Hợp Đồng 77 Ngày: Ông Xã Bá Đạo Đứng Sang Bên

Chương 261

Mấy ngày sau, chi nhánh công ty KT tập đoàn ở thành phố C chính thức bắt đầu vận hành.

Phương Thê làm nhà thiết kế chính, đương nhiên có phòng làm việc riêng.

Nhưng phần lớn thời gian, Cô vẫn ở nhà.

Quá trình Tiểu Lạc Lạc và Tiểu Dạ  lớn lên, Cô không muốn vắng mặt.

Phương Thê trong tay cầm bút, từ từ vẽ phác thảo những ý tưởng trong đầu.

Tiểu Dạ ở một bên bồi tiểu Lạc Lạc chơi, nụ cười ở hai bé chính là quà tặng tốt nhất trên thế giới này.

Cô rất nhiều linh cảm cũng từ hai bé mà hình thành.

Làm sao mới có cảm giác hạnh phúc?

Như ánh mặt trời.

Đây chính là sự tồn tại của SUN­SHINE.

Ngay vào lúc này, điện thoại di động của cô bỗng vang lên, là điện thoại của Abel.

"Này, Abel, chuyện gì?"

Cô biết, nếu như không gì, Abel sẽ không tùy ý gọi điện thoại cho Cô.

"Đại Tiểu Thư, nơi này có người muốn gặp cô, đặc biệt từ thành phố khác tới, cô ấy nói rất thích những thiết kế của cô, cho nên rất muốn gặp cô một lần."

Tiếng của Abel truyền qua điện thoại, "Vốn tôi cũng không dám phiền toái đại tiểu thư, chẳng qua là cô ấy không chịu rời đi."

"Tôi tới công ty vậy."

Phương Thê từ trước đến giờ không kiêu ngạo, đối với người thích thiết kế của mình cũng rất thân thiết, ban đầu ở Italy chính là như thế.

Hơn nữa đây là FANS thứ nhất từ khi Cô trở về nước nhiệt tình như vậy  .

Người ta nếu đặc biệt từ từ thành phố khác tới, Cô cũng không thể để cho người đó thất vọng mà về.

Lúc này cô cũng không có chuyện quan trọng gì.

"Tiểu Dạ, mẹ đi ra ngoài một chút, cpn xem tiểu Lạc Lạc được không?"

Phương Thê đứng dậy, đối với Tiểu Dạ một bên nói.

Tiểu Dạ tuy chỉ có tám tuổi, tuy nhiên nó rất hiểu chuyện, hơn nữa ở nhiều mặt, Phương Thê rất yên tâm.

"Dạ, con sẽ trông nom tiểu Lạc Lạc, mẹ cứ việc yên tâm."

Tiểu Dạ khéo léo gật gật đầu.

"Mẹ, con cũng sẽ nhìn anh hai như vậy, mẹ cứ việc yên tâm đi."

Một bên tiểu Lạc Lạc cũng nghiêm trang nói, cái bộ dáng kia rất là đáng yêu.

Phương Thê không nhịn được tiến lên, hôn một cái khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, "Ừ, tiểu Lạc Lạc ngoan nhất."

Sau đó lại hôn hôn Tiểu Dạ, "Tiểu Dạ cũng ngoan nhất."

Tiểu Dạ không phải con ruột của cô, nhưng cô thương bé không so với Lạc Lạc thiếu.

Cô đau lòng đứa bé này.

Vì vậy Phương Thê đi vào đổi một bộ quần áo, sau đó lái xe đi công ty.

Ba năm nay, Cô học rất nhiều việc, lái xe tự nhiên cũng chỉ là một món trong chuyện nhỏ mà thôi.

Đi trên đường, Phương Thê nghĩ tới người kia là một cô gái thế nào?

Chẳng qua là khi Abel nghênh cô vào phòng tiếp khách, thời khắc chân chính nhìn thấy cô gái kia, Cô chỉ cảm thấy nhịp tim của mình tựa hồ ngưng bình thường.

Không phải cô gái kia, mà là bên người cô ấy.

Bọn họ ngồi chung một chỗ không biết đang nói những gì, trên mặt cũng nở nụ cười, hạnh phúc khiến người khác không dám đi phá hư hình ảnh như vậy.

