Hợp Cửu Tất Phân

Chương 4

Biệt thự nhà họ Thiệu nhìn từ ngoài vào nom cũng chả đặc biệt mấy, thậm chí còn rất bình thường. Thiệu Vinh đỗ xe vào ga-ra xong bèn dẫn Du Chu đi ra, bấy giờ Du Chu mới phát hiện có không ít cây cối là cây ăn quả, cây trà trong vườn hoa đa dạng tinh tế này, tuy nhiên tỉa tót hết sức tài tình, khiến người ngoài lướt qua cũng chỉ cảm thấy khu vườn được chăm chút thật tỉ mỉ.

Thiệu Vinh dõi theo ánh mắt của Du Chu, cười bảo: “Ông nội tôi trồng cả đấy, lão khoái nghịch mấy thứ này nhất, nói có thể ăn còn có thể ngắm. Tới mùa xuân lão lại gọi người đến hái trà, mẻ nào ngon thì giữ lại uống, mẻ kém tí thì dùng để làm trứng luộc trà.”

Hình tượng ông nội Thiệu Vinh trong đầu Du Chu lập tức trở nên hoạt bát và cường tráng, rõ là một cụ ông biết sống hưởng thụ.

Thiệu Vinh nhìn thấu sự hâm mộ lẫn ngóng trông rõ rệt nơi đáy mắt Du Chu, hắn bĩu môi, vươn tay xoa đầu Du Chu, thuận miệng hứa hẹn: “Sang xuân cậu có thể đến hái trà cùng ông nội tôi.” Dẫu sao mấy đứa cháu trai cháu gái, chắt nam chắt nữ nhà này cũng chả ai ham những việc phiền toái ấy, có người tình nguyện thế chân vừa hay trả sự tự do cho họ.

Du Chu thoáng động lòng, cũng chẳng dám chờ mong gì nhiều. Chung quy ông nội Thiệu Vinh chưa chắc đã mến cậu, mà coi như mến, thì cũng chả biết đầu xuân năm sau cậu còn ở bên cạnh Thiệu Vinh hay không.

Biết trái tim Thiệu Vinh có người, so với biết đối phương hiện đang gần kề Thiệu Vinh, chung quy vẫn khác nhau nhiều lắm.

Nội tâm Du Chu nghĩ ngợi lung tung, ngoài miệng lại “Ừm” một tiếng, đáp: “Được.”

Du Chu đi theo Thiệu Vinh vào nhà, phát hiện các thành viên gia đình đã tập trung đông đủ, từ trên xuống dưới già trẻ lớn bé đều đang tụ họp, hiển nhiên rất coi trọng lần Thiệu Vinh dẫn người về “Ra mắt phụ huynh” này. Thiệu Vinh biết Du Chu kém khoảng giao tiếp với kẻ khác, bèn duỗi tay cướp túi đựng bánh quy bánh ngọt Du Chu đang xách đặt xuống bàn, ôm bả vai Du Chu kéo vào ngực mình: “Đây là Du Chu.” Hắn lại nhanh chóng giới thiệu cho Du Chu, “Đây là ông nội, bà nội, bố, mẹ, anh cả, còn có hai thằng quỷ sứ, tốt nhất là đừng quen.”

“Chú mới là thằng quỷ sứ!!!” Hai đứa nhóc cùng nhau xù lông.

Thiệu Vinh mặc kệ chúng nó, kéo Du Chu ngồi xuống, mở bịch bánh ngọt Du Chu vốn gói kĩ lưỡng ra, tự ý cầm lên một cái thảy vào mồm, đoạn cất tiếng: “Bánh Du Chu tự nướng từ sáng sớm đấy, mấy người thích thì ăn đi.”

Du Chu: “…”

Du Chu sắp khóc rồi.

Mẹ Thiệu đủ am hiểu mức độ đốn mạt của con trai mình, thấy bộ dạng Du Chu thế này cũng biết mọi khi Thiệu Vinh bắt nạt đối phương ra sao. Bà cũng lấy một chiếc bánh ngọt, chưa vội ăn, ngắm nghía nó trước rồi khen: “Nướng khéo tay quá, từng đăng kí lớp nấu ăn à?”

Du Chu đáp: “Dạ không, cháu chỉ làm theo video thôi ạ. Thuở bé ông ngoại hay dạy cháu nấu cơm, nên tìm tòi cũng nhanh.”

