Phỉ Đan Thuần nghe được giọng nói quen thuộc liền vui mừng xoay qua, thấy Phỉ Y Hân, cô như tìm được vị cứu tinh:
"Chị!"
Theo sau Phỉ Y Hân còn có cả Phó Dĩnh, vẻ mặt cũng lạnh băng mà chiếu thẳng vào hai người kia.
Nếu như Lan Nhược Tâm lúc này là sợ hãi Phỉ Y Hân sẽ xử đẹp mình, thì Hoắc Tiểu Đồng lại lo lắng Phó Dĩnh đã nhận ra bộ mặt thật của mình! Vốn cô ta còn muốn dùng dáng vẻ vô hại để đến gần Phó Dĩnh. Bây giờ thì xong rồi! Chắc chắn anh ấy sẽ ghét cô mất!
Do là Hoắc Tiểu Đồng còn chưa nhìn thấy sự lợi hại của Phỉ Y Hân cho nên không có hoảng sợ như Lan Nhược Tâm.
Phỉ Y Hân nhẹ nhàng lau nước mắt đang không ngừng chảy ra của em mình, nói an ủi vài câu rồi đẩy cô ấy vào người Phó Dĩnh, để Phó Dĩnh che mắt Phỉ Đan Thuần lại, còn mình thì tỏa ra hơi thở nguy hiểm tiến đến chỗ hai người kia.
Nếu cô là đang muốn vờn người ta, đương nhiên sẽ có thái độ ngã ngớn trêu trọc một chút, nhưng mà lúc này thì... Lũ khốn này chết chắc rồi!
"Phỉ Y Hân cô..." Hoắc Tiểu Đồng chưa kịp nói hết, Phỉ Y Hân đã cắt ngang.
"Muốn uy hiếp người của tôi? Khốn nạn!" Lúc Phỉ Y Hân gầm lên hai từ "khốn nạn" cũng là lúc Hoắc Tiểu Đồng bị cô kéo mạnh cổ áo, giáng một bạt tay lên khuôn mặt xinh đẹp của cô ta!
Lúc vung tay, Hoắc Tiểu Đồng còn nghe rõ tiếng gió bên tai, sau đó một bên mặt đau rát như sắp bị hủy dung!
Cô ta kêu lên một tiếng đau đớn rồi ngã nhào xuống đất. Cả người run rẩy, khóe miệng cũng chảy máu, đến khi nhìn khuôn mặt dữ tợn của Phỉ Y Hân, sức lực đứng lên cũng không còn!
Lan Nhược Tâm cũng giật mình thét lên một tiếng, chưa kịp chạy khỏi đây đã bị Phỉ Y Hân giựt mạnh tóc kéo về phía sau, cả người cong ra sau, đủ biết là đau đớn đến mức nào!
"Đừng! Tha cho tôi!"
Phỉ Y Hân kéo mặt cô ta sát lại gần mình, lực bàn tay thì ghì mạnh tóc cô ta, móng tay thì báu chặt vào da đầu Lan Nhược Tâm, đầu ngón tay cô lập tức có cảm giác "ươn ướt".
Phỉ Y Hân nhìn gương mặt vặn vẹo vì đau đớn của Lan Nhược Tâm, lửa nóng càng tăng nhanh, vung tay đánh lên mặt cô ta không thương tiếc.
Hai bên mặt của Lan Nhược Tâm bị đánh đến rớm máu, nhưng Phỉ Y Hân vẫn không dừng lại, tiếp tục vừa đánh mặt, vừa siết chặt da đầu cô ta.
Mắt thấy Hoắc Tiểu Đồng đang nhỏ giọng cầu xin Phó Dĩnh cứu mình. Phỉ Y Hân tiện chân giẫm đôi giày gót nhọn của mình thẳng lên bắp đùi cô ta, còn xoay xoay nhiều vòng...