Phương Thê chưa bao giờ nghĩ tới, mình lần nữa nhìn thấy Doãn Văn Trụ lại dưới tình huống như thế.

Thật là ngoài dự liệu của Cô.

Cô vẫn cho rằng thời gian, rất nhiều thứ đều quên, mình đã sớm không thèm để ý.

Nhưng là đợi đến gặp mới biết, thì ra mình vẫn để ý.

Những thứ đó vẫn còn ở trong lòng, chẳng qua là bị che giấu rồi, cho nên không biết mà thôi.

Mà một khắc, tất cả mọi thứ dưới đất chui lên, ở trong lòng của Cô lan tràn ra.

Vào giờ khắc này, Cô có loại xúc động lập tức xoay người rời đi.

Nhưng chưa chờ Cô xoay người, tiếng Abel đã vang lên, "Doãn Văn tiên sinh, Doãn Văn phu nhân, đây chính là Shine, nhà thiết kế chính của chúng tôi."

Doãn Văn Trụ chưa bao giờ tỏ rõ qua thân phận của mình, nhưng Abel vẫn biết.

Nhưng Phương Thê chưa bao giờ nói qua quá khứ của mình, vẫn cũng không nói cha ruột Lạc Lạc là ai, cho nên dù là Tư Đồ Dục cũng không biết giữa bọn họ từng có một đoạn dây dưa, huống chi là Abel.

Abel cảm thấy về sau có lẽ sẽ cùng Doãn văn tập đoàn hợp tác, cho nên mới gọi điện thoại hỏi ý Phương Thê.

Nghe tiếng, hai người đối diện ngẩng đầu nhìn qua.

Thần sắc người phụ nữ có một chút kinh ngạc, mà người đàn ông vẫn tươi cười giống như mới vừa rồi, tựa hồ thấy cô tựa như thấy một người xa lạ.

Tim của Phương Thê không khỏi căng lên.

Chỉ là rất nhanh cô liền điều chỉnh tốt tâm tình của mình.

Nếu anh đã đem cô trở thành người xa lạ, như vậy cô cũng coi anh như người xa lạ đi.

Có lẽ đây chính là kết cục tốt nhất giữa bọn họ.

Nếu như không thể tương cứu trong lúc hoạn nạn, vậy thì cá nên quay về nước.

"Xin chào, mình là Shine."

Cô bình tĩnh mà bước tới, cười cười Bạch Hinh, "Cám ơn bạn đã thích thiết kế của mình."

Lòng của Bạch Hinh chỉ còn dư lại khiếp sợ.

Cô chưa từng thấy qua Phương Thê, nhưng thấy qua hình của Phương Thê, cô gái trước mắt này rõ ràng chính là.

Hơn nữa tiếng của cô thật sự rất giống.

Nhưng Phương Thê không phải đã chết rồi sao?

Cô gái trước mắt này là cô ấy sao?

Cô thích Shine, cho nên biết một chút bối cảnh của cô ấy.

Em gái của chủ tịch tập đoàn KT, người như vậy cùng Phương Thê không phải là cùng một người đi.

Hơn nữa lúc cô ấy nhìn thấy Doãn Văn Trụ cũng không phản ứng gì, nhất định là không biết anh.

Cô nghĩ, nếu trên đời này người có tiếng giống nhau, vậy khẳng định cũng có người lớn lên giống nhau.

Cô ấy không thể nào là Phương Thê.

Nghĩ tới đây, Cô lại thu hồi phần khiếp sợ kia, cười cười nói: "Có thể nhìn thấy cô thật vui."

Nhưng cái loại phủ nhận đó rốt cuộc là vì cái gì?

Chính Cô cũng bắt đầu không xác thực tin.

Doãn Văn Trụ nói mang cô tới gặp cô ấy, Cô vốn cho rằng anh chỉ là thuận miệng nói một chút.

Thật không nghĩ đến anh thực sự mang Cô tới.

Chưa nói với ai, anh nói chúng mình coi như người bình thường, coi như đi du lịch thành phố C.

Ánh mắt anh không tốt, cho nên bọn họ là ngồi xe tới.

Anh đối với cô thật sự rất tốt, tốt đến cô bắt đầu không buông ra được.

Có lẽ trong tiềm thức, Cô không muốn thừa nhận khả năng Shine là Phương Thê đi.

