặc dù nói là sàng lọc, nhưng kỳ thực cũng không có bao nhiêu người đến, thêm Giản Yên liền chỉ có ba người, một là học trò của Chu Diêu, hai là một người nghệ sĩ mới xuất đạo chưa được bao lâu, còn người thứ ba chính là nàng. Trong này người có lợi thế nhất chính là học trò của Chu Diêu, dù sao mối quan hệ của Đỗ Dịch cùng Chu Diêu vốn dĩ rất tốt, thứ hai nàng còn là một vũ công chuyên nghiệp, so với dân nghiệp dư như các nàng nhất định tốt hơn rất nhiều, vì lẽ đó một người nghệ sĩ khác vô cùng mệt mỏi, có chút rầu rĩ không vui, giống như không muốn tiến hành sàng lọc.

Tô Tử Kỳ vỗ vỗ vai Giản Yên, sợ nàng cũng giống như cái người nghệ sĩ kia, chưa chiến mà bại, Giản Yên nhìn Tô Tử Kỳ cười cười, tuy rằng nàng người này không có nhiều ưu điểm cho lắm, nhưng được cái điểm tốt duy nhất chính là chưa tới Hoàng Hà sẽ không từ bỏ ý định, đã có cơ hội này, nàng sẽ phải thực hiện thật tốt, phải làm hết sức, cho dù kết quả làm sao, nàng đều có thể chập nhận được.

Chu Diêu chỉ đạo nữ hài ở phía trước khiêu vũ xoay chuyển hai động tác, cuối cùng vỗ tay: "Nghỉ ngơi đi."

Nàng nói xong thì nhìn về phía Giản Yên cùng người nghệ sĩ kia, đưa những vẻ mặt biến hóa của các nàng tất cả đều thu hết vào trong đáy mắt, cuối cùng nói: "Bây giờ các ngươi là đi thay quần áo, hay là chờ Đỗ Dịch tới đây?"

Giản Yên nhìn vào mắt Tô Tử Kỳ nói: "Bây giờ ta liền đi đổi."

Nàng trước tiên nên sớm khởi động làm quen một chút, Tô Tử Kỳ gật đầu, người nghệ sĩ kia cũng lập tức đứng dậy nói: "Ta cũng đi đổi."

Hai người liền đi sang phòng thay quần áo, Tô Tử Kỳ đang cùng Chu Diêu nói chuyện, vì lẽ đó Giản Yên liền đi một mình, cái người nghệ sĩ kia đi ở phía trước Giản Yên, bên người nàng còn có một tiểu cô nương đi theo, chắc là trợ lý, Giản Yên nghe được nàng nhỏ giọng động viên: "Không có chuyện gì không có chuyện gì, rất nhanh liền xong."

"Không phải ngươi nhảy, ngươi đương nhiên nói sẽ rất nhanh." Nghệ sĩ tức giận trách móc: "Cũng không biết bọn họ nghĩ như thế nào, đều đã quyết định chọn học trò của chính mình, còn nhất định phải bày trò làm cái sàng lọc gì đó, ngày hôm nay ta còn có phải đi quay đây."

Trợ lý đứng cạnh người đẩy đẩy phần eo nàng, ra hiệu nàng phía sau còn có người, người nghệ sĩ kia liếc mắt nhìn ra phía sau, nhìn thấy vẻ mặt của Giản Yên không chút gợn sóng đi theo ở sau lưng, vỗn dĩ nàng còn muốn trách móc nhưng lại nhét ngược trở vào bụng, nhẹ nhành rên lên một tiếng rồi đi vào bên trong phòng thay quần áo.

Giản Yên trước tiên thay quần áo, váy dài tay màu xanh sẫm, cổ áo hình tròn, màu sắc trên váy dần dần thay đổi từ trên xuống phía dưới, màu sắc từ nhạt đến đậm dần, mặc lên người liền cực kì xinh đẹp. Trước kia Giản Yên cũng thường xuyên mặc váy khiêu vũ giống như này, rất sớm liền quen thuộc việc này đến phát chán, thành thục thay vào. Nàng thay y phục xong sau đó nghe được phòng thay đồ sát vách còn có một vài động tĩnh, cũng không muốn chú ý tới liền rời đi.

