Hợp Đồng Bao Nuôi Với Quý Cô Lắm Tiền

Chương 117



" Thiên Bảo, người này không phải đâu, em nhầm rồi!" Thiên Long nắm tay em trai đẩy nhẹ cậu bé lùi về sau, bản thân đứng chắn trước mặt nói.

Ngay lúc này Ân Vệ mới chậm rãi mà quan sát, lúc đầu còn nghi hoặc, nhưng ngay sau đó hắn liền giật mình hốt hoảng. Trước mặt hắn cứ như là phiên bản mini của Hoàng Phủ Thiên Kỳ, từ khuôn mặt đến thần thái, mặc dù hai đứa trẻ có gương mặt giống nhau, nhưng Thiên Long lại thừa hưởng gen của anh nhiều hơn.

" Trời ơi, sao lại giống như vậy? Khoan đã, không lẽ Bệ Hạ có con riêng bên ngoài sao?" Hắn không kiềm chế được mà kêu lên.

" Ông chú này là người xấu sao?" Thiên Bảo ghé sát tai anh trai hỏi nhỏ, khi nhìn thấy hành động kỳ lạ của Ân Vệ.

" Anh không biết nữa!" Thiên Long nhẹ lắc đầu đáp.

Cậu bé quan sát Ân Vệ, rồi lại lục lọi trí nhớ của mình, sau vài phút đã nhớ ra thân phận của hắn." Chú là Ân Vệ có đúng không? Là cận vệ số một bên cạnh Hoàng Phủ Thiên Kỳ?" Cậu bé cất giọng trong veo hỏi hắn.


" Cái đó làm sao cháu biết được? Không phải chỉ là những đứa trẻ mới lên ba thôi sao?" Ân Vệ bất ngờ, hắn bán tín bán nghi hỏi vặn lại.

" Bọn cháu không có nhiều thời gian, cho nên cháu vào thẳng vấn đề luôn, cháu muốn gặp chú Hoàng Phủ!" Thiên Long biết thời gian của mình có hạn, cho nên đã nói thẳng ra lý do mình đến đây.

Ân Vệ bật cười nhìn đứa trẻ, rồi hắn lại ngồi xổm xuống nói." Cậu bé nhỏ, Bệ Hạ không phải người mà cháu muốn là có thể gặp đâu. Còn có một chuyện nữa, lần sau cháu cũng phải gọi ngài ấy là Bệ Hạ giống ta, không thể gọi là chú Hoàng Phủ có hiểu không?"

Thiên Long nhíu chặt mày không vui, cậu bé bắt đầu thấy hắn rất là nhiều lời rồi, còn đang muốn lên tiếng phản bác, thì từ trong phòng vọng ra một âm thanh.

" Ân Vệ, ngươi làm cái gì mà lâu vậy? Là ai đến?" Hoàng Phủ Thiên Kỳ mặt một chiếc áo sơ mi trắng, tay cầm tài liệu đi đến hỏi.

Thiên Long nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn anh, người này mới đúng là người mà cậu bé muốn tìm. Cậu nhóc lại cẩn thận dò xét Hoàng Phủ Thiên Kỳ, đôi mắt xen lẫn chút ngưỡng mộ.

" Anh hai, này là papa của chúng ta đúng không?" Thiên Bảo nhìn anh trai, rồi lại nhìn sang Hoàng Phủ Thiên Kỳ hỏi.

Thiên Long chỉ vừa mở miệng muốn nói, thì cậu nhóc Thiên Bảo nhanh như tên bắn chạy đến đẩy Ân Vệ qua rồi ôm chầm lấy chân của Hoàng Phủ Thiên Kỳ.

" Papa, tiểu Bảo nhớ người lắm, con và anh hai tìm người rất cực khổ đó!" Cậu bé vui mừng kêu lên.