Doãn Văn Trụ lúc nghe thấy tiếng này, đáy lòng ngẩn ra, tuy nhiên nó lại không dám đi tin tưởng.

Rất nhiều chuyện, cũng không như người khác suy nghĩ.

Anh chỉ là bắt đầu hiểu được người khác cảm thụ mà thôi.

Thật ra thì anh không có nói cho biết cha anh, ba năm trước đây, anh đã nghe thấy bọn họ nói chuyện, biết chuyện Phương Thê đã chết.

Khi đó anh căn bản không chịu nổi đả kích, thậm chí không muốn tiếp tục sống nữa.

Nhưng khi cha anh vì anh làm nhiều chuyện như vậy, thậm chí vì muốn anh tốt mà tiếp tục sống còn tìm một thế thân tới khích lệ anh.

Anh cảm giác mình không nên tiếp tục như vậy nữa.

Ít nhất để cho cha anh cảm thấy hạnh phúc.

Anh biết ở bên cạnh anh chính là cái người kia chưa bao giờ là Phương Thê, nhưng bởi vì đón nhận chuyện Phương Thê đã chết, anh cảm thấy ra sao cũng không được.

Nếu như anh làm bộ hạnh phúc, có thể để cho tất cả mọi người hạnh phúc, thì anh nguyện ý làm như vậy.

Thì ra là anh cũng bắt đầu học được lớn lên, hiểu được bận tâm đến người khác.

Cha anh vì anh bỏ ra quá nhiều, mà anh không thể vẫn không hiểu chuyện nữa.

Trái tim là tuyệt vọng, mất đi cô thế giới tựa hồ không còn có màu sắc nữa.

Thế nhưng ba năm, cũng không ai biết trong lòng anh ý tưởng chân chính.

Đó là một mực tiếc nuối, vẫn một mực đau.

Anh hận tại sao mình không sớm một chút tìm được cô, anh cũng đau lòng chuyện cô gặp.

Đều là lỗi của anh, nếu như ban đầu anh không có làm như vậy, như vậy cô cũng sẽ không rời đi anh, như vậy cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy.

Làm bộ hạnh phúc, như cắt tim mình.

Bởi vì biết, cho nên anh không có vội vàng cùng cô gái bên cạnh này kết hôn.

Ba năm, anh nói ba năm.

Thời gian ba năm không lâu lắm, mặc dù anh ích kỷ, cũng không muốn thật sự lãng phí tuổi thanh xuân của một cô gái.

Cho nên ba năm nay, anh đối với cô rất tốt, cũng xem như bồi thường.

Lúc thanh âm kia vang lên, lòng tuyệt vọng kia lại sinh ra vài tia kỳ vọng.

Anh chờ phản ứng của chủ nhân thanh âm kia, nhưng cô ấy một chút phản ứng cũng không có, trong thanh âm thậm chí không có một chút giật mình.

Cô không biết anh.

Đúng là, anh không phải sớm đã biết rõ sự thật Phương Thê đã mất sao?

Vì sao còn mang theo hi vọng?

Trên đời này đã có thanh âm của một người giống cô, vậy cũng có thể sẽ xuất hiện thứ hai.

Cái cô gái tên Shine này, cũng chỉ là cùng Bạch Hinh một dạng thôi.

Sau hi vọng, lại là tuyệt vọng.

Cho nên Doãn Văn Trụ ngoài ý muốn trầm mặc, bây giờ anh cái gì cũng không muốn nói.

Hai người rõ ràng gần như vậy, rồi lại rời đi xa thế kia.

Phương Thê và Bạch Hinh cùng nhau nói về chuyện thiết kế, mà Doãn Văn Trụ chẳng qua là lặng lẽ nghe, hai tiếng nói giống nhau, nhưng vẫn có chút không giống, ít nhất anh có thể phân biệt ra.

Thật ra thì Phương Thê rất muốn lập tức rời đi.

Không muốn ở căn phòng này.

Nhưng cô không thể trốn, một khi chạy, mình nhiều năm cố gắng như vậy liền uỗng phí.

Không phải đã quyết định tâm như chỉ thủy (hình dung tâm bình tĩnh không có tạp niệm) rồi sao?

Lại nói giữa bọn họ đã không thể nào.

Người bên cạnh anh không phải Hạ Sơ, cô cũng có chút ngoài ý muốn.