Phòng tập luyện khiêu vũ đã có thêm hai người đàn ông, một nam nhân ăn mặc áo khoác mang theo mũ lưỡi trai, đang nói chuyện, Giản Yên ngẩng đầu lên liền nhìn thấy khuôn mặt của hắn, rất gầy, trắng trẻo, có chút thanh tú, hắn chính là Đỗ Dịch, Giản Yên đã từng nhìn thấy hắn ở trên ti vi.

"Yên Yên." Tô Tử Kỳ nhìn thấy nàng tiến lại gần cười nói: "Lại đây, đây là Đỗ tiên sinh."

Giản Yên đi tới đứng trước mặt Đỗ Dịch, chủ mực đưa tay lên nói: "Đỗ tiên sinh."

Thái độ đúng mực, ánh mắt trong trẻo, Đỗ Dịch đưa tay ra: "Xin chào."

Mới vừa bắt chuyện chào hỏi xong thì ở phía sau, cái người nghệ sĩ kia cũng đã thay xong quần áo đi vào, nàng nhìn thấy Đỗ Dịch tinh thần liền không giống như khi nãy mà uể oải suy sụp, ngược lại rất có sức sống giơ tay lên: "Đỗ tiên sinh."

Đỗ Dịch trên mặt cũng mang theo nụ cười nhìn nàng, nàng nói: "Ta chính là fans của ngài a, những bài hát của ngài ta đều đã nghe qua hết, đặc biệt yêu thích."

Lời nói giống như vậy Đỗ Dịch cũng không biết đã nghe qua bao nhiêu lần, khóe miệng hắn vẫn cong cong không thay đổi: "Cảm ơn."

Ba người đứng song song với nhau, Đỗ Dịch cùng các nàng mặt đối mặt, Chu Diêu nói: "Có muốn để các nàng nhảy trước một đoạn hay không?"

Đỗ Dịch lắc đầu: "Không cần, ta muốn nhìn một chút."

Chu Diêu không có hé môi, Đỗ Dịch nhìn về phía ba người đang đứng trước mặt, thân hình rất tốt, tiêm nùng hợp. Khí chất của hai người đứng trước đều rất tốt, chỉ có người nghệ sĩ tiến vào cuối cùng có chút táo bạo, nhưng ở độ tuổi này của nàng, thì cũng có thể hiểu được, Đỗ Dịch nghiêm túc cẩn thận nhìn các nàng, khoảng chừng mười phút mới nói: "Đều nhảy thử một đoạn xem sao."

Người nhảy đầu tiên chính là học trò của Chu Diêu, tư thái rất tốt, độ dẻo dai cao, động tác rất thành thục, tư thế vô cùng xinh đẹp, trên mặt trước sau gì vẫn mang theo nét cười nhạt, hòa khí khả quan, ngay cả trong đáy lòng Giản Yên cũng đều không thể không tán thưởng, yên lặng gật đầu.

Đỗ Dịch đứng ở bên cạnh nhìn mấy người các nàng, vẻ mặt đều không nói một lời nào, chỉ dùng tay chống cằm, hắn đội mũ lưỡi trai rất thấp, hầu như không thể nhìn thấy được đôi mắt của hắn, chỉ có thể nhìn thấy xương hàm trên khuôn mặt, người thứ nhất nhảy xong sau đó Giản Yên liền đứng dưới ngọn đèn, nàng hít một hơi thật sâu vừa chuẩn bị bắt đầu nhảy liền nghe được Đỗ Dịch nói: "Đợi một chút."

Giản Yên cùng tất cả mọi người đều nhìn sang, Đỗ Dịch nói: "Biết múa cổ trang không?"

Cổ trang?

Giản Yên trước đây khi đóng vai Thành Hậu đã từng múa qua, nàng gật đầu: "Biết một chút."

Đỗ Dịch gật đầu: "Vậy múa đi."

Giản Yên nhìn về phía Tô Tử Kỳ, giống như không hiểu được ý tứ của Đỗ Dịch, Tô Tử Kỳ không nói một tiếng gì lắc đầu một cái, ra hiệu chính bản thân nàng cũng không biết, Đỗ Dịch đều là am hiểu về âm nhạc hiện đại, làm sao lại đột nhiên muốn xem múa cổ trang?