Cô ta rên lên đau đớn, gằn giọng mắng chửi:
"Phỉ Y Hân con khốn này! Đau quá, anh tao sẽ không tha cho mày!"
Nghe Hoắc Tiểu Đồng nhắc đến Hoắc Đông Thần, khuôn mặt Phỉ Y Hân càng hung dữ hơn. Cô dừng lại động tác vả mặt Lan Nhược Tâm, giơ chân đạp mạnh lên bụng cô ta một cái, cả người cô ta đập vào bờ tường cứng!
Lan Nhược Tâm quá đau đớn, không thể đánh trả chỉ dám rên hừ hừ trong miệng.
Phỉ Y Hân hai tay đã trống trải, liền xách đầu Hoắc Tiểu Đồng lên, nhấn mạnh xuống bàn làm việc.
"Á!" Hoắc Tiểu Đồng thét lên một tiếng chói tai, cảm nhận sát khí tỏa ra không ngừng từ Phỉ Y Hân.
Phỉ Y Hân siết mạnh đầu tóc cô ta, lại nhấc lên một lần, rồi đập mạnh xuống thêm một lần nữa...
"Anh sao? Kêu đi! Kêu nghe xem nào!"
Lúc này đến rên Hoắc Tiểu Đồng cũng không còn sức, sau đó liền cảm nhận được hai bên mặt mình đều nóng rát đau đớn, cứ nhiên đã bị Phỉ Y Hân liên tiếp vả mặt!
Đánh xong Phỉ Y Hân đẩy ngã cô ta xuống đất, giẫm mạnh lên sống lưng cô ta. Cơn đau đớn này khiến Hoắc Tiểu Đồng chịu không nổi, thét lên như tiếng vịt bị chọc tiết, tưởng chừng như sắp ngất đến nơi.
Lan Nhược Tâm hoảng sợ tột độ, hai chân đang bò ra ngoài chạy trốn, ai ngờ Phỉ Y Hân vẫn luôn trông chừng cô ta, thấy thế hai tay liền nắm lấy chiếc ghế gỗ gần đó, giáng mạnh một cú trời giáng vào đầu cô ta!
Lan Nhược Tâm thét lên một tiếng đau đớn, lúc chuẩn bị ngất đi lại bị Phỉ Y Hân đánh mạnh vào mặt cho tỉnh lại, lạnh giọng nói:
"Muốn đấu với tôi? Thấy thế nào? Có muốn tôi hủy dung cô luôn không? Đồ tiện nhân thấp kém!"
"Đừng! Đừng! Hoàn toàn là do Hoắc Tiểu Đồng ép buộc tôi làm vậy! Xin cô..."
Hoắc Tiểu Đồng dù đang trong cơn mê mê tỉnh tỉnh cũng bị lời nói này của Lan Nhược Tâm làm cho tỉnh táo:
"Nhược Tâm... Cậu..."
"Là cô ta, thật sự là cô ta! Ban đầu tôi về nước cũng là do cô ta xúi giục!" Lan Nhược Tâm vẫn không màng đến tình bạn của cả hai, vội vàng giải thích với Phỉ Y Hân.
Cô ta quá đáng sợ, từ đầu đến cuối đều là dùng sức lực bình sinh mạnh nhất, đánh đến cô ta sắp chết đến nơi, bây giờ còn muốn hủy dung?
Khuôn mặt này là tất cả với cô ta, chưa kể đến cô ta đã đi phẫu thuật thẩm mỹ, thậm chí hiện tại mũi cô ta có lẽ đã méo xẹo!
"Lan Nhược Tâm! Mày dám... Á!"
Chưa nói hết cô ta lại bị Phỉ Y Hân đạp cho một cú điếng người nữa sau đó đau đớn ngất lịm đi.
Lan Nhược Tâm run lên cầm cập, lại nghe giọng nói như tử thần của Phỉ Y Hân vang lên bên tai:
"Phó Dĩnh, đưa em con dao, em phải rạch nát mặt con điếm này!"