Nhưng người con gái trước mắt này rõ ràng so Hạ Sơ tốt hơn, mặc dù chỉ là tiếp xúc, nhưng Cô có thể nhận thấy được cô ấy là một rất tốt cô gái, hơn nữa rất nhiều ý nghĩ đều cùng cô rất giống, cho nên cô đối với cô ấy rất có hảo cảm.

Chắc anh rất thích cô ấy đi.

Nụ cười mới vừa rồi làm như khắc ở tim của cô, không cách nào gạt đi.

Vì vậy đợi đến họ nói xong rời đi, Doãn Văn Trụ cũng không nói một câu, mà Phương Thê bởi vì không muốn thấy anh, cho nên cũng không còn phát hiện sự khác thường của anh.

Hai người gặp lại, sau đó lại lần nữa tách ra.

Đợi đến bọn họ rời đi, Phương Thê không khỏi dựa vào ghế.

Cô phát giác trong lòng bàn tay bản thân tràn đầy mồ hôi, chỉ sợ anh đột nhiên gọi tên cô.

Nhưng đến cuối cùng anh vẫn xem cô như người xa lạ.

Chỉ là như vậy cũng tốt, không có dây dưa, trái tim cô mới có thể yên tĩnh.

"Đại Tiểu Thư, đó là tổng giám đốc của tập đoàn Doãn văn, nếu như chúng ta muốn đầu quân vào Thành phố H, có lẽ tìm anh ta hợp tác không tồi. Phu nhân của anh ta tựa hồ rất thích trang phục đại tiểu thư thiết kế, tôi nghĩ bọn họ sẽ không từ chối sự hợp tác đó."

Abel đi vào, đứng ở bên cạnh Phương Thê giải thích.

"Ừ, chuyện hợp tác, anh đi làm là được."

Nếu là muốn làm người xa lạ, Phương Thê cũng sẽ không vì chuyện trước kia mà từ chối cùng anh lui tới.

Hơn nữa những chuyện kia cũng không cần cô đi làm.

Coi như hợp tác, giữa bọn họ cũng sẽ không cùng xuất hiện nhiều.

"Biết, Đại Tiểu Thư, bây giờ cô trở về, hay là nán lại công ty một chút?"

Abel gật đầu một cái, lại mở miệng hỏi.

Phương Thê đứng lên, "Tôi vẫn đi về trước, không yên tâm tiểu Lạc Lạc và Tiểu Dạ."

"Muốn tôi phái người đưa cô không?"

Abel làm việc rất cẩn thận.

"Không, tự tôi lái xe tới rồi. Tôi đi trước."

Phương Thê cáo biệt Abel, rời đi công ty.

Đáy lòng còn có một chút không bình tĩnh, chỉ là thời gian ba năm, Cô đã sớm học xong làm sao xoa nhẹ tim mình, cho nên rất nhanh, Cô liền bình tĩnh lại.

Phương Thê dùng loại xe rất khiêm tốn, Cô từ trước đến giờ cho rằng, có ít thứ chỉ có thể dùng là tốt rồi.

Lúc lái xe đến nửa đường, điện thoại lại đột nhiên vang lên.

Phương Thê căn cứ an toàn là nguyên tắc thứ nhất, cũng không có đón lấy điện thoại.

Đợi đến về nhà, Cô mới lấy điện thoại ra tra xét, là một điện thoại lạ lẫm.

Chỉ là Phương Thê vẫn gọi lại.

Điện thoại vang lên vài tiếng mới có người bắt máy, bên trong truyền đến tiếng xa lạ rồi lại có chút quen thuộc.

Nói quen thuộc là bởi vì cái thanh âm này cùng cô rất giống, nói xa lạ đó là bởi vì họ chỉ gặp qua một mặt.

Hẳn là mới vừa rồi cô gái kia.

"Cô tìm tôi có việc ư?"

Phương Thê nghĩ là lúc nãy đã nói rõ ràng.

Người ở đầu kia trầm mặc tý mới mở miệng hỏi: "Shine, cô là Phương Thê sao?"

Bạch Hinh nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy không xác định, cho nên mới gọi cú điện thoại này.

Nếu không trong lòng của cô không an tâm.

Cô ta biết mình sao?

Doãn Văn Trụ từng cùng cô nhắc qua sao?