Ánh mắt hai người liền nhìn nhau rồi chớp chớp mắt, rất nhanh Giản Yên liền chậm rãi xoay chuyển vòng eo, điệu nhảy này chính là điệu múa ở trong phim mà Thành Hậu thường xuyên múa cho Hoàng Thượng xem, ngoại trừ yêu cầu vẻ bề ngoài xinh đẹp, còn phải có một chút mơ hồ mê hoặc, không thể hiện quá rõ ràng, nhưng đều muốn câu lòng người trêu trọc ngứa ngáy. Giản Yên nhớ tới lúc mới vừa học múa điệu múa này, động tác của nàng căn bản vẫn còn rất cứng, vẫn là lão sư dạy nhảy một lần rồi lại một lần giảng giải cho nàng hiểu vũ đạo là môn nghệ thuật, khiêu khích cũng giống như vậy, cõi đời nghệ thuật này đều là thiên kỳ bách quái, tâm không bẩn mắt liền không bẩn, do đó cũng không cần sợ.

Giản Yên tinh tế ngẫm lại hai câu cuối cùng của nàng, rốt cuộc cũng đã ngộ ra, cái điệu múa này liền được nàng múa đến xuất sắc. Thành Hậu được người ta nhớ đến tận bây giờ, không thể nào không có liên quan gì đến điệu múa này.

Dưới ánh đèn, Giản Yên ăn mặc váy dài tay màu xanh sẫm, động tác chậm rãi, nàng đứng tại chỗ xoay một vòng, một tay che chắn một nửa bên mặt, một tay che chắn dưới nửa bên. Dù sao cái này cũng không phải là hí phục, che chắn cũng không cần nghiêm túc như vậy, thế nhưng giữa hai bàn tay lộ ra vài cái khe hở, ngờ ngợ có thể nhìn thấy được vẻ mặt của nàng, giống như đang đợi người yêu đến gần, lại xấu hổ không dám nhìn, vừa ngượng ngùng lại vừa câu dẫn, vẻ mặt quyến rũ.

Một thần thái mang hai loại tâm tình dung hợp hoàn mỹ lại với nhau, hiện tại cả người nàng đều giống như là một đóa hoa tươi vừa nở ra, mùi thơm ngát phân tán khắp nơi, không thể đợi được nữa, đang chờ người yêu thích đến hái.

Xung quanh đều rất yên tĩnh, Giản Yên vẫn còn đang đắm chìm ở bên trong vũ đạo của mình, nàng thả hai tay xuống nhìn về phía trước, phút chốc nở nụ cười, trợ lý đứng bên người Đỗ Dịch lặng lẽ nuốt nước bọt, cúi đầu không dám nhìn thẳng.

"Được rồi." Đỗ Dịch trên mặt mang cười nói: "Tiếp theo."

Người cuối cùng là nghệ sĩ đứng bên người Giản Yên, nàng còn chưa bước lên đứng dưới ánh đèn liền nói: "Đỗ tiên sinh, ta muốn biết, ngài muốn nhìn thể loại nào?"

Ánh mắt Đỗ Dịch ôn hòa: "Chọn thể loại mà ngươi am hiểu nhất đi."

Nghệ sĩ cười cười, đi tới đứng dưới ánh đèn.

Giản Yên đứng ở một bên đờ người ra, không biết tại sao, ngay lúc Đỗ Dịch kêu nàng dừng lại thì vào thời khắc đó hắn lại cười, nàng liền cảm giác như chính mình thành công rồi.

Tô Tử Kỳ thấy nàng đờ ngươi ra thì đưa tay vỗ vỗ bả vai nàng, giống như đang cổ vũ động viên, Giản Yên quay đầu lại cười cười.

Kết quả sàng lọc lần này rất khả quan, Giản Yên được chọn, lúc trợ lý Đỗ Dịch tuyên bố danh sách lên thì trên mặt nàng cũng không có thần sắc kinh ngạc, trái lại còn rất thản nhiên nhìn Đỗ Dịch cười: "Cảm ơn ngài."

Đỗ Dịch đáp lại nàng: "Không cần cám ơn ta, ngươi làm đến tốt, chọn ngươi là điều đương nhiên ."

Giản Yên liền ngột ngạt, tựa hồ như có muốn lời, Đỗ Dịch nói: "Vừa đi vừa tán gẫu được chứ?"

