Hợp Cửu Tất Phân

Chương 46

Thiệu Vinh thử nhìn kĩ và nhận ra mình có quen đối phương, đấy là một nhân vật tài ba thuộc lứa cha chú, chú ta họ Chu, nghe đồn là người theo chủ nghĩa độc thân. Chú ta lớn hơn mẹ hắn một hai tuổi và đến tận bây giờ vẫn chưa kết hôn. Hẳn là do muốn tránh tình trạng bị giục chuyện cưới sinh trong nước, nên chú Chu đã ra nước ngoài sinh sống từ vài năm trước, rồi chú ta dứt khoát định cư luôn ở đấy.

Thiệu Vinh tháp tùng mẹ Thiệu đi đến phía trước, hắn chủ động chào hỏi: “Chú Chu, chú về nước từ khi nào vậy?”

Chú Chu mỉm cười, đoạn đáp: “Chú vừa về thôi.”

Nếu gặp được bạn cũ thì tất nhiên phải hẹn ăn bữa cơm rồi. Sau khi tạm biệt chú Chu, Thiệu Vinh bèn chở mẹ Thiệu về nhà, hắn mở lời: “Nếu chả phải chú Chu là người theo chủ nghĩa độc thân, con thấy mẹ có thể cân nhắc về chú ấy đấy, vừa nãy hai người trò chuyện hợp cạ phết.”

Mẹ Thiệu đáp: “Mẹ và chú Chu của con quen nhau từ tấm bé, muốn thành đôi thì thành đôi từ lâu chứ cần gì chờ đến bây giờ.”

Mẹ Thiệu đã nói thế thì Thiệu Vinh cũng chẳng nhắc mãi chuyện này nữa. Kết quả kể từ bữa cơm hôm ấy, số lần chú Chu xuất hiện trước mặt mẹ hắn ngày một tăng, ngày một thường xuyên. Ngay cả Du Chu chậm hiểu cũng lặng lẽ ghé tai Thiệu Vinh hỏi: “Sao em cứ có cảm giác chú Chu đang tán mẹ í nhỉ?”

“Ái chà, rốt cuộc cũng gọi mẹ thuận miệng rồi.” Thiệu Vinh luôn luôn chú ý vào những điểm không nên chú ý.

Lòng dạ Tư Mã Chiêu[1] của chú Chu rõ rệt qua từng ngày, Thiệu Vinh cũng chẳng nhắc nhở mẹ Thiệu – người luôn đinh ninh “Muốn thành đôi thì thành đôi từ lâu rồi” làm gì. Hắn ngấm ngầm tìm chú Chu hỏi lí do năm xưa không cưa được mẹ, chú Chu bèn nói thật: chú ta sắp nhập ngũ vào quãng thời gian mẹ Thiệu được gia đình sắp xếp đi xem mắt, chờ chú ta về mẹ Thiệu đã đồng ý lời cầu hôn của bố Thiệu rồi. Chú ta sợ mẹ Thiệu khó xử nên giữ kín lòng mình, mãi tới khi phát hiện bố Thiệu ngoại tình mới giận sôi máu ra mặt tẩn ông một trận nhừ tử.

[1] Trích trong câu thành ngữ “Tư Mã Chiêu chi tâm, lộ nhân giai tri”, xuất phát từ việc Tư Mã Chiêu âm mưu cướp ngôi nhà Nguỵ mà không hề che giấu được ai.

Nếu không gặp sự kiện đó, thì bố Thiệu chắc sẽ chẳng nhận ra tình cảm mà chú ta dành cho mẹ Thiệu. Chú Chu còn kể cho Thiệu Vinh hay một chuyện, đó chính là chú ta vốn chưa biết việc mẹ Thiệu sắp li hôn, kết quả bố Thiệu lại gọi điện sang chất vấn chú ta, cho nên chú ta tức tốc về nước ngay.

Thiệu Vinh nghe hứng chí tột cùng, hắn xúi chú Chu cứ việc gạ tới bến đi, tốt nhất phải mạnh dạn và thẳng thắn lên, chứ kẻo mẹ hắn sẽ chẳng thông nổi đâu.

Thiệu Vinh với Du Chu đã tỏ rõ nỗi lòng chú Chu, nên họ thôi không xen vào các cuộc gặp gỡ giữa hai người lớn nữa. Du Chu chính thức nghỉ làm nhân viên y tế, cậu dự định vừa hỗ trợ Giáo sư Chu làm dự án vừa quản lí công ty âm nhạc giúp Thiệu Vinh, với danh nghĩa là “nhà sản xuất âm nhạc”, cuộc sống khá là tất bật.

