Hợp Cửu Tất Phân

Chương 54

Du Chu theo chân hoàng tử tiến vào phòng ngủ của chàng, không hề tò mò mà ngó ngàng xung quanh, chỉ lẳng lặng ngồi xuống uống trà, chờ hoàng tử trả mảnh vảy.

Hoàng tử vào trong nhà, lấy chiếc hộp ngọc ra. Dĩ nhiên chàng sẽ không đưa vảy cho Du Chu, đó vốn dĩ chẳng phải thứ thuộc về Du Chu, chàng chỉ đưa cho Du Chu chiếc hộp rỗng mà thôi. Chàng cầm hộp ngọc sải bước ra ngoài.

Du Chu đang nhâm nhi tách trà, thấy chàng đi ra, bèn bật dậy nhìn về chiếc hộp ngọc trong tay chàng.

Hoàng tử đưa hộp ngọc cho em, nhân cơ hội Du Chu toan mở hộp lấy vảy bèn rút thanh gươm ra, đâm thẳng về phía Du Chu. Du Chu chưa bao giờ bị tấn công độc ác kiểu này, em nhất thời quên tránh né, ngây người đứng tại chỗ chứng kiến mũi gươm dần đến gần mình.

Keng!

Tiếng gươm báu sắc bén rơi xuống đất khiến Du Chu hoàn hồn. Em nâng mắt nhìn, chỉ thấy hoàng tử bụm cánh tay ngã lăn kềnh ra đất, trông đau đớn muôn phần. Một bóng hình cao ráo đứng cản trước mặt em, trông dữ dằn thế kia không phải Thiệu Vinh thì là ai? Tay chân Du Chu dần lạnh ngắt, vươn tay túm vạt áo Thiệu Vinh, khẽ hô:

– Ngài phù thủy?

Thiệu Vinh xoay người, rủ mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng bệch của Du Chu. Hắn xụ mặt quát:

– Ngươi mò đâu ra lá gan đi theo kẻ khác một mình hả? Đần độn như ngươi khéo bị người ta giết chết cũng đếch ai phát hiện ra đâu!

Thiệu Vinh tỉnh giấc chẳng thấy Du Chu đâu, hỏi quanh thì ai nấy đều bảo Du Chu chạy vào nhà bếp rồi. Khi hắn đến bếp hỏi mới biết được chuyện Du Chu đi cùng hoàng tử, bấy giờ hắn bèn nổi giận hầm hầm tìm tới, vừa hay trông thấy Du Chu ngơ ngác đứng ở đó mặc người chém giết… Nếu hắn đến chậm một bước, e rằng đồ đần này đã bị người giết chết rồi!

Sắc mặt hoàng tử thoắt biến, cánh tay run rẩy nhặt thanh gươm lên, đoạn đưa nó kề cổ toan tự sát. Thiệu Vinh cười lạnh thăm hỏi nốt cánh tay kia của chàng, nghiêng đầu nhìn hoàng tử:

– Rắp tâm mưu sát không thành thì muốn tự sát à? Há có chuyện dễ dàng như vậy? Du Chu tới tham gia nghi lễ tế biển với danh nghĩa sứ giả Hải tộc, các ngươi lại muốn giết cậu ta, ngươi hãy động não suy nghĩ hậu quả đi. Từ nay về sau, thuyền bè ở vương quốc các ngươi đừng hòng băng qua biển dù chỉ là một con.

Vương quốc của hoàng tử xây dựng gần biển, phần lớn người dân vùng duyên hải đều sống nhờ đánh bắt và buôn bán trên biển, nếu đường biển bị chặn, cả vương quốc sẽ lâm vào cảnh lụn bại! Hoàng tử tức thì tỉnh táo, chàng vội lắc đầu đáp:

– Không phải thế, chúng tôi không định sát hại sứ giả Hải tộc.

Thiệu Vinh cóc thèm nói nhảm với chàng, chỉ hỏi chàng mảnh vảy đâu rồi. Nghe người ta bảo, hoàng tử đã dùng vảy dụ Du Chu đến. Sắc mặt hoàng tử xám nghét, chẳng đành bán đứng ân nhân cứu mạng mình:

– Không liên quan gì tới em ấy cả, đều là do ta định đoạt.

Thiệu Vinh nhướng mày, lập tức hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra. Thiệu Vinh bảo:

– Mặc kệ “em ấy” mà ngươi vừa thốt là ai, ta vẫn phải nói cho ngươi biết, mảnh vảy đó thuộc về Du Chu, hiện tại ngươi nhất định phải trả nó lại cho Du Chu.

