Hợp Đồng 77 Ngày: Ông Xã Bá Đạo Đứng Sang Bên

Chương 127

Có đôi khi ngược lại ở rối rắm chuyện của cô.

Phương Thê không nghĩ tới anh sẽ nói như vậy.

Trước khi bị thương, cô đã quyết định muốn rời khỏi anh.

"Được không?"

Doãn Văn Trụ thấy cô không nói gì, cúi đầu lại hỏi.

Giọng nói càng tản ra lười biếng, mang theo vô tận hấp dẫn.

Phương Thê vô ý thức liền gật đầu một cái.

Đợi đến lúc kịp phản ứng, cũng đã chậm.

Mình dễ dàng như vậy liền bị anh đầu độc rồi.

Người đàn ông này thật sự là yêu nghiệt, làm cho người ta không tự chủ liền trầm luân vào.

Đối mặt người như vậy, nên cách xa.

Nhưng lúc này chính mình không thể làm gì.

Thôi, chờ vết thương lành lại rồi nói.

Đợi đến vết thương lành, vẫn là rời đi, nếu không không biết về sau sẽ ra sao.

Lời của anh rất hấp dẫn, nhưng cô lại không chịu nổi.

Hòa thuận ở chung?

Như vậy sống chung bao lâu?

Như vậy thời hạn hợp đồng lại bao lâu?

Cô không chơi nổi, cô sợ mình rơi vào, cho nên cách tốt nhất vẫn là cách xa.

Cô không có quên anh có người thích.

Cô cũng không quên Doãn Văn Thận đã nói.

"Ngoan."

Doãn Văn Trụ dĩ nhiên không biết Phương Thê đang đăm chiêu suy nghĩ, thấy sau khi cô gật đầu, liền nở nụ cười, lại cúi đầu hôn lên trán cô, lúc này mới đứng lên.

=== ====== ====== ====== ====== ===

Thời gian tiếp theo, Doãn Văn Trụ đi công ty, nhưng mỗi ngày anh sẽ tới bệnh viện qua đêm.

Phương Thê nói qua mấy lần muốn anh trở về ngủ, nhưng kết quả mỗi lần đều là bị anh hôn không thở nổi.

Cho nên cô cũng không dám có ý kiến gì khác nữa, chỉ có thể nhận sự chăm sóc của anh.

Thật sự mà nói, Doãn Văn Trụ không biết chăm sóc người, nhưng nhìn bộ dáng nghiêm túc của anh, Phương Thê cũng không còn cách nào nói anh không tốt.

Vì vậy cũng chỉ có thể học thói quen.

Nhưng anh có lẽ có hỏi người khác đi, có một số việc, lần đầu tiên sai lầm rồi, lần thứ hai làm tiếp sẽ so với lần đầu tiên tốt hơn rất nhiều.

Nhìn ra được, anh rất dụng tâm.

Anh là thật sự dụng tâm đang cùng ở chung tốt với cô.

Ngay cả chuyện nên làm của một người chồng.

Cuộc sống như thế, mang theo một chút ấm áp, cũng mang theo một ít lo lắng.

Phương Thê nhìn xuống điện thoại di động, bây giờ đã là sáu giờ rồi, Doãn Văn Trụ luôn luôn tới đúng lúc lại chưa tới.
Bình Luận (0)
Comment