Du Chu bị lỡ thời gian thi môn thứ hai thứ ba do vướng vụ tai nạn bất ngờ trên con đèo. Mặc dù chẳng còn làm đồng nghiệp nữa, song Sở Ân vẫn xem Du Chu như bạn thân, tiếp tục giúp Du Chu hẹn ngày thi khác.

Du Chu tỉnh dậy từ sớm vì hôm nay phải đi thi, cậu căng thẳng quá chừng. Thiệu Vinh cũng bị Du Chu đánh thức, thấy Du Chu lo ngay ngáy bèn ôm siết cậu vào lòng, thơm ở đây một cái thơm ở kia một cái, thơm tới nỗi khiến Du Chu quên ráo bao nhiêu sự hồi hộp, Thiệu Vinh cười tít mắt kể công: “Sao nào? Thuốc giải tỏa áp lực của anh xài hiệu quả không? Nếu lần sau em còn căng thẳng thì nhớ chủ động hôn anh vài cái.”

Sự trơ trẽn của Thiệu Vinh khiến Du Chu ứ sợ cuộc thi tí tẹo nào nữa.

Thiệu Vinh đích thân chở Du Chu đi thi rồi ngồi gần đấy xem Du Chu thi. Suốt dạo vừa qua, Du Chu luyện tập cực kì chăm chỉ, cậu muốn cố gắng thông qua đợt này luôn, bởi vậy đã ôn thao tác nhuần nhuyễn cả rồi.

Cuối cùng cũng đỗ một cách thuận lợi.

Giây phút bằng lái đến tay Du Chu, thì công ty âm nhạc mà Thiệu Vinh mới mở cũng kí được hợp đồng đầu tiên, ấy là ban nhạc của lũ nhóc Trình Lâm.

Nhà Trình Lâm chả thiếu tiền, ngặt nỗi bố nó không đồng ý cho nó theo nghề này, chính vì thế, nó bèn lén liên hệ với Thiệu Vinh, kí hợp đồng trước bao giờ chán thì tính sau. Về phần tương lai ư? Chuyện tương lai để tương lai hẵng nói.

Một công ty đương nhiên không thể chỉ dựa vào một ban nhạc nghiệp dư rồi, công ty lần lượt chiêu mộ thêm hàng tá ca sĩ nổi tiếng lẫn ca sĩ tân binh khác.

Lúc kéo đủ người, “Nhà sản xuất âm nhạc” trên danh nghĩa Du Chu cũng buộc phải đi nhậm chức, nào là chọn ca khúc, nào là soạn lại giúp tụi Trình Lâm. Thoạt đầu Thiệu Vinh còn rất đắc ý về quyết định của mình, vì hiện tại hắn có thể quang minh chính đại gặp Du Chu trong giờ làm việc rồi.

Nhưng sau này, có một bận Thiệu Vinh vừa họp hội nghị xong, hắn vừa nới lỏng cà vạt chuẩn bị đi đón Du Chu. Kết quả mới dừng chân ngoài phòng làm việc, đã nhìn thấy những khuôn mặt tươi trẻ vây quanh Du Chu líu ra líu ríu, ai nấy cũng tranh giành sự chú ý của Du Chu trông đếch khác gì chim công xòe đuôi cả![2]

[2] Chim công trống thường xòe đuôi vào mùa sinh sản nhằm hấp dẫn bạn đời.

Thiệu Vinh lặng lẽ quan sát, và hắn chắc cú bản thân không hiểu nhầm gì sất, mấy thằng trẩu này đều đang định rù quyến Du Chu!

Một Du Chu nghiêm túc trông tỏa sáng biết bao nhiêu, bắn ra hào quang rạng ngời khiến người ta chỉ muốn cuỗm về giấu cho kĩ.

Thiệu Vinh hối hận rồi, hối hận vì mở cái công ty con này, hối hận vì kí với nhiều người đẹp mã đến vậy. Đáng nhẽ tài năng phải quan trọng hơn nhan sắc chứ! Nhưng việc cũng đã rồi, hắn chẳng thể lật lọng cấm Du Chu đào tạo họ được.

Thiệu Vinh xụ mặt gọi điện thoại cho tay phụ trách, cảnh cáo gã: “Sau này đừng có xem mỗi cái mặt mà vội kí hợp đồng đấy.”

