Hợp Đồng 77 Ngày: Ông Xã Bá Đạo Đứng Sang Bên

Chương 240

Doãn Văn Trụ trên mặt mang theo nhàn nhạt cười, coi như gương mặt đã có chút gầy, tuy nhiên không ngăn được bản thân anh cái phong thái kia.

Hôm nay Thê Thê rốt cuộc cùng anh nói chuyện.

Cô nói Cô muốn ăn cháo của tiệm mà trước kia hai người đã từng tới.

Cho nên anh thật vui vẻ chạy đi mua.

Mặc dù tiếng nói của Cô rất lạnh nhạt, cũng không có cho anh một ánh mắt, nhưng này cũng không trở ngại anh vui vẻ.

Cô chịu nói chuyện với anh, đó chính là một bắt đầu tốt.

Làm Doãn Văn Trụ giơ lên đồ đi qua bàn y tá, mấy cái y tá cũng không khỏi đuổi theo bóng dáng của anh.

Doãn Văn Trụ - ba người bản thân đã xuất sắc, hơn nữa thoạt nhìn như một mối tình tay ba phức tạp, điều này làm cho những y tá rất là chú ý tới bọn họ.

Đối với Phương Thê có thể có hai người đàn ông xuất sắc chăm sóc như thế, những người đó dĩ nhiên là không ngừng hâm mộ.

Cũng không ít người cố đoán chuyện xưa của bọn họ.

Nhìn thấy trên mặt Doãn Văn Trụ rốt cuộc triển lộ nụ cười, họ cũng có chút thương hại anh.

Bởi vì mới vừa rồi, cô gái kia cùng một người đàn ông khác đã đi rồi.

Cho nên anh là người thất bại, mà anh tựa hồ còn không biết.

Mà sự thực, Doãn Văn Trụ rất nhanh liền phát hiện rồi.

Khi anh đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy bên trong chỉnh tề, vật trong tay không khỏi chảy xuống ở trên mặt đất.

Trong lúc bất chợt hiểu, nguyên nhân Phương Thê kêu anh đi mua cháo.

Thì ra là muốn rời khỏi anh.

Nhưng anh vẫn không muốn tin, an ủi mình cô chẳng qua là ra ngoài tản bộ.

Vọt tới bàn y tá, anh mở miệng lại hỏi: "bệnh nhân phòng 301 đâu?"

"Đã xuất viện rồi."

Y tá có chút không đành lòng, lại cũng chỉ có thể đem sự thật nói cho anh biết.

Rời đi?

Thật sự rời đi.

Doãn Văn Trụ cười cười, nụ cười có chút khổ sở.

Thì ra cô thật sự không muốn gặp lại anh như vậy.

Doãn Văn Trụ từ từ xoay người, rời đi bệnh viện.

Tấm lưng kia nói nhiều cô đơn liền có bao nhiêu cô đơn.

Những y tá kia cũng không phải thật thích anh, chẳng qua là giống với xem phim thần tượng, thấy bên trong nhân vật chính thương tâm, tự nhiên cũng sẽ cảm khái một phen.

Rất lâu, người luôn cho là mình làm đúng, là vì người khác tốt.

Nhưng khi mình ở vào một vị trí khác mới phát hiện, thì ra là tốt chỉ là mình tự cho là đúng, người kia cũng không cần.

Doãn Văn Trụ lúc này mới hiểu được, mình ban đầu nếu nói bảo vệ Phương Thê căn bản không cần.

Nhưng là thế nhưng anh lại ngu đến đẩy cô ra, kéo ra giữa khoảng cách bọn họ.

Thê Thê, Thê Thê ——

Trong lòng anh lần lượt gọi tên cô, đau đớn khó dây vào.

Quả nhiên yêu rồi mới có thể hiểu cái gì là yêu.

Quả nhiên gặp phải rồi mới có thể hiểu cái gì là sai.

Nhớ một người, cũng chỉ có khi lúc cô rời đi mới có thể phát hiện.

=== ====== ====== ====== ====== =======
Bình Luận (0)
Comment