Hoàng tử nghe Thiệu Vinh nói vậy, biểu cảm chợt thay đổi, chàng lắc đầu chối:

– Không thể nào, tuyệt đối không thể nào.

– Hôm đó, – Thiệu Vinh hờ hững báo một ngày cho hoàng tử hay – hôm đó là sinh nhật Du Chu, vừa hay đến tuổi trưởng thành nên mới được phép ngoi lên mặt biển chơi đùa. Cậu ta vừa ngoi lên bỗng nghe thấy có kẻ kêu cứu, vậy là bèn cứu tất cả hành khách trên con thuyền. Chính bởi vì thế mới bị tróc một mảnh vảy, sau đấy tới tìm ta chữa trị.

Giọng điệu Thiệu Vinh càng nhạt nhẽo bâng quơ, trong lòng hoàng tử càng dậy sóng cuộn trào. Chàng cơ hồ nhãng mất cơn đau nhức trên cổ tay và cánh tay, hai cánh tay vẫn luôn run rẩy. Nếu lời Thiệu Vinh nói là sự thật, vậy tùy tùng lẫn anh trai Du Chu chắc chắn đều đang lừa gạt chàng… Mà chàng thì suýt chút nói dối, tự tay giết chết ân nhân cứu mạng.

Hoàng tử kể trọn đầu đuôi sự việc dưới ánh nhìn dữ tợn của Thiệu Vinh. Thiệu Vinh bèn phất ra hình ảnh năm người anh của Du Chu để hoàng tử xác nhận, hoàng tử vỡ lẽ ngay hoàng tử thứ năm chính là kẻ thông đồng với gã tùy tùng lừa gạt chàng.

Du Chu lẳng lặng đứng bên cạnh nghe.

Thiệu Vinh lấy lại mảnh vảy bị tróc của Du Chu, cầm vảy trở về đáy biển. Hắn dắt Du Chu đi tìm vua Thủy tề, báo chuyện hoàng tử thứ năm muốn hại chết Du Chu cho vua Thủy tề hay.

Mặt mày Vua Thủy tề tái mét, vô thức bào chữa cho hoàng tử thứ năm:

– Nó chỉ bị ma xui quỷ ám nhất thời thôi.

Thiệu Vinh khẽ nở nụ cười:

– Ồ, vậy cơ à? – Dứt lời hắn thôi không nói gì nữa, dẫn Du Chu xoay người rời đi.

Du Chu vẫn luôn ngoan ngoãn lẽo đẽo theo Thiệu Vinh. Sau khi quay về tòa lâu đài của Thiệu Vinh, Du Chu mới bồi hồi ôm chặt Thiệu Vinh từ đằng sau, ấp úng hỏi:

– Ngài, ngài đang giận hở?

Dĩ nhiên là Thiệu Vinh đang giận rồi, thứ nhất là giận Du Chu dễ bị người ta lừa đi như thế, thứ hai là giận vua Thủy tề khi nghe hoàng tử thứ năm hãm hại Du Chu lại dám thốt rằng “Nó chỉ bị ma xui quỷ ám nhất thời thôi”, cứ y hệt rằng hoàng tử thứ năm đang trêu Du Chu thôi vậy. Hắn vốn nghĩ rằng Du Chu chỉ bị cho ra rìa mà thôi, ngờ đâu anh ruột muốn giết chết em, cha em cũng bàng quan trước chuyện em suýt mất mạng dưới tay người khác.

Thiệu Vinh xoay người ném Du Chu lên giường, đoạn nhào tới thơm Du Chu, thơm tới lúc Du Chu váng vất mới ôm eo Du Chu bảo:

– Đầu óc ngươi ngu si thế này, nếu không có ta thì ngươi sẽ ra sao hả?

Du Chu lặng lẽ vươn tay ôm lại Thiệu Vinh, rúc đầu vào lồng ngực săn chắc rộng lớn của hắn, dốc hết can đảm đáp:

– Vậy, vậy ngài đừng rời xa em nhé – Quãng đời của em rất ngắn rất ngắn, nó nhất định chỉ là chuyện trong chớp mắt đối với Thiệu Vinh thôi, em tham lam tự nhủ muốn luôn luôn, luôn luôn được ở bên cạnh Thiệu Vinh.

Thiệu Vinh chưa bao giờ hứa hẹn tùy tiện, hắn đè Du Chu dưới thân, cất giọng trêu ghẹo:

– Thế thì phải thử thành ý của cưng ra sao đã.