Tay phụ trách ngớ ra, đừng xem mỗi cái mặt là ý gì? Lẽ nào Giám đốc Thiệu tới công ty con kiểm tra vài vòng và phát hiện họ vốn chẳng có tài năng gì nổi trội ư?

Mà dù có thế nào đi nữa, thì chỉ thị của cấp trên vẫn cần đặt lên hàng đầu. Tay phụ trách quan sát một thời gian ngắn, rốt cuộc cũng thấu triệt ý của Giám đốc Thiệu, đấy là không phải không được kí cùng người đẹp, mà là không được kí cùng bọn nhóc vừa thấy PD Du là lại xáp đến thả thính. Gã ngấm ngầm cảnh cáo mấy tên nhóc đương rục rà rục rịch muốn gạ Du Chu, gần như nói rõ rằng: Đó là người yêu của chủ tịch chúng ta đấy, gặp phụ huynh cmnl rồi! Nếu muốn ngủm sớm thì cứ việc làm tuesday đi!

Kể từ đấy xung quanh Du Chu bỗng dưng yên tĩnh hẳn. Mặc dù vẫn còn vài tên nhóc mượn cớ hỏi bài nhằm tiếp cận Du Chu, nhưng dù sao vẫn khiến Thiệu Vinh hài lòng hơn cảnh “giành giật tình cảm” ngay ban ngày ban mặt hồi xưa.

Có người thèm tất có linh cảm xấu. Giờ đây, đêm nào Thiệu Vinh cũng dốc sức hầu hạ Du Chu sướng đê mê, nhiều dạo còn kìm lòng chẳng đặng mà thều thào bên tai Du Chu rằng: “Thật sự chỉ muốn giấu nhẹm em đi, không để bố con thằng nào dòm ngó em nữa.”

Du Chu còn khuya mới tin hắn sẽ làm vậy thật.

Cuộc sống cứ nhẹ trôi từng ngày, chẳng mấy chốc đã tới cuối năm. Thiệu Vinh tổ chức một cuộc họp thường niên ở công ty chính, Du Chu phận làm “Nhà sản xuất âm nhạc” ở công ty con cũng nhận được thư mời đường hoàng ra dáng.

Du Chu do dự hỏi Thiệu Vinh: “Em cũng phải đi ư?”

“Dĩ nhiên rồi.” Thiệu Vinh hôn Du Chu một phát, đè cậu xuống trêu ghẹo rằng, “Đông người thế kia, anh không có mặt em sợ lắm. Anh trai, anh phải đi với em mới chịu cơ.”

Du Chu thấy Thiệu Vinh lại giả bộ đáng thương thì muốn cắn hắn ghê. Qua non nửa năm khôi phục, rõ ràng Thiệu Vinh đã dần nhớ lại hết chuyện xưa kia, ấy vậy mà vẫn khoái gọi cậu là anh hễ lên giường, thi thoảng còn hô loạn xạ Du ca ca Chu ca ca ca ca tốt, chắc chắn là cố ý đó. Du Chu hỏi: “Thế, thế em mặc bộ lễ phục màu trắng kia hở?”

“Ừm, anh cũng mặc đồ trắng.” Thiệu Vinh nói, “Đồ của hai ta trông có vẻ là đồ đôi đấy.”

Du Chu nhớ đến giờ giấc trên thư mời, đấy là ngày sinh nhật của cậu. Gần đây Thiệu Vinh bận rộn quá, hẳn là lại quên mất sinh nhật của cậu. Du Chu dễ ngượng, nào dám nhắc nhở Thiệu Vinh những chuyện như tặng quà cho mình. Với cả thì đằng nào, đằng nào bọn họ cũng bên nhau rồi, đây chính là món quà tuyệt vời nhất.

Từ bấy lâu nay, điều ước của cậu luôn giản đơn vô ngần, chỉ cần có thể ở bên cạnh người mình thương mãi mãi là đủ đầy rồi.

Vào ngày họp thường niên, Thiệu Vinh chở Du Chu đi tút tát từ sớm, cả hai bận chung kiểu lễ phục, làm chung một kiểu tóc. Khi đứng trước gương, hai bóng hình trong đó nom cứ như sắp bước vào lễ đường vậy.