Thiên Long ở đây vỗ trán câm nín không nói nên lời, cậu em trai này rốt cuộc là muốn bố đến cỡ nào, mà ai cũng có thể gọi papa được vậy.

Hoàng Phủ Thiên Kỳ bây giờ mới chú ý đến sự hiện diện của hai đứa trẻ, anh khá bất ngờ khi thấy bọn trẻ rất giống anh và anh trai lúc nhỏ.

" Bệ Hạ, để tôi mang hai đứa trẻ ra ngoài!" Ân Vệ nhanh chóng đi đến giữ lấy Thiên Bảo nói.


" Khoan đã!" Nhưng Hoàng Phủ Thiên Kỳ không đồng ý, anh bảo hắn dừng lại.

Ân Vệ vội bỏ tay ra khỏi người hai đứa trẻ, hắn lui về sau một chút.

Sau đó anh ngồi xuống, chăm chú nhìn kỹ đứa trẻ ở trước mặt, gương mặt này giống anh lúc nhỏ như khuôn đúc, không thể nào có chuyện trùng hợp như vậy được.

" Con tên là gì?" Anh nhẹ xoa xoa mặt Thiên Bảo hỏi, cảm giác gần gũi đến kỳ lạ.

" Là Thiên Bảo nha! Papa có thấy cái tên này rất đẹp không?" Cậu nhóc miệng cười toe toét đáp.

" Rất đẹp!" Anh cũng cong môi cười mà trả lời đứa nhỏ.

Thiên Long nhìn một màn này có chút ấm áp, nhưng cậu bé vẫn không dám đi đến gần anh. Nghĩ cũng thật buồn cười, người muốn đi tìm ba là cậu, nhưng gặp rồi lại cảm thấy sợ. Sợ tất cả chỉ là hiểu lầm, sợ bản thân lại hụt hẫng mà quay trở về.

" Anh hai, mau đến đây! Sao anh lại đứng im vậy?" Thiên Bảo mắt thấy anh trai dè chừng không dám tiến tới, cậu bé liền chạy đến lôi anh hai đi.

" Papa, tụi con là sinh đôi đó, anh ấy là Thiên Long, là anh hai của Tiểu Bảo!" Biết anh trai ngại ngùng dễ xấu hổ, cậu bé liền thay mặt giới thiệu.

...

Trong phòng, hai anh em ngồi ngay ngắn trên ghế, đối diện là Hoàng Phủ Thiên Kỳ, anh đang muốn hỏi xem mẹ của đứa trẻ là ai." Mẹ của các con là ai vậy? Có thể cho ba biết tên được không?"

" Papa, người vô trách nhiệm vậy sao? Ngay cả người phụ nữ của mình là ai cũng không biết!" Thiên Long chau mày không hài lòng đáp, cậu bé cảm thấy người cha này cũng vô trách nhiệm quá rồi.


" Này, hai đứa có biết mình đang nói chuyện với ai không? Mà hai đứa có phải nhầm lẫn rồi không, sao Bệ Hạ có thể ba của hai đứa chứ?" Ân Vệ không nhịn được tức giận lên tiếng.

" Muốn biết thì xét nghiệm ADN đi, như vậy không phải xong rồi sao!" Thiên Long quay sang trừng mắt nhìn hắn nói, cậu bé không thích cách nói chuyện của hắn.

" Thằng nhóc này!" Ân Vệ bị khí tức nghiến răng kêu lên.

" Ân Vệ, cậu đi chuẩn bị đi!" Hoàng Phủ Thiên Kỳ một phút suy nghĩ liền ra lệnh cho hắn.

" Cái gì? Bệ Hạ, ngài tin hai đứa nhóc này sao?" Hắn bất ngờ hỏi lại.

" Tôi không muốn phải nói nhiều đâu, tôi muốn kết quả nhanh nhất có thể!"

" Vâng!" Cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo của anh, hắn vội vàng lấy mẫu tóc của ba người mang đi.






Bình Luận (0)
Comment