Giản Yên gật đầu, Tô Tử Kỳ còn đang cùng Chu Diêu nói về chuyện vũ đạo, lần này biên tập vũ đạo chính là Chu Diêu, hai người đang thương lượng vấn đề về thời gian với nhau, nàng nói với Tô Tử Kỳ: "Tô tỷ, ta đi trước."

Tô Tử Kỳ quay đầu: "Có việc gì sao? Nếu có việc thì ngươi đi trước đi."

Giản Yên cũng nhìn Chu Diêu gật đầu chào một cái, mà Đỗ Dịch đứng ở phía sau nàng, Chu Diêu không hiểu nói: "Đỗ Dịch quen biết với Giản Yên sao?"

Tô Tử Kỳ giương mắt lên: "Không quen biết a."

Chu Diêu gật đầu, cũng đúng, nếu như hắn quen biết Giản Yên, sẽ không có lý do gì không nói cho chính mình biết, còn muốn tiến hành sàng lọc, nhưng nàng vẫn cảm thấy Đỗ Dịch ngày hôm nay, cùng với Đỗ Dịch lúc trước ở chung không giống nhau cho lắm.

Tô Tử Kỳ nói đến việc sắp xếp thời gian, hỏi Chu Diêu, Chu Diêu sững sờ: "Hả, cái gì?"

Tô Tử Kỳ lại lặp lại một lần, hỏi: "Diêu tỷ, ngươi làm sao vậy?"

Chu Diêu thu lại tâm tình của mình, cười nói: "Không có làm sao cả, học trò của ta ưu tú như thế lại bị nghệ sĩ của ngươi đánh thắng một trận, ta không được khó chịu một chút hay sao?"

"Chỉ là may mắn thôi."

Giọng nói của Tô Tử Kỳ cùng Chu Diêu từ từ nhỏ lại, Giản Yên đi theo phía sau người Đỗ Dịch, nàng hỏi: "Đỗ tiên sinh, ta muốn biết tại sao ngài lại lựa chọn ta."

Đỗ Dịch nắm lấy mũ lưỡi trai, tướng mạo hắn cũng không phải là loại khiến cho người ta kinh diễm, mà là loại càng nhìn càng thấy soái khí, rất muốn nhìn mãi, hắn nói: "Ai biểu hiện tốt, ta liền chọn người đấy, Giản tiểu thư không cần suy nghĩ lung tung như vậy."

Giản Yên nói: "Từ lúc ngài vừa mới bước vào liền có dự định chọn ta, khi đó vẫn còn chưa có biểu diễn gì, làm sao ngài sẽ thấy ai được hơn ai?"

Đỗ Dịch nhìn Giản Yên, cuối cùng thở dài: "Đây là lý do ta liền không yêu thích việc giao thiệp cùng với nữ nhân như các ngươi."

Rõ ràng mới chỉ hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, nói chuyện như thế nào lại lão khí hoành thu, giống như một ông cụ non. Vỗn dĩ Giản Yên có một chút kính nề đối với Đỗ Dịch, nhưng bây giờ vừa nghe thấy hắn nói lời này liền phốc một tiếng nở nụ cười, ngay cả trợ lý của Đỗ Dịch cũng đều không nhịn được nở nụ cười, Đỗ Dịch nói: "Tiểu Phương, ngươi nói cho Giản tiểu thư biết đi."

Tiểu Phương gật đầu cung kính nói: "Kỳ thực trước khi chúng ta đến đây có nhận được một cuộc điện thoại của một người bạn."

Giản Yên sững sờ: "Bạn sao."

Tiểu Phương nhìn vào mắt Đỗ Dịch, nói rằng: "Là Vu Duyệt, Giản tiểu thư có quen biết nàng không?"

Giản Yên mơ hồ vài giây, gật đầu nói: "Có biết."

Đỗ Dịch thấy vẻ mặt nàng hoảng hốt nói rằng: "Giản tiểu thư không cần nghĩ quá nhiều, trước khi đến đây nàng cũng chỉ nói với ta có thể thì để ý chăm sóc ngươi nhiều một chút, nếu như ngày hôm nay Giản tiểu thư biểu hiện không tốt, ta vẫn sẽ không chọn ngươi, cho nên đến cùng thì ngươi vẫn bằng thực lực của chính mình mà lấy được."