Thiệu Vinh ôm chầm Du Chu từ phía sau, hôn khẽ lên vành tai xinh của cậu, rồi nhìn lại hình ảnh phản chiếu trong gương, chẳng hề bất ngờ khi chứng kiến tai Du Chu chầm chậm nhuốm sắc đỏ. Thiệu Vinh bảo: “Em thấy chúng ta có nên lắp một cái gương to trong phòng ngủ không nhỉ? Đến lúc đó anh có thể ngắm mình mẩy em dần ngả sắc hồng trong gương, hẳn là sẽ kích thích lắm.”

Trong đầu cái anh này suốt ngày toàn thứ gì đâu í! Du Chu tách tay hắn, muốn hẩy cái tay đương ôm eo mình.

Thiệu Vinh mỉm cười buông cậu ra.

Hai người rảo bước đi về phía hội trường họp thường niên.

Với tư cách là người nắm quyền duy nhất ở công ty, Thiệu Vinh thích làm gì thì làm trong đó, dẫu có đang tham gia cuộc họp thường niên hết sức long trọng, hắn cũng nắm tay Du Chu đi vào đầy quang minh chính đại.

Nửa năm qua Thiệu Vinh chưa bao giờ giấu giếm mối quan hệ giữa mình và Du Chu cả, dù lắm kẻ chẳng tài nào chấp nhận đồng tính luyến ái cũng buộc phải tin rằng họ là một đôi. Khoảnh khắc này, chứng kiến cả hai mặc lễ phục tình nhân sánh bước dưới ánh đèn rạng, ai ai cũng thầm nghĩ, rằng dẫu có cùng giới hay khác giới, thì thứ ái tình đẹp đẽ rực rỡ này vẫn tuyệt diệu biết bao, và thực chất tình yêu vốn chẳng hề liên can đến giới tính.

Thiệu Vinh dẫn Du Chu đi thẳng lên sân khấu, phát biểu qua loa vài câu xong, hắn bèn chuyển lời thoại, trông nghiêm túc ra mặt: “Kế tiếp chúng ta sẽ đi vào phần đầu tiên của cuộc họp thường niên lần này, cũng là phần quan trọng nhất, Mời các chú rể sắp sửa cầu hôn bạn đời tương lai của mình, hãy lấy chiếc nhẫn mà mình đã chuẩn bị ra.”

Ánh đèn thình lình tối sầm, rồi biến thành từng luồng sáng rọi xuống đám đông dưới sân khấu, và chiếu sáng một trăm cặp tình nhân chợt chìm trong bóng tối. Một trăm chàng trai đồng loạt quỳ một chân xuống sàn, đoạn nâng nhẫn lên cầu hôn người mình yêu.

Rồi, luồng sáng cuối cùng rọi xuống sân khấu.

Béo Ú khoác áo đỏ chẳng hay chạy lon ton ra từ chốn nào, nó đang ngậm một cái hộp bọc nhung đỏ.

Thiệu Vinh quỳ một chân xuống sàn, hắn lấy chiếc nhẫn đã chuẩn bị từ lâu ra khỏi hộp và nghiêm túc nhìn Du Chu đang sửng sốt và bối rối, đoạn thốt lên rằng: “Du Chu, liệu em có bằng lòng đi cùng anh đến hết quãng đời còn lại không?”

Hai chân Du Chu bủn rủn, nom cứ như chẳng chèo chống nổi cơ thể cậu vậy. Cậu cũng quỳ xuống trước mặt Thiệu Vinh, nước mắt chẳng cưỡng nổi mà tuôn rơi. Thiệu Vinh xáp đến hôn cậu, dỗ ngọt: “Có chịu không nào? Không chịu anh đứng dậy giờ đấy.” Hắn hôn vơi giọt lệ trên khuôn mặt Du Chu, “Anh biết em luôn sợ ông trời sẽ lấy lại cuộc sống hạnh phúc bình yên của chúng ta, cho nên em xem này, hôm nay ông trời cũng đã thành toàn trọn vẹn cho một trăm đôi tình nhân rồi, hẳn sẽ chẳng ngại thêm hai chúng ta đâu.”

“Thế nào, có bằng lòng hay không?”

Du Chu ôm cổ Thiệu Vinh, rúc đầu vào lòng hắn: “…Em bằng lòng ạ.”

Thiệu Vinh nhoẻn môi cười, đeo nhẫn lên cho Du Chu và khẽ hôn tai cậu, hắn thì thầm: “Sinh nhật vui vẻ nhé, bé con Ngoan Ngoãn của anh.”☆★☆★☆★☆★☆★ 

Hoàn chính văn
Bình Luận (0)
Comment