Có chủ đề để nói, Du Chu bắt đầu trả lời trôi chảy hơn.

Mẹ Thiệu Vinh là một người rất nhạy bén, mượn cơ hội tán gẫu để thăm dò sơ về hoàn cảnh của Du Chu, quê Du Chu nằm ở phía bắc, suốt thời ấu thơ vắng bóng cha mẹ bên cạnh, được ông bà ngoại nuôi nấng đến lớn, sau khi hai cụ qua đời thì chuyển sang nội trú trong trường, chẳng mấy thân thiết với họ hàng xung quanh. Kế đó thi đỗ Đại học Y khoa phía nam rồi học liên thông thạc sĩ, dứt khoát ở nơi đây làm việc luôn.

Một đứa trẻ phải xa cha mẹ từ khi còn nhỏ, không thân thiết với bọn họ cũng là chuyện bình thường.

Mẹ Thiệu biết Du Chu hiện đang làm nhân viên y tế tại nội thành, càng cảm thấy đứa trẻ này sống vất vả.

Bà chẳng phải loại vô liêm sỉ giống Thiệu Vinh, đa phần vừa nghe đều nghĩ tiền lương nhân viên y tế bèo bọt, song bà hiểu rõ một người vùng khác muốn chen chân vào trường học nội thành khó đến nhường nào, dẫu tốt nghiệp nghiên cứu sinh cũng phải quét sạch hàng tá đối thủ cạnh tranh mới được nhận!

Hiếm thấy hơn chính là, một thanh niên rõ ràng hết sức ưu tú, tính cách lại hiền lành rụt rè đến vậy, vừa nhìn đã biết là tuýp người có thể săn sóc đối phương.

Đứa trẻ tốt thế này, đáng tiếc thành cặp với thằng oắt trơ tráo nhà mình.

Mẹ Thiệu khẽ lườm Thiệu Vinh, đoạn ân cần mời Du Chu xuống dùng cơm, thái độ còn thân thiết hơn con ruột Thiệu Vinh nhiều.

Thiệu Vinh bĩu môi, biết tỏng mẹ hắn sẽ thích kiểu như Du Chu.

Nghĩ tới đây Thiệu Vinh bỗng hơi đắc ý, đương nhiên Du Chu sẽ được người ta yêu mến rồi, hắn chưa bao giờ gặp ai dễ bắt nạt giống Du Chu cả. Mỗi lần nước mắt lưng tròng đều cố gắng nhẫn nại, muốn giày vò cậu ra sao cậu cũng chấp nhận phối hợp, ngoan ngoãn ghê gớm.

Nếu chả nhờ như vậy, Thiệu Vinh còn khuya mới ngủ mãi không chán.

Sau bữa ăn, cụ Thiệu vẫn luôn im lặng bỗng hỏi Du Chu: “Biết chơi cờ chứ?”

Du Chu thoáng ngơ ngác, mấy giây sau kịp phản ứng, gật đầu đáp: “Biết chút đỉnh ạ.”

Du Chu biết chơi cờ, là do ông ngoại dạy, tính cậu hướng nội, cũng chẳng thích bắt chuyện với mọi người, kể từ khi ông ngoại qua đời cậu vẫn chưa chơi lại cùng ai khác.

Ông bà ngoại ảnh hưởng rất lớn đến cuộc đời cậu, ông ngoại thích bếp núc, bà ngoại là một bác sĩ, cậu đều thừa hưởng đủ hai điều này. Lúc ông bà ngoại sắp tạ thế cũng lo lắng cho cậu nhất, nên mặc kệ ra sao cậu cũng phải cố gắng sống thật tốt.

Du Chu và cụ Thiệu dành hết buổi trưa trên bàn cờ, ban đầu Du Chu có phần xa lạ, thua thê thảm, đợi lấy lại cảm giác thì nhanh chóng ngang tài ngang sức với cụ Thiệu.

Cụ Thiệu hiếm khi tìm được đối thủ tiềm năng, chơi mà hài lòng thỏa dạ, rốt cuộc chịu mở miệng tán gẫu cùng Du Chu: “Cậu chơi không tồi, chỉ là nước đi luôn luôn do dự.”

