Hợp Đồng Bao Nuôi Với Quý Cô Lắm Tiền

Chương 127



Từ Thiên Phương lần này chỉ bị thương nhẹ, không có gì đáng nghiêm trọng cả. Cô trở về nhà cùng hai đứa trẻ, sẵn tiện xem báo ngày hôm nay. Thật không ngờ chỉ vì tính tình hiếu chiến, mà Đông Phương Ngọc Châu lại tự làm bản thân xấu xí trước đám đông như vậy.

"Tiếp theo đây cô từ từ mà cảm nhận đi, bởi vì lần này sẽ không để cô có hội được ngóc đầu lên nữa đâu!" Cô nở nụ cười hài lòng nói.

Kế hoạch trả thù này cô đã ấp ủ ba năm rồi, cho nên cô sẽ không để dù chỉ là một sai sót nhỏ. Những chuyện cô muốn làm, đều đã giao cho Mạc Vân đi xử lý, với trí thông minh của cô ta, thì mọi thứ chắc chắn sẽ được sắp xếp thật hoàn hảo.

"Mami, rốt cuộc thì tại sao bọn con không thể gặp daddy vậy? Có phải là ông ấy đã làm chuyện có lỗi với người không?" Thiên Long thấy cô ngồi trầm ngâm suy nghĩ, cậu nhóc đánh bạo tiến lên hỏi.


Từ Thiên Phương bị cậu nhóc làm cho giật mình, cô xoay lại nhìn con trai thở dài đáp. "Mẹ biết con suy nghĩ cái gì, nhưng bây giờ tạm thời mẹ không muốn nói đến chuyện này! Chờ đến khi thích hợp, mami sẽ giải thích cho hai đứa hiểu!"

"Vâng!" Thiên Long không muốn để cô thêm phiền lòng, cậu nhóc gật đầu đồng ý.

Nhưng trong lòng lại không nghĩ như vậy, cậu nhất định phải tìm Hoàng Phủ Thiên Kỳ hỏi cho ra lẽ, bởi cậu nghĩ trong chuyện này có gì đó không đúng. Đôi mắt hôm đó anh nhìn cậu bé rất dịu dàng, cho nên cậu tin rằng bên trong sẽ có ẩn tình.

Thiên Long lại lên kế hoạch mới, ngày mai cậu sẽ đi tìm Hoàng Phủ Thiên Kỳ một lần nữa, dĩ nhiên vẫn sẽ là trốn đi. Mặc dù bây giờ có hơi khó khăn, vì Lucas đã trở về nước S chịu sự trừng phạt của Daniel rồi.

Buổi sáng hôm sau Từ Thiên Phương lại đến công ty, cô chuẩn bị hợp đồng để đến Trác gia hoàn tất việc mua bán mảnh đất kia.

"Tiểu thư, đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta có thể đi ngay bây giờ!" Lucas nhìn cô lên tiếng.

"Ừm, đi thôi!" Cô gật đầu đáp, hai người nhanh chóng lên xe rời đi.

Ở nhà, Thiên Long và Thiên Bảo được giao cho một nữ hầu trẻ tuổi, tất nhiên là cô ấy không biết hai đứa trẻ này ranh ma đến mức nào. Lợi dụng lúc cô ấy không để ý, Thiên Long lấy trộm thuốc ngủ của Từ Thiên Phương bỏ vào cốc nước, mang đến cho nữ hầu uống.

Nửa tiếng sau cô ấy cứ thế mà chìm vào giấc ngủ ngon, chỉ chờ có như thế, hai đứa trẻ lại lẻn trốn đi ra ngoài. Bọn nhỏ có số của Hoàng Phủ Thiên Kỳ, cho nên khi vừa gọi xong, anh đã ra lệnh cho Ân Vệ đến đón bọn trẻ.


"Anh hai, mami biết được chúng ta là lẻn trốn đi tìm baba, người nhất định sẽ rất tức giận!" Thiên Bảo lo lắng hỏi anh trai.

"Không sao, chỉ cần chúng ta về nhà sớm là được, đừng lo!" Thiên Long trấn an em trai đáp, hai đứa bé cứ thế mà leo lên xe đi mất.

Ở bệnh viện, Đông Phương Ngọc Châu cũng đã tỉnh lại, nhìn bản thân thương tích đầy mình, cô ta đau đớn bật khóc. Nghĩ đến gương mặt đắc ý của Từ Thiên Phương, cô ta vô cùng căm phẫn.

"Gyaaa, sao mình có thể thua con khốn đó chứ? Được lắm, cho dù mày có là Từ Thiên Phương hay Scarlet, tao cũng sẽ không tha thứ cho mày đâu!" Cô ta gào lên thê thảm.

Lúc này cửa phòng đột nhiên mở ra, người bước vào trong lại là Mạc Vân, cô ấy nhìn Đông Phương Ngọc Châu nở một nụ cười nhẹ.

"Vương Hậu, lâu rồi mới gặp lại! Không biết người có nhớ tôi không? Riêng tôi thì mỗi đêm trong nhà giam đều nhớ người da diết!" Mạc Vân điềm tĩnh đi đến gần cô ta nói.

"Mạc Vân? Cô làm sao thoát ra ngoài được hả? Không thể, không thể như vậy được, cô mau quay trở lại trại giam ngay cho tôi!" Đông Phương Ngọc Châu nhìn thấy cô ta liền kinh hãi kêu lên.

Mạc Vân biết hết những chuyện xấu cô ta đã làm, nếu như cô ấy có thể ra ngoài, đối với cô ta là một chuyện không hề có lợi. Cho nên bằng mọi giá, cô ta muốn đưa Mạc Vân vào lại trại giam.

"Vương Hậu, bây giờ cho dù tôi có phải vào trại giam cũng đã muộn rồi, thông tin mật của người tôi đã rải rác khắp nơi ở nước Y này. Chỉ cần ngày mai khi trời hừng sáng, thông tin của người sẽ được phát tán rộng rãi!" Mạc Vân ngay lúc này không hề sợ hãi cô ta, cô ấy giễu cợt đáp.


"Cô...cô...là ai đã đưa cô ra ngoài? Là ai hả?" Đông Phương Ngọc Châu tức giận đến thở không thông, nếu tay chân không phải đang bị thương, cô ta đã đứng lên đánh cho Mạc Vân một bạt tay.

"Vương Hậu, có trách thì trách người đã gây ra quá nhiều tội ác, cho nên người ta bây giờ quay lại để mang người xuống mồ!" Nhìn bộ dáng của cô ta lúc này, Mạc Vân vô cùng khoái chí.

"Mạc Vân, ngươi đừng có mơ, Đông Phương gia không dễ bị đánh bại đâu! Người đừng hòng vọng tưởng, rồi ngươi sẽ sớm quay lại ngục giam mà thôi!" Đông Phương Ngọc Châu nghiến răng nghiến lợi nói.

"Sợ là người đã quá đề cao gia tộc của mình rồi, Vương Hậu cứ chờ mà xem, rốt cuộc thì ai mới là người phải đến ngục giam?"

Mạc Vân nói xong liền ung dung xoay người tính toán rời đi. "À quên mất, mảnh đất mà người đánh mất liêm sỉ để tranh giành ấy, sớm muộn cũng sẽ trở thành nơi xử lý rác phế thải mà thôi!" Trước khi rời khỏi, cô ấy còn quay lại châm chọc Đông Phương Ngọc Châu.






Bình Luận (0)
Comment