Đã nói đến nước này, Giản Yên cũng chỉ chớp mắt nói: "Cảm ơn Đỗ tiên sinh."

"Đừng khách sáo." Đỗ Dịch đi ra khỏi thang máy phất tay: "Tạm biệt."

Giản Yên ở phía sau hắn nói: "Tạm biệt."

Bước ra khỏi cửa chính Kinh Nghi thì thời gian vẫn còn khá sớm, thời gian sàng lọc lựa chọn lần này so với trong tưởng tượng của nàng ngắn hơn rất nhiều, vỗn dĩ xin Cố đạo diễn là nghĩ hết cả một buổi trưa, hiện tại sau khi kết thúc cũng chưa tới hai giờ, Giản Yên đứng ở giao lộ, chờ xe lại đây, chuẩn bị tiếp tục đi đến trường quay.

Đều đã trôi qua những ba, bốn phút, một chiếc xe cũng đều không có, Giản Yên mở điện thoại lên, nghĩ một hồi rồi chủ động gửi tin nhắn cho Vu Duyệt trên WeChat.

Wechat của Vu Duyệt được Kỷ Hàm thêm vào trong nhóm của chương trình [ Tuần trăng mật ba mươi ngày ], nàng vẫn chưa có thêm bạn tốt, Giản Yên nhìn vào ảnh đại diện của Vu Duyệt bên trong màn hình điện thoại liền rơi vào trầm mặc, một lát sau mới gửi đi lời xin bạn tốt.

Không cần chờ lâu liền được đồng ý, Giản Yên gửi qua một cái biểu tượng cảm súc, Vu Duyệt rất nhanh trở lời lại: Có chuyện gì?

Gió lạnh kéo tới, Giản Yên hít vào một hơi lập tức liền ho khan vài tiếng, nàng gõ chữ: Tại sao lại giúp ta?

Vu Duyệt: ? ? ?

Lòng bàn tay của Giản Yên tiếp tục ấn ấn trên màn hình điện thoại: Chuyện của Đỗ Dịch.

Vu Duyệt: Tiểu tử kia nói với ngươi? Liền mẹ kiếp không giữ lời.

Giản Yên: . . .

Vu Duyệt: Bây giờ làm sao, ta giúp ngươi như vậy, ngươi không vui hay là như thế nào a, không muốn liền trả lại đây.

Giản Yên khẽ cắn răng: Ta không phải có ý này.

Vu Duyệt nhìn nàng gửi tin nhắn tới liền trầm mặc vài giây, trợ lý đứng bên cạnh đang hối thúc nàng trang điểm, nàng nhịn không được nói: "Không thấy ta đang nhắn tin sao, đợi một chút."

Trợ lý lập tức ngậm miệng lại uất ức đi tới góc tường tự mình đứng đấy.

Vu Duyệt ôm điện thoại tiếp tục ấn ấn trên màn hình: Chớ suy nghĩ quá nhiều, ta đây chính là nhìn thấy ngươi phục xuất không có cái tài nguyên gì, quá đáng thương, nên mới tiện tay cho ngươi một chén cơm mà thôi, vốn dĩ là Đỗ Dịch mời ta làm bạn nhảy.

Câu nói này gửi đi sau đó rất nhanh liền bị Vu Duyệt thu hồi về, thế nhưng Giản Yên vẫn nhìn thấy được, Đỗ Dịch mời Vu Duyệt làm bạn nhảy, Vu Duyệt vốn dĩ có thể trực tiếp đề cử nàng với Đỗ Dịch. Nhưng Vu Duyệt không có làm vậy, bởi vì nếu trực tiếp đề cử quá đột ngột, nàng lại cùng Đỗ Dịch không có quen biết gì với nhau, Tô Tử Kỳ nhất định sẽ nghi ngờ, cho nên mới có trận sàng lọc lựa chọn trên danh nghĩa này.

Giản Yên hít một ngụm khí lạnh, vạn ngàn tâm tình đều kẹt cứng ở trong lồng ngực, nàng đánh bàn phím: Vu Duyệt, xin lỗi.

Nếu như không có sự xuất hiện của nàng, có thể Tô Tử Kỳ sẽ còn tiếp tục mang theo Vu Duyệt, có thể hai người sẽ đi tới một loại phát triển khác.