“Ông ngoại cháu cũng hay bảo cháu thế.” Du Chu ấp úng đáp.

Rõ ràng vốn có chỗ nắm chắc, cậu vẫn sẽ chần chờ đến chần chờ đi. Tựa như cách cậu giao lưu với mọi người vậy, từng câu từng chữ đều phân vân có nên nói hay chăng, chờ tới lúc quyết định mở miệng thì đã bỏ lỡ chủ đề.

“Cậu thích cái thằng lông bông kia ở điểm nào?” Cụ Thiệu bỗng dưng hỏi.

Du Chu thoáng sững sờ. Chưa ai từng hỏi cậu vấn đề này cả, những người cậu quen cũng chả rõ tính hướng của cậu; bạn bè Thiệu Vinh thì chỉ mới gặp gỡ đôi lần, thậm chí cậu còn chẳng có thông tin liên lạc; mà về phần Thiệu Vinh, hắn căn bản không hề quan tâm vấn đề này.

Đầu óc Du Chu thoáng mông lung, nhất thời không biết nên trả lời ra sao. Cậu thích Thiệu Vinh ở điểm nào? Chẳng lẽ bảo thích sự thú tính trên giường của Thiệu Vinh ư?

Ý thức được mình vừa suy nghĩ điều gì trước mặt ông nội Thiệu Vinh, gò má Du Chu lập tức đỏ lựng, càng chả dám hé môi.

Chẳng biết tự bao giờ Thiệu Vinh đã đứng gần đó nghe bọn họ trò chuyện, hắn bỗng tiến lên phía trước, một tay ôm Du Chu vào lòng, tràn đầy tự tin bảo: “Ông nội hỏi vớ vẩn gì thế, không sợ Du Chu xấu hổ à? Thích cháu ở điểm nào? Đương nhiên là điểm nào cũng thích rồi.”

Cụ Thiệu phớt lờ hắn.

Thiệu Vinh nói với Du Chu: “Đừng để ý tới lão già đó, lần trước tôi vặt lông mông con vẹt đần của ổng, ổng vẫn còn ghim tôi.”

Du Chu: “…”

Thiệu Vinh sớm mất kiên nhẫn, thừa dịp ôm Du Chu bỏ chạy, không cho cụ Thiệu dành người nữa. Mẹ Thiệu đã nhờ cô giúp việc nấu xong cơm tối, giữ bọn họ lại dùng một bữa cơm, add Wechat Du Chu, thân thiết dặn dò Du Chu nhớ ghé chơi thường xuyên.

Sau khi rời khỏi nhà họ Thiệu, trong lòng Du Chu thoáng bồi hồi, cậu hỏi Thiệu Vinh: “Liệu làm như vầy có ổn hay không?” Cậu cứ nảy sinh cảm giác tội lỗi vì lừa gạt mẹ Thiệu.

“Ổn cái gì?” Thiệu Vinh nhướn mày.

Thiệu Vinh lại chả cảm thấy bịp bợm chỗ nào, họ muốn gặp người, hắn dẫn về, họ cũng khá hài lòng, vậy chẳng phải tất cả đều vui vẻ à? Về phần tương lai thế nào, chuyện tương lai ai mà biết được? Chí ít hiện tại hắn chưa chán Du Chu.

Thiệu Vinh rặt vẻ hiển nhiên khiến Du Chu nghẹn lời.

Ngẫm kĩ lại bề ngoài và gia cảnh của Úc Ngôn, Du Chu cảm giác mẹ Thiệu sẽ thích cậu ta hơn, đảm bảo không thèm quan tâm đến người cũ tầm thường như cậu đâu. Vừa nghĩ vậy, trái tim Du Chu cũng dần thanh thản.

Cậu rất mến gia đình Thiệu Vinh, bất kể là ông nội minh mẫn, mẹ Thiệu khôn khéo hay cháu trai hoạt bát đều thân thiện vô cùng. Còn thái độ của bố Thiệu, anh cả Thiệu Vinh và bà nội thì hơi lạnh nhạt, rõ ràng chưa tiếp thu nổi việc Thiệu Vinh thích đàn ông —— nhưng họ cũng chẳng lộ ra tí bất mãn nào.

Cả nhà Thiệu Vinh thật sự quá tốt bụng.

