Hợp Đồng Ba Năm Yêu Đương

Chương 2

*Trung nhị bệnh (中二病) = hội chứng Chūnibyō: là một từ phổ biến trên internet bắt nguồn từ Nhật Bản. Cụm từ đầy đủ là chūgakusei ninen byō (中学生2年病: trung học sinh nhị niên bệnh), nghĩa là “bệnh của học sinh trung học năm 2”. Sở dĩ có tên gọi như vậy là vì chứng tâm lý này thường xuất hiện ở đối tượng chính là các học sinh trung học khoảng 13-14 tuổi, tương đương với năm 2 theo hệ thống giáo dục Nhật Bản tương đương tầm lớp 7, lớp 8 ở Việt Nam.

Từ này được dùng để chỉ những suy nghĩ, hành động và giá trị tự cho mình là đúng có ở lứa tuổi thanh thiếu niên; chủ yếu đề cập đến những người quá xem cao bản thân, kiêu ngạo, và những người cảm thấy không ai hiểu cho mình, tự coi mình là người bất hạnh, đặc biệt là những người trưởng thành đã hình thành giá trị quan nhưng vẫn còn suy nghĩ ngây thơ.

6.

Ngày hôm sau là chủ nhật, Cố xã súc 986* không nhận được tin nhắn cần cậu tới hỗ trợ các kiểu của Khúc Phiếm nên cậu đã tới bệnh viện thăm mẹ.

*Xã (xã hội) súc (súc vật): ý chỉ những nhân viên làm việc chăm chỉ cho công ty nhưng lại bị chèn ép như súc vật, từ này được dùng chủ yếu mang ý châm biếm cười nhạo; dạng như làm trâu làm ngựa cho bọn cấp trên ý. Đây là một thuật ngữ được sử dụng ở Nhật Bản.

*986 tức là hệ thống làm việc: đi làm lúc 9:00 sáng, tan sở lúc 8:00 tối và làm việc 6 ngày/tuần.

Trên thực tế, cậu không có nhiều cơ hội gặp mặt Khúc Phiếm cho lắm. Mặc dù cậu không rõ công việc cụ thể của hắn, nhưng là người thừa kế của tập đoàn Khúc thị chắc chắn là rất bận. Mà đây cũng đâu phải tiểu thuyết, nào có chuyện một vị tổng tài tùy tiện bỏ ra thời gian rảnh rỗi để phi khắp cả nước theo đuổi đối tượng thầm mến?

Nếu có thì quãng đường bước tới cảnh cửa phá sản của công ty đó cũng chẳng còn xa đâu.

Tuy nhiên bởi vì mối quan hệ đặc thù, sau một năm tiếp xúc, những hiểu biết của cậu về Khúc Phiếm cũng không hẳn là không có.

7.

Lại nói, sự thật là cả hai đều chưa từng yêu ai bao giờ, nhưng khi đóng vai làm người yêu của nhau lại vô tình hợp đến kỳ lạ.

Lúc trước Khúc Phiếm không chịu nổi những cuộc hẹn hò mù quáng không kể xiết của ông nội sắp đặt, hắn muốn thông báo cho cả nhà là hắn không thích người khác giới và hiện tại hắn chỉ muốn tập trung cho sự nghiệp chứ không rảnh để yêu đương. Chính vì thế hắn lôi kéo Cố Việt Ngưng trong tối ngoài sáng ngẫu hứng pha trò.

Thời điểm đó Cố Việt Ngưng còn hơi ngại ngùng, nhưng dưới sự cổ vũ tinh thần của tiền, cậu phát huy đặc biệt tốt trước mặt cha mẹ Khúc.

Tư tưởng của cha mẹ Khúc tương đối cởi mở. Khúc Phiếm bảo có thể nói bí mật này ra, nếu cha mẹ hắn đồng ý đứng sau lưng ủng hộ hắn thì áp lực phải đối mặt với ông nội sẽ nhỏ hơn nhiều.

Những bộ phim điện ảnh lừa tình vĩnh viễn không thể thiếu được mấy phân đoạn gặp người yêu dưới bầu trời đang đổ mưa to.

Trùng hợp khi đấy lại là tầm tháng chín tháng mười, năm nào chợ hoa cũng phải trút vài đợt mưa. Hai người quyết định lợi dụng điều này.

Nói đi nói lại thì cốt truyện vẫn khá giống trên phim, đơn giản là hai người đứng dưới mưa khóc lóc ôm hôn, thề non hẹn biển, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu 45 độ hỗn loạn nhìn trời, lời thoại cũng chỉ vài câu quen thuộc, cái gì mà “Anh nhất định sẽ khiến gia đình phải chấp nhận em”, “Cầu xin em đừng rời đi”, “Em nguyện ý chẳng màng số tiền đó mà ở bên anh”, dạng vậy.

Người diễn sẽ không thể biết bản thân diễn như thế nào, nhưng nhìn hình ảnh cha mẹ Khúc mang theo đôi mắt hồng hồng chạy vào trong mưa, đưa bát canh gừng cho cậu trước, Cố Việt Ngưng cảm thấy lần diễn xuất này cũng không tồi.

Ngày hôm sau cậu sẽ phải ở trước mặt ông nội Khúc Phiếm giúp hắn come out, vậy nên đêm đó cậu ở lại biệt thự của hắn. Mấy ngày nay hai người đều nghỉ chẳng có việc gì làm, Khúc Phiếm lại là một người có trí thông minh như được buff*, Cố Việt Ngưng liền ôm notebook hỏi ý kiến của hắn về việc viết luận văn tốt nghiệp của mình.