Vậy là Du Chu cố gắng thể hiện “thành ý” cho Thiệu Vinh xem. Từ trước tới nay Thiệu Vinh chưa gặp người nào vừa ngờ nghệch vừa “nỗ lực” đến vậy, trớ trêu thay bất kì động tác vụng về nào của Du Chu cũng dễ dàng khiến hắn rạo rực, khiến hắn không thể không đảo khách thành chủ mà ăn no căng diều người ta luôn.

Dĩ nhiên, hễ mở mồm thì Thiệu Vinh tuyệt đối sẽ chẳng thừa nhận, hắn còn cười nhạo Du Chu chưa đủ thành ý, cuối cùng rồi vẫn đòi em “tự túc là hạnh phúc” chứ có đấy mà ăn sẵn à. Du Chu bắt đầu dỗi, ứ thèm để ý tới hắn nữa.

Tuy nhiên mặc kệ có ra sao, nhờ bị Thiệu Vinh chọc ghẹo mà ảnh hưởng từ âm mưu của hoàng tử thứ năm mang lại cho em dần trở nên nhạt nhòa, đằng nào, đằng nào họ cũng chưa từng xem em là em trai, nếu họ đã ghét em đến mức đó, Du Chu cũng quyết định không thương họ nữa. Du Chu quấn quýt ở bên Thiệu Vinh hằng ngày nom vui ơi là vui, thi thoảng vua Thủy tề tìm Thiệu Vinh bàn việc, em có đi theo chung, song chưa bao giờ muốn nán lại một cách chẳng cần thiết, càng khỏi mơ đến chuyện người một nhà vui vẻ hòa thuận ngồi xuống dùng chung bữa tối.

Mãi tới khi hoàng hậu giải thích rõ tình huống với vua Thủy tề, cuối cùng vua Thủy tề mới vỡ lẽ mình xử trí không đủ công bằng trước chuyện hoàng tử thứ năm mưu sát em trai, ngài hạ quyết tâm đày hoàng tử thứ năm đến đáy vực xa xăm. Trước khi bị lôi đi hoàng tử thứ năm bèn khai thật mọi chuyện:

– Thưa cha, đây không phải do mình con làm, có kẻ điều khiển con! Cậu ta nói cậu ta đảm bảo có thể phù phép mê hoặc hoàng tử, khiến hoàng tử tin tương ân nhân cứu mạng của chàng là con! Đều là do cậu ta làm, con chỉ bị cậu ta dụ dỗ thôi!

Vua Thủy tề thở dài đáp:

– Nhưng chuyện con muốn giết em trai ruột của mình, cũng là sự thật.

Vua Thủy tề đích thân mời Thiệu Vinh và Du Chu trở về, thuật lại cái người mà hoàng tử thứ năm nhắc đến. Thiệu Vinh trưng biểu cảm bình tĩnh, chả ừ hử gì, Du Chu trộm ngó vẻ mặt hắn, cứ cảm giác rằng Thiệu Vinh đã đoán được là do ai làm.

Trong lòng Du Chu cứ như có móng vuốt cào ngứa, cực kì tò mò.

May mà chẳng bao lâu sau, có vài sứ giả đặc biệt xuất hiện ở vùng biển nơi em và Thiệu Vinh sống. Cầm đầu là một chàng trai cực kì xinh đẹp. Cậu ta có một đôi mắt u sầu màu xanh sẫm, vừa thấy Thiệu Vinh bèn mở lời nhận lỗi:

– Xin lỗi anh, là do lúc đó em quá yếu ớt, em bị dọa sợ mới đùn đẩy hết mọi tội lỗi lên người anh. Em luôn tự dằn vặt suốt bao năm qua, cũng luôn cầu xin bệ hạ cho anh quay về trước thời hạn.

Thiệu Vinh chả màng ngó ngàng đến cậu ta, tựa hồ cậu ta chỉ là một đóa bọt nước tầm thường trôi dạt trong đại dương. Du Chu tự nhủ đối xử với khách khứa như thế không ổn lắm, tuy nhiên Thiệu Vinh đã tỏ ra phiền chán cậu ta, thì em sẽ không tự ý quyết định bắt chuyện cùng đối phương. Em nhỏ giọng hỏi Thiệu Vinh:

– Cậu ta chính là kẻ hại ngài bị đáy xuống đáy biển ba trăm năm ư?

Thiệu Vinh thoáng liếc nhìn em.