Thiệu Vinh chở Du Chu đến khu cư xá, ban đầu hắn còn định theo Du Chu lên lầu chơi một lát, kết quả bè lũ lại gọi điện tới, nói họ và Úc Ngôn sắp lên du thuyền ngắm biển, hỏi hắn đi hay không đi.

Đi hay không đi? Vậy chắc chắn là đi rồi. Thiệu Vinh chồm sang ghế phụ hôn Du Chu một cái, dỗ dành bảo: “Giờ tôi có tí việc bận, không vào nhà chơi được.”

“Ừm.” Du Chu gật đầu, đôi mắt thoáng tỏa sáng. Hôm nay có một đầu bếp mạng nổi tiếng livestream món ăn mới, đúng lúc Du Chu muốn xem thử.

Thiệu Vinh chứng kiến Du Chu mừng rỡ, bỗng dưng thấy hơi bực bội. Mà một khi hắn đã bực bội thì còn lâu mới để kẻ khác thoải mái, bèn lập tức kéo hông Du Chu qua, hung tợn hôn cậu.

Chờ hôn đến khi ánh sáng nơi đáy mắt Du Chu nhoen mờ hơi nước, Thiệu Vinh mới thỏa mãn nở nụ cười, đoạn dời xuống cắn cổ Du Chu, lưu lại một loạt vết đỏ kiều diễm. Từ khi nhận ra thể chất Du Chu thuộc loại mẫn cảm dễ tụ máu, Thiệu Vinh liền cực kì khoái làm trò này, hắn thích ngắm nghía dấu vết mình lưu lại trên người Du Chu, và cả bộ dạng đáng thương cố nén nước mắt của cậu nữa.

Rõ ràng ngoại hình chỉ bình thường thôi, cớ sao lại đầy cám dỗ như thế?

Thiệu Vinh trả đũa đủ rồi hài lòng thả Du Chu xuống xe, tâm trạng hết sức phấn chấn.

Du Chu choàng khăn kín mít bước vào thang máy, thấy bóng người mờ nhạt rọi nơi vách tường, thầm cầu nguyện xin đừng ai lên tầng hoặc xuống tầng. Cậu không dám đảm bảo mình sẽ ngăn trở được hết tàn dư Thiệu Vinh cố ý gây ra.

May thay mãi cho tới khi thang máy ngừng hẳn cũng chả gặp người nào, Du Chu mở cửa nhà, rốt cuộc thoáng an tâm. Cậu hơi uể oải, bèn tắm rửa sạch sẽ, chẳng buồn xem livestream của đầu bếp nổi tiếng, mà là mệt lả trèo lên giường, mơ mơ màng màng thiếp đi.

Ngày hôm sau vẫn là cuối tuần, hơn mười giờ Du Chu mới mê man tỉnh giấc, phát hiện mình bị sốt nhẹ. Cậu ngồi dậy ngẫm nghĩ chốc lát, quyết định cầm bóp tiền và điện thoại đi ra ngoài, đến bệnh viện lấy số chờ vào khám.

Ngờ đâu đến bệnh viện còn bắt gặp người quen, là Lí tiên sinh có người cha lạc đường được Du Chu giúp đỡ. Lí tiên sinh thấy sắc mặt Du Chu tái nhợt, quan tâm hỏi thăm: “Tiểu Du sao vậy?”

“Không sao ạ, em phát sốt chút đỉnh, sang đây kiểm tra thử.” Du Chu đáp.

Lí tiên sinh gật đầu, anh ta còn bận sang xem tình hình của bố mình, lo lắng vài câu liền đi.

Du Chu cứ ngỡ thế là xong việc, lẳng lặng ngồi ở khu vực chờ. Khoảng gần giữa trưa, người đã vơi rất nhiều, sắp sửa tới lượt Du Chu rồi. Tình trạng cơ thể của Du Chu khá tốt, ngã bệnh chẳng nghiêm trọng, chích một mũi là được rồi.

Du Chu ngồi vịn cọc truyền dịch một mình, ý thức thoáng mơ hồ. Có bác sĩ trẻ nọ chú ý đến cậu, chợt dừng bước, đi về phía cậu, nhếch môi cười buông lời mỉa mai: “Ái chà, đây chẳng phải học trò cưng của giáo sư Chu hay sao?”

Hết chương 04
Bình Luận (0)
Comment