Vu Duyệt nhìn thấy tin nhắn của Giản Yên không hiểu sao khóe mắt lại ửng đỏ, nàng thô lỗ phủi đi, đánh chữ trả lời: Xin lỗi cái rắm a, chuyện này chính là sự lựa chọn của nàng, lại không phải là sự lựa chọn của ngươi, đừng coi chính mình là cái tiểu tam mà tự mình xin lỗi, ngươi nghĩ ngươi xứng để làm tiểu tam của ta sao. [ Biểu tượng cảm xúc ].

Vốn dĩ tâm tình của Giản Yên còn đang thương cảm bị nàng trêu trọc như thế liền tan đi không còn chút gì, nàng khịt khịt mũi, nghiêm túc đánh chữ: Vì lẽ đó ngươi vẫn là vì Tô tỷ, đúng không?

Vu Duyệt thở dài: Ta chỉ là không muốn nhìn thấy dáng vẻ vô cùng đáng thương đi cầu người khác của nàng.

Đi khắp nơi để cầu tài nguyên, đều hạ mình tỏ thái độ khiêm nhường, điều này làm cho nàng nghĩ đến thời điểm lúc nàng mới xuất đạo, Tô Tử Kỳ vì nàng mà cụng ly uống rượu, làm bao nhiêu loại lấy lòng người khác, thậm chí nghiện thuốc lá cũng là nhiễm phải từ thời điểm đó, bây giờ người ngoài giới đều đang mắng chửi Tô Tử Kỳ có lỗi với nàng, kỳ thực trong lòng nàng vẫn luôn cảm thấy hổ thẹn đối với Tô Tử Kỳ.

Giản Yên nhìn thấy câu nói này thì rũ xuống mắt, nắm chặt điện thoại, tâm tình phức tạp, Vu Duyệt rất nhanh lại gửi đến: Nếu thật sự muốn xin lỗi với ta, thì đừng nói chuyện này cho nàng biết.

Một lúc lâu, Giản Yên trả lời: Được.

Nàng vẫn cúi đầu ấn ấn màn hình điện thoại, không chú ý tới sát bên người có hai, ba chiếc xe chạy ngang qua, có một chiếc xe màu đen đã chạy qua rồi lại quay ngược trở lại, Phó Cường không hiểu nói: "Kỷ tổng, ngài để quên món đồ gì hay sao?"

Kỷ Vân Hân quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ngữ khí vẫn vắng lặng: "Chút nữa ta muốn đi một mình đến đấy, ngươi trở về công ty đi."

Phó Cường vò đầu, tuy rằng chỉ đơn giản là một cái tiệc rượu, Kỷ Vân Hân một mình đi vậy cũng không có vấn đề gì, thế nhưng dù sao hắn đều đã đi theo được đến đây, bây giờ lại nhét hắn trở về công ty, quá là quái dị a, lẽ nào là nàng biết gần đây hắn nhiều chuyện tin tức về nàng? Phó Cường bị chính suy đoán của mình sợ đến trắng toát cả mặt, xe ngừng lại sau đó hắn vội vội vàng vàng xuống xe, nhìn Kỷ Vân Hân nói: "Kỷ tổng đi cẩn thận."

Kỷ Vân Hân hơi khẽ gật đầu, nhìn hắn, Phó Cường cười gượng hai tiếng như một làn khói chạy đi trở về công ty, Kỷ Vân Hân từ cửa sổ xe nhìn tới bóng người vẫn còn đứng ở trước cửa chính đang cúi đầu bấm điện thoại, lông mày nàng nhíu nhíu lên, đem xe lái qua, hạ thấp cửa sổ xe xuống, hô: "Giản tiểu. . ."

Nàng mím môi lại, tiếng nói vừa thanh thấu vừa kiên định nói: "Giản Yên."

Tác giả có lời muốn nói:

Giản Yên: Ai vậy ngươi?

Kỷ Vân Hân: Lão bà ngươi.

Giản Yên: Đừng ai lão tử!

Kỷ Vân Hân: . . .

Tùy cơ ba mươi tiền lì xì, xem văn lưu bình nha sao sao cộc!

Cảm tạ.

Phi thường cảm tạ đại gia đối với ta ủng hộ, ta sẽ tiếp tục cố gắng!

Bình Luận (0)
Comment