Chỉ là cũng khó trách, lúc mới vừa rồi cô tựa hồ có chút giật mình.

Lúc ở Italy, Phương Thê rất khiêm tốn, cũng không thường ở nơi công chúng lộ diện, hơn nữa có rất ít người biết tên tiếng trung của cô, như anh của cô, người khác cũng chỉ gọi anh là Dev­il.

Bạch Hinh cũng không biết chuyện như thế, bằng không cô ấy cũng sẽ không đặc biệt tới gặp cô đi.

Phương Thê nghĩ, nếu đã qua, cần gì phải làm cho người khác không an tâm?

Vì vậy Cô cười cười nói: "Không phải, tôi rất giống cô ấy sao?"

"Ừ, là có chút giống, Shine, đã quấy rầy cô, thật ngại quá."

Bạch Hinh nghe đáp án này của Phương Thê, trái tim không khỏi thoải mái hơn.

Rồi sau đó lại hậu tri hậu giác phát hiện mình rốt cuộc là làm sao.

"Không sao. Nếu như không có chuyện gì thì tôi cúp máy đây."

Mới vừa rồi trong lòng bình tĩnh bởi vì này một cuộc điện thoại lại bắt đầu nổi lên gợn sóng.

Cho nên Phương Thê không muốn nói thêm gì nữa.

"Ừ, quấy rầy."

Chờ lời của đối phương nói xong, Phương Thê liền cúp điện thoại.

Thân thể đột nhiên cảm thấy có chút không khỏi lãnh.

Lúc này, tay của cô đột nhiên bị một đôi tay nhỏ bé kéo lại, cô cúi đầu, Tiểu Dạ đang nhìn cô.

"Mẹ, Tiểu Dạ ôm mẹ một cái được không?"

Phương Thê mắt không khỏi đau xót, đưa tay ôm lấy Tiểu Dạ.

Đứa bé này thật là hiểu chuyện đến khiến người khác đau lòng.

Cô biết bé mới vừa rồi nhất định nghe được cú điện thoại kia.

"Ừ, mẹ cũng muốn ôm Tiểu Dạ."

Tiểu Dạ có cha là vì Mạt điện mà chết, cho nên cô đối với Tiểu Dạ luôn có một phần thua thiệt. Phương Thê cảm thấy cái thân thể nho nhỏ này khiến cô cảm thấy ấm áp.

Mà đổi thành bên kia, trong khách sạn thành phố C.

Lúc Bạch Hinh từ ban công đi vào phòng, Doãn Văn Trụ đã từ trong phòng tắm đi ra.

"Thê Thê, chúng ta ở thành phố C nán lại mấy ngày đi, coi như ra ngoài du lịch."

Sau khi trở về, Doãn Văn Trụ đã cảm thấy đáy lòng không khỏi trống không, loại cảm giác đó vẫn quấn quanh anh, khiến anh không an tĩnh được.

Anh có chút hối hận, mới vừa rồi nên xác nhận một cái.

Nếu như không phải là, cũng tốt khiến mình hết hy vọng.

Mà không phải như bây giờ bất an như vậy.

Anh cảm giác tiếng kia so Bạch Hinh còn giống Phương Thê hơn.

Cho nên coi như biết rõ không thể nào, đáy lòng còn là sinh ra một loại không khỏi kỳ vọng.

"Ừ, tốt."

Bạch Hinh cũng không biết Doãn Văn Trụ suy nghĩ trong lòng, gật đầu đồng ý.

Mới vừa một cuộc điện thoại khiến tim cô bình tĩnh rất nhiều.

Doãn Văn Trụ lại đứng lên, đi tới phòng tắm.

Anh cảm giác trái tim mình đập rất nhanh, người cũng trở nên không đúng.

Cho nên không muốn cho Bạch Hinh nhìn thấu sự khác thường của anh.

Nhịp tim như vậy, đã hồi lâu không xuất hiện qua rồi.

Cho nên anh càng mong đợi, coi như biết rõ cô đã không còn ở đây.

Phải không?

Sẽ đúng sao?

Hay là nói chỉ là hy vọng trong tiềm thức của anh?

Cái loại mong đợi mang theo băn khoăn ở đáy lòng không ngừng lan tràn ra.
Bình Luận (0)
Comment