*Chỗ này QT là “ngoại quải”: đại loại là phần mềm phụ trợ dùng trong game hoặc cho web (như plug-in/phần mềm auto và hack/add on…). Ý đoạn này tác giả muốn ám chỉ Khúc Phiếm giỏi giang thông minh hơn người thường cứ như bị hack (một cách dễ hiểu hơn thì giống như nhân vật trong truyện được buff hoặc có bàn tay vàng bla bla bla đó:vv Cảm ơn một số tình yêu đã giúp mình giải nghĩa câu này =))))

Đêm càng về khuya, ánh đèn dần lên làm chủ cho các con đường và cả ngõ hẻm của chợ hoa. Ở trung tâm thành phố, mọi người đang nghe một ca khúc có tiết tấu cực nhanh, đi qua ngã tư đông đúc trong dòng người hối hả. Biệt thự nằm ở khu vực ngoại thành của Khúc Phiếm lại vô cùng yên bình, hồng Trung Quốc cùng lô hội ngoan ngoãn nằm yên trên ban công đắm chìm trong ánh trăng màu bạc, bầu không gian yên tĩnh tới mức tiếng nói chuyện của hai người Cố Khúc vang lên vô cùng rõ ràng.

Thực ra Cố Việt Ngưng rất muốn hỏi Khúc Phiếm vì sao hắn phải dùng cách gióng trống khua chiêng này để come out, nếu chỉ nhằm ngăn chặn mấy cuộc xem mắt phiền toái, hẳn hắn sẽ có vô số biện pháp khác. Tại sao lại phải dùng cách tìm người ký kết hợp đồng yêu đương như vậy.

Đương nhiên cậu không dám chắc câu hỏi này có chọc giận Khúc Phiếm hay không nên cậu sẽ không hỏi. Bởi một khi Khúc Phiếm đã làm ra chuyện gì kinh thiên động địa, theo lẽ thường ắt trong lòng hắn phải có vấn đề khó nói.

Bên B có thể có ngàn vạn người nhưng bên A thì chỉ có một. Cậu không muốn đắc tội kim chủ.

8.

Cuộc trò chuyện vẫn tiếp tục.

Suy cho cùng nơi này cũng chỉ có hai người bọn họ, Khúc Phiếm không chơi điện thoại thì Cố Việt Ngưng cũng sẽ không.

Khúc Phiếm là một người rất dễ nói chuyện, giọng điệu và phương thức nói chuyện của hắn đều có xu hướng ngầm dẫn dắt chủ đề. Một khi cuộc hội thoại mở ra, hai người liền bàn tán về chuyện trên trời dưới đất, các kiểu đề tài cứ nuối tiếp nhau. Mãi tới tận khi Cố Việt Ngưng hỏi Khúc Phiếm hai câu: “Anh chưa từng yêu đương bao giờ, sao anh biết được mình thích nam không thích nữ? Anh đã yêu thầm ai sao?”

Cậu không trộm quan sát sự thay đổi trên nét mặt của Khúc Phiếm. Căn bản nếu đã dám hỏi, cậu chắc rằng với tâm trạng hiện tại của hắn, nhất định hắn sẽ không tức giận, cũng sẽ không cảm thấy bị xúc phạm.

Cố Việt Ngưng dựa vào vách tường, đưa mắt nhìn bông hồng trên ban công phía đối diện.

Khúc Phiếm khẽ cười, nghiêng đầu chăm chú ngắm nghía thanh niên trước mặt, tựa hồ thông qua cậu mà nhớ lại một khoảng thời gian nào đó. Hắn nghiêm túc đáp: “Trực giác.”

9.

Người xưa nói không biết bao nhiêu lời rằng thời gian trôi nhanh quá, ngàn năm rồi lại ngàn năm, trên đời chẳng thiếu gì người bởi vì sai lầm bỏ lỡ mất mấy năm nhân sinh mà hối tiếc không kịp; nhưng tựu trung lại, không nhất định là họ sẽ có các kết cục khác nhau.

Thực sự chắc chắn sẽ không có chuyện hối hận, đôi khi thời gian chỉ như một cái chớp mắt. Cũng giống vào khoảnh khắc anh thấy em, anh không biết anh có thích thầm em hay chưa, nhưng anh biết chắc vào một ngày nào đó anh sẽ yêu em.

10.

Sự kiện come out vào ngày hôm sau đúng như những gì mọi người nói sau này — cũng là kỳ tích, không tránh khỏi việc bị người ta kể lại một cách phóng đại.

Có lẽ là bởi Khúc Phiếm hôm đó khiến người khác phải khắc sâu ấn tượng.

Bất kể ông Khúc có chất vấn hay uy hiếp hắn như thế nào, hắn vẫn come out không chút do dự, vừa cố chấp vừa điên cuồng.

Trong lòng Cố Việt Ngưng giật mình, sao người này không gia nhập giới giải trí luôn đi?

Cơ mà cậu cũng rất lo lắng cho thân thể của ông Khúc, nhân lúc Khúc Phiếm diễn kịch ôm chặt cậu, cậu nhỏ giọng nhắc nhở hắn uyển chuyển hơn chút.

Đồng thời cậu cũng không hiểu, tại sao một hai phải nháo đến mức này?
Bình Luận (0)
Comment