Hợp Đồng Bao Nuôi Với Quý Cô Lắm Tiền

Chương 107



" Là Scarlet sao? Xin lỗi vì hành động khiếm nhã của tôi lúc nãy, mong cô lượng thứ!" Hoàng Phủ Thiên Kỳ ánh mắt không giấu nổi sự mất mát, anh đã thầm mong Daniel có thể giới thiệu cô là Từ Thiên Phương.

Đông Phương Ngọc Châu lúc này càng không thể đứng nhìn, cô ta mặc kệ chiếc đầm dính đầy rượu vang đỏ, nhấc váy đi nhanh về phía bọn họ.

" Đây là ngài thủ tưởng trẻ tuổi ở nước S sao? Thật là bên ngoài nhìn anh còn anh tuấn và chững chạc hơn trên ảnh nhiều!" Vừa đến cô ta đã lên tiếng hỏi han, còn không quên thêm vài câu nịnh bợ.

" Vị này là ai đây?" Ngay sau đó cô ta gấp không chờ nổi mà hỏi đến Từ Thiên Phương.

" Cô chắc là Vương Hậu phải không? Chúc mừng cô, hi vọng cô có thể trở thành một vị Vương Hậu tốt! Tôi là Scarlet, em gái của anh ấy!" Không để cho Daniel phải nói gì, Từ Thiên Phương đã nhanh chóng cất lời, giọng của cô mang theo chút ma mị.


Đông Phương Ngọc Châu cũng nhận ra có điều gì ẩn ý trong lời nói, nhưng cô ta vẫn không biết được người trước mặt là Từ Thiên Phương, càng không thể biết là cô quay lại là để trả thù. Nhưng đã xác nhận không phải người chết sống lại, cơ mặt của cô ta cũng giãn ra được một chút, không còn khó nhìn như lúc nãy.

" Cảm ơn cô!" Cô ta tỏ vẻ ngại ngùng mà cảm ơn.

" Anh, em muốn cùng Vương Hậu trò chuyện một chút, anh cứ đi làm việc của mình đi!" Từ Thiên Phương đột nhiên lại nhìn sang Daniel đề nghị, cô muốn ở một mình cùng Đông Phương Ngọc Châu.

" Được thôi, vậy em cứ đi đi!" Anh gật đầu đồng ý mà không chút do dự.

" Người không cảm thấy phiền chứ?" Cô lại liếc sang Đông Phương Ngọc Châu hỏi.

" Không phiền, tôi rất sẵn lòng!"

Đông Phương Ngọc Châu e ngại đáp, dù không phải thì nhìn gương mặt giống Từ Thiên Phương như vậy làm cô ta có chút khiếp đảm. Nhưng nếu đã là đề nghị của em gái Thủ Tướng, cô ta không thể nào từ chối.

Hai người vừa rảo bước lại còn nói chuyện phiếm, cùng nhau ra ngoài hoa viên của Cung Điện, gió đêm se lạnh thổi nhẹ từng cơn, lá cây trong vườn kêu lên xào xạc. Đến trước một gốc cây lớn, Từ Thiên Phương bỗng nhiên dừng lại, cô nhẹ cong môi lên tiếng hỏi.

" Vương Hậu, cô nghĩ những kẻ giết người có bị quả báo hay không?"

Nghe đến hai từ giết người Đông Phương Ngọc Châu cả người cứng đờ lại, dây thần kinh của cô ta bắt đầu căng chặt. Trong lòng không ngừng mắng Từ Thiên Phương, có biết bao nhiêu câu hỏi, tại sao lại hỏi những câu như thế này.


" Dĩ nhiên giết người thì sẽ bị trừng phạt rồi, những người đó chắc chắn phải trả giá cho việc họ làm!" Cô ta hít một ngụm khí lạnh, rồi nghiêm giọng lên tiếng đáp.

" Người nói hay lắm, dĩ nhiên giết người phải đền mạng rồi! Có nhiều người sau khi làm chuyện ác vẫn có thể sống yên ổn, nên bọn họ hay nghĩ không có quả báo, nhưng chỉ là nó đến muộn mà thôi!" Từ Thiên Phương không hiểu từ lúc nào đã cầm trên tay một con dao nhỏ sáng bóng, cô đung đưa nó trước mặt Đông Phương Ngọc Châu nói.

" Cô...cô đừng làm tôi sợ chứ!" Cô ta hoảng sợ lui về sau vài bước.

" Chẳng có gì cả, chỉ là muốn cùng Vương Hậu người nói chuyện nhân quả mà thôi! Tôi hình như chưa nói với người, chiếc đầm dạ hội hôm nay rất đẹp, nhưng nó càng đẹp hơn khi có chút huyết sắc!" Từ Thiên Phương giọng điệu trào phúng đáp.

Đông Phương Ngọc Châu càng nhìn càng thấy Từ Thiên Phương quỷ dị, cô ta không thể nào đứng đây thêm được nữa, vội vàng gọi cung nữ đứng phía xa đến.

" Scarlet tiểu thư, tôi phải về thay trang phục, hẹn gặp lại cô sau!" Cô ta nhanh chóng tìm lí do rời đi.

Chỉ là Từ Thiên Phương cũng không quá vội, cô còn nhiều thời gian để chơi với cô ta lắm, cứ để xem cô ta trốn được bao lâu.

" Rõ ràng là nhát gan như vậy, tại sao ba năm trước cô có đủ can đảm giết tôi vậy? Hay là do có Cung Trạch và Lâm Lạc Na giúp đỡ, nên cô mới có thể tàn độc như thế?"

Nghĩ đến cái ngày u tối ba năm về trước, Từ Thiên Phương hận không thể một dao giết chết Đông Phương Ngọc Châu ngay lúc này. Cô nhắm mắt để bình tâm lại, rồi cùng cất bước đi vào trong.

Nhưng vừa bước đến cửa đã bắt gặp Hoàng Phủ Thiên Kỳ đang đứng đó, anh nhìn cô bằng đôi mắt thâm tình. Linh tính mách bảo với anh, người đứng trước mặt chính là người mà anh trông ngóng suốt ba năm trời.


" Bệ Hạ, không biết ngài đứng đây để làm gì vậy?" Lại nhớ đến câu nói của Đông Phương Ngọc Châu, Từ Thiên Phương cất giọng đầy hận ý hỏi.

" Thật giống!" Anh đắm chìm trước gương mặt cô, mà không hề trả lời câu hỏi.

" Giống ai cơ? Giống với người con gái ngài từng yêu sao? Vương Hậu nhất định sẽ không vui đâu!" Cô khẽ bật cười thành tiếng hỏi tiếp, còn cố ý châm chọc.

Hoàng Phủ Thiên Kỳ vẫn nhìn cô đăm đăm, anh không thể nhầm lẫn gì với gương mặt này, đến nằm mơ anh cũng trông thấy cô.

Từ Thiên Phương cảm thấy rất buồn cười, làm sao mà người này trước còn nói lời tàn nhẫn để chia tay với cô, mà bây giờ có thể trưng ra bộ mặt thâm tình đầy ghê tởm như vậy. Vừa hay xung quanh đây không có người, cô đột nhiên bước nhanh về phía anh, đưa tay nắm lấy cổ áo anh đẩy mạnh vào tường.

Hoàng Phủ Thiên Kỳ bất ngờ không kịp trở tay, lưng anh đập vào tường đau đớn, nhưng còn chưa kịp hoàng hồn đã bị cô ngăn chặn lấy đôi môi.






Bình Luận (0)
Comment