Du Chu bồn chồn nắm chặt tay Thiệu Vinh, âm thầm quan sát sứ giả đứng đầu. Đối phương trông đẹp quá đi, mái tóc màu vàng óng, đôi mắt xanh sẫm, tựa như cậu chàng đẹp tuyệt trần bước ra từ trong tranh. Cậu ta là bạn thân của Thiệu Vinh ư? Trước kia Thiệu Vinh chấp nhận bị phạt là vì cậu ta ư? Thiệu Vinh… Thiệu Vinh thích cậu ta ư?

Du Chu thấy trái tim mình quặn đau, mũi dần chua xót, lệ nhoen khóe mi. Em thiết tha hi vọng bản thân cũng là thần tiên, em cũng muốn chào đời cùng Thiệu Vinh, trưởng thành cùng Thiệu Vinh, nỗ lực trở nên ngày một mạnh mẽ và hoàn thiện hơn cùng Thiệu Vinh. Nhưng em chỉ là tiên cá nho nhỏ dưới đáy biển, nếu Thiệu Vinh theo họ trở về, em sẽ chẳng còn cách nào gặp được Thiệu Vinh nữa. Du Chu hít mũi, cố nén giọt nước mắt chực tuôn trào.

Thiệu Vinh không trả lời Du Chu, chỉ dửng dưng nghe sứ giả nói cho xong. Chờ phát hiện tiên cá nhỏ của mình tủi thân sắp khóc, mới vươn tay ôm tiên cá nhỏ vào lòng, mỉm cười nói với sứ giả rằng:

– Kẻ phù phép hoàng tử thứ năm và hoàng tử loài người là ngươi, đúng chứ? Đã nhiều năm như vậy rồi mà ngươi vẫn chẳng hề thay đổi, dẫu ngươi không thích ta, cũng không muốn thấy ta thích kẻ khác – Hắn vung tay, một luồng sáng đâm thẳng vào ngực sứ giả, giọng điệu vừa ôn hòa vừa lạnh lùng – Ta trả lại ngươi nhát kiếm này, ngươi nên cút về cầu cứu bệ hạ của ngươi nhanh tí thì hơn, câu giờ khéo cứu không nổi đâu.

Sứ giả nọ nhận thấy máu từ tim mình đang túa ra ngoài cực nhanh, chẳng chú ý nổi việc đáp trả nữa, chỉ lo vội vàng chạy về trời cầu cứu.

Du Chu cực kì bất ngờ.

Thiệu Vinh khẽ hôn đôi mắt ửng đỏ của em, khó hiểu hỏi:

– Cái đầu ngẫn ngờ này đang nghĩ thứ gì nữa vậy? Sao lại tự chọc mình phát khóc?

Du Chu trả lời:

– Em, em cứ ngỡ ngài sẽ trở về với họ… Em, em tưởng ngài thích cậu ta.

– Bộ mắt ta kém đến vậy à? – Thiệu Vinh cắn vành tai xinh xắn của em – Hơn nữa, ta cũng đã chia nửa tuổi thọ cho em rồi, giờ mà rời đi chẳng phải lỗ vốn mất à?

Du Chu ngây người.

Thiệu Vinh nâng tay em lên, cánh tay hai người sóng đôi bên nhau, một đóa hoa văn chầm chậm lan ra từ nơi da thịt kề sát của cả hai, hoa văn màu vàng óng dần trở nên rực sáng bởi trống ngực rộn ràng, bởi hơi thở quyện lẫn của họ. Đây là con dấu chỉ thần tiên mới có, hiện tại hơn phân nửa đã truyền sang cổ tay Du Chu.

Nước mắt Du Chu rơi lã chã.

Thiệu Vinh thực sự bó tay với em, tủi thân thì khóc nhè, mừng rỡ cũng khóc nhè, quả thật chẳng biết bao giờ mới hết mít ướt. Hắn hôn vơi giọt lệ trên mặt Du Chu, vân vê cổ tay mảnh khảnh của Du Chu:

– Khóc gì mà khóc, nếu sau này chúng ta chết đi, thì hãy cùng nhau biến thành bọt biển, nằm trên mặt biển tắm nắng. Sao nào? Có đồng ý không?

Du Chu ôm chầm lấy cổ Thiệu Vinh, chiếc đuôi cũng nhẹ nhàng quấn lên người Thiệu Vinh, chân thành mà trả lời rằng:

– Em đồng ý.

Đứa con của biển cả – hết.
Bình